Đầu đông, hoa xuân vô tình chôn vùi trong cung đình mang theo không ít hiu quạnh, duy nhất chỉ có Phượng Nghi Cung, hàn mai trong đình viện nở ra cực kỳ diễm lệ, khiến người ta không cam lòng thành bùn thưa thớt.
Trong điện hỗn loạn, Quý Phi nương nương dẫn theo người hầu quỳ trên mặt đất còn Hoàng Hậu nương nương ngồi ngay ngắn ở chính giữa, ngạo nghễ nhìn xuống.
Nhóm người hầu của Phượng Nghi Cung đều bị tình hình này làm cho sợ tới mức run bần bật, duy nhất chỉ có Quý phi nương nương là vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt không có nổi một tia gợn sóng.
Hoàng hậu nương nương nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng như hoa đồ, cổ tay trắng nõn như tuyết, thầm nghĩ có lẽ vẻ mặt này đã lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, khiến nàng có thể độc sủng nhiều năm như vậy, nhưng cũng bởi vì nàng như vậy nên đã trở thành cái gai trong thịt cái đinh trong mắt của các phi tần, người muốn hủy dung giết chết nàng cực kỳ nhiều.
Nhưng may mắn thay, sau khi Quý Phi nương nương mang thai Phó Tế An, mấy chục năm sau cũng không mang Long thai nữa, Hoàng Thượng cũng bởi vì vậy mà không thể không sủng hạnh người khác, điều này đã tạo cho các Quý Phi không ít cơ hội, khiến các nàng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là bất luận Hoàng Thượng sủng ái các phi tần khác như thế nào đều là việc nhất thời, đi một vòng lại trở về Phượng Nghi Cung, nắm tay Quý Phi nương nương, thân mật gọi nàng: "Tiểu Uyển Nhi của trẫm."
Thanh hư nguyệt huy sẽ tiêu ẩn, nhưng nó sẽ vĩnh viễn tồn tại, không thể xóa nhòa.
Trong điện yên tĩnh đến mức tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy, hộp tử đàn được cung nhân tìm được đang đặt trên bàn, bên trong là một viên thuốc nhỏ đen nhánh, sau khi Thái Y được Hoàng Hậu nương nương gọi đến cẩn thận kiểm tra viên thuốc kia xong bèn cúi người nói ở bên tai Hoàng Hậu nương nương mấy câu.
"Cái gì?" Hoàng Hậu nương nương ngạc nhiên, "Viên thuốc này thật sự có tác dụng như vậy?"
Thái y gật đầu: "Thần tuyệt đối không có nửa điểm gian dối."
Đúng lúc này, tên thái giám ở ngoài điện cao giọng thông báo Hoàng Thượng đến, Hoàng Hậu nương nương vội vàng đứng dậy, chầm chậm nghênh đón.
Hoàng Thượng sải bước vào trong điện, nhìn quanh bốn phía ánh mắt bèn dường lại trên người Quý Phi nương nương đang im lặng quỳ dưới đất, sắc mặt của ngài không vui, phất tay áo tức giận nói: "Hoàng Hậu, trẫm lệnh cho nàng quản lý lục cung, lẽ ra phải có trách nhiệm chia sẻ gánh nặng với trẫm, trọng trách gìn giữ hậu cung yên ắng, nàng thực hiện chức trách của mình như vậy sao?"
"Hoàng Thượng bớt giận." Hoàng hậu nương nương hành lễ vội nói, "Có cung nhân nói thấy Quý Phi nương nương cất giấu thuốc ở ngoài cung, thần thiếp cũng không biết là vật xấu gì, cho nên mới đưa người tới điều tra, ai ngờ thật sự lòi ra một viên thuốc không rõ nguồn gốc, hậu cung là nơi sạch sẽ, không có chỗ cho kẻ ô uế, xin Hoàng Thượng nắm rõ."
"Thuốc?" Hoàng Thượng nhíu mày, "Thuốc gì?"
"Hoàng Thượng ngài nhìn xem." Hoàng hậu nương nương chỉ vào hộp tử đàn đựng viên thuốc nhỏ trên bàn, "Chính là thuốc này."
Trong lòng Hoàng Thượng nghi hoặc, quay đầu nhìn Quý Phi nươn nương, giọng điệu ôn nhu một chút: "Quý Phi, đây là thuốc gì? Có phải là thuốc chữa bệnh chữa thương gì đó không? Đừng lo lắng, nàng cẩn thận nói, trẫm sẽ làm chủ cho nàng."
Quý Phi nương nương bình tĩnh lắc đầu, tuy nàng cúi đầu nhưng chỗ sâu trong ánh mắt lại cất giấu vẻ kiêu ngạo, đó là khí phách chưa từng biến mất sau nhiều năm nàng sống trong thâm cung.
"Nàng lắc đầu là có ý gì? Vì sao lại không nói lời nào?" Hoàng Thượng không biết chuyện gì.
"Hoàng Thượng." Hoàng hậu nương nương mở miệng nói, "Thần thiếp không dám dễ dàng trách tội Quý Phi, thầm nghĩ thuốc này có thể chỉ là thuốc bổ cường thân kiện thể, bảo vệ tâm trí, cho nên đã gọi Thái y tới kiểm tra."
Hoàng hậu nương nương nói xong bèn cho Thái y một ánh mắt.
Thái y vội vàng tiến lên, dập đầu nói: "Vi thần bái kiến Hoàng Thượng."
Đầu mày của Hoàng Thượng nhíu chặt, phiền muộn hỏi: "Cho nên rốt cuộc là thuốc gì?"
Thái y: "Hồi Hoàng Thượng, thuốc này được làm từ Khóa Sinh Hồn là một loại thảo dược cực kỳ hiếm ở hoang mạc biên cương Đông Bắc, nữ tử dùng..." Ông ngừng lại một chút, tựa như chỉ có như vậy mới có thể lấy hết can đảm để nói ra hết lời còn lại, "Một viên có thể làm ba năm không thể mang thai."
Trong điện Phượng Nghi Cung phút chốc im lặng, gió đông gào thét thổi qua, thổi bay hàn mai trong đình viện, tạo thành những phiến hồng rơi trên nền tuyết lạnh.
Quý Phi nương nương độc được ân sủng, lại hơn mười năm không có long tử.
Việc này, suy cho cùng là có nguyên do.
Hoàng Thượng ngạc nhiên, ngài nhìn Quý Phi nương nương quỳ trên mặt đất không nói gì, nhớ tới năm ấy lần đầu tiên mới gặp nàng, cảnh xuân ở núi Cửu Khúc nồng đậm tựa rượu, ngài lúc đó không mặc long bào chỉ khoác lên mình một bộ thường phục, gặp nàng cưỡi ngựa phi nhanh xuyên qua cánh rừng, còn linh động, tươi đẹp hơn con sơn lộc kia vạn phần.
Nàng kéo chặt dây cương ghìm ngựa dừng ở trước mặt ngài, cong mắt cười hỏi: "Ngươi là ai?"
Chính nụ cười này đã khiến cho quãng đời còn lại của ngài luân lạc không thể thoát ra.
Ngài từng hỏi nàng: "Trong Hoàng cung có đình viện hoa mộc là cảnh đẹp ý vui nhất thế gian này, ta có thể mang nàng đến du ngoại, nàng có muốn đi không?"
Khi đó nàng không biết trước mắt người là Hoàng Thượng, vì vậy dứt khoác cự tuyệt, chắc chắn đáp: "Không muốn, Hoàng cung cái gì, rõ ràng là nơi vây chết người, tường đỏ cao lớn kia đối với nữ tử mà nói không khác gì một cỗ quan tài, đời này của Mộ Thanh Uyển ta nhất định phải vô câu vô thúc, tự do tự tại, ta không muốn vinh hoa phú quý gì đó, chỉ muốn lưu lạc thiên nhai, kết giao bằng hữu tứ hải!"
Nhưng sau này nàng vẫn vào cung.
Bởi vì ngài không để nàng đi.
Ngài là Hoàng Thượng, vậy khốn một nữ tử rất đơn giản và dễ dàng.
Mấy chục năm làm bạn trong cung, ngài dùng hết toàn lực sủng ái nàng, đền bù cho nàng, mà nàng cũng chưa bao giờ ở trước mặt ngài nói muốn lưu lạc thiên nhai, thậm chí luôn mỉm cười với ngài, hai người từ trước đến nay cử án tề mi*, dường như là một cặp phu thê tình thâm.
(*Cử án tề mi: ý chỉ người vợ thương yêu chồng hoặc vợ chồng cùng tôn trọng và yêu thương lẫn nhau.)
Ngài cho rằng nàng đã tha thứ cho mình.
Nhưng hôm nay ngài mới biết được.
Nàng cười, chỉ vì nàng thích cười mà thôi.
***
Trong Phượng Nghi Cung không biết đã an tĩnh qua bao lâu, Hoàng Thượng mới chậm rãi mở miệng, giọng nói không nghe ra vui buồn: "Các ngươi lui ra hết đi, trẫm muốn một mình nói chuyện với Quý Phi."
Không bao lâu, người ở trong điện đều rời khỏi hết, phút chốc trong Phượng Nghi Cung to như vậy chỉ còn hai người Hoàng Thượng và Quý Phi nương nương.
Ánh mắt Hoàng Thượng dừng trên người Quý Phi nương nương, ngài giận dữ mà khẽ cắn môi, cuối cùng cũng không đành lòng nhìn nàng chịu khổ, đau lòng nói: "Đứng lên đi, đừng quỳ, thân thể nàng quý giá, quỳ như vậy đầu gối sẽ đau."
Quý Phi nương nương nhàn nhạt nói: "Thần thiếp có tội, tình nguyện chịu phạt."
Hoàng Thượng không tiếp lời, hỏi: "Ai cho nàng thuốc này?"
Quý Phi nương nương hỏi lại: "Hoàng Thượng, vấn đề này thật sự quan trọng ư?"
Hoàng Thượng: "Thật sự nàng vẫn luôn hận trẫm, hận trẫm lúc trước không muốn thả nàng đi."
Quý Phi nương nương bình tĩnh nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp không hận ngài, ngài đối xử với thần thiếp rất tốt, thần thiếp đều biết."
Hoàng Thượng đột nhiên bạo khởi, nhiều năm như vậy một bên tình nguyện cầu mà không được đột nhiên sáng tỏ, chói lọi mà phơi ra bên ngoài, xé rách mặt mũi cuối cùng của ngài: "Nếu nàng không hận trẫm, vậy thì vì sao phải uống thuốc này, vì sao không muốn hưởng thiên luân chi nhạc*, con cháu vòng đầu gối với trẫm!"
(*Thiên luân chi nhạc [天伦之乐]: chỉ mối quan hệ họ hàng cha con, anh em, vợ chồng, niềm vui gia đình sum họp. Theo Baidu)
Sắc mặt thiên tử đột nhiên biến đổi, cơn giận lôi đình khiến người ta hoảng sợ vạn phần. nhưng cố tình thay, Quý Phi nương nương vẫn bình tĩnh như cũ, nàng nhẹ giọng đáp: "Hoàng Thượng, chỉ là thần thiếp không muốn hài tử của mình cũng bị vây ở trong cung lạnh băng này."
"Vây? Vây ở đâu?!" Hoàng Thượng vài bước đi đến trước mặt Quý Phi nương nương, ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay nàng, ngài đau đớn đến tận gan tủy, không cam lòng hỏi, "Nàng và hài tử của trẫm, trẫm sẽ sủng ái bọn họ thật tốt, toàn tâm toàn lực mà sủng ái, nàng nhìn Tế An xem, trẫm có nửa điểm đối xử với nó không tốt sao? Nhiều năm như vậy, nàng không thể thử thích trẫm, yêu trẫm dù chỉ một chút sao?"
Đôi mắt nguyên bản linh động như nai của Quý Phi nương nương hiện tại tràn ngập đau thương, nàng mỉm cười: "Hoàng Thượng, thần thiếp đã vì ngài mà từ Mộ Thanh Uyển biến thành Quý Phi nương nương, xin thứ lỗi cho thần thiếp không thể vì ngài làm nhiều chuyện hơn."
Trong Phượng Nghi Cung, hai người quỳ dưới đất vạt áo minh hoàng long bào và hoa phục giáng hồng giao vào nhau, Hoàng Thượng chậm rãi thu cánh tay nắm tay nàng lại, gục đầu xuống, thân thể hơi run rẩy tựa như là đang cười nhạo mà lại giống khóc hơn, nhưng khi ngài ngẩng đầu đứng lên, trong mắt không có lấy một giọt nước mắt, Hoàng Thượng che giấu thê lương, chậm rãi rời khỏi Phượng Nghi Cung, lạnh lùng nói với Hoàng Hậu bên ngoài: "Quý Phi nương nương cất giấu thuốc ngoài cung, tự giữ tư tâm vi phạm phụ đức, phạt giam vào lãnh cung suy nghĩ hối lỗi, không có ý chỉ của trẫm, không được bãi bỏ lệnh cấm."
Họa khởi ẩn hơi*, thả không đơn thuần là cho đi.
(*Hoa khởi tàn hơi [祸起隐微]: Tai họa bắt nguồn từ những nơi tinh vi và tinh tế. Theo Baidu)
Chuyện Quý Phi nương nương ở trong cung chưa truyền ra thì Kinh thành ngoài cung, màn đêm yên tĩnh, trăng sáng sao thưa Mộ Chi Minh chạy tới phủ Yến Quốc Công.