Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân - Chương 87: Không phải thủ đoạn cao minh




Edit: Hạ Vy



______



Chương 87: Không phải thủ đoạn cao minh.



Mấy ngày sau, sáng sớm trời quang, đại mạc hiu quạnh, Mộ Chi Minh ở trong doanh trướng được Hạ Thiên Vô cởi bỏ tấm ván gỗ trên cổ tay, nhẹ niết một cái, xoa nắn nói: "Có thấy độn xương đau nhức không?"



Mộ Chi Minh lắc đầu: "Không có."



Hạ Thiên Vô gật đầu: "Vậy thì về sau không cần dùng ván gỗ để cố định nữa, nhưng nhớ kỹ là không thể dùng sức."



"Được, đa tạ đại phu." Mộ Chi Minh gật đầu nói lời cảm ơn.



Hạ Thiên Vô bái biệt Mộ Chi Minh, trở về doanh trướng của mình, nào ngờ vừa đến nơi đã thấy một tiểu tướng sĩ đứng chờ ở bên trong, thấy Hạ đại phu trở về bèn cười vang nói: "Hạ đại phu, tướng quân kêu ta tới..."



"Biết rồi!" Hạ Thiên Vô không kiên nhẫn mà cắt ngang lời tiểu tướng sĩ nói, đặt hòm thuốc xuống nói, "Mỗi ngày đều tới hỏi cũng không tự đi nhìn một cái, tốt xấu gì cũng là đại tướng quân uy phong lẫm liệt, làm sao lại e lệ như vậy chứ. Ngươi đi nói với tướng quân, tay Mộ đại nhân hôm nay đỡ gỡ ván gỗ, không còn đáng ngại."



"A, được." Tiểu tướng sĩ ôm quyền cáo từ rời đi.



Hạ Thiên Vô bất đắc dĩ mà lắc đầu, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.



Tiểu tướng sĩ trở lại doanh trướng chủ soái, sau khi thông báo xong bèn vén rèm đi vào, Cố Hách Viêm lúc này đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn lùn nghe Vệ phó tướng báo cáo về việc xây dựng tuyến phòng thủ ở bên sườn Tây Nam.



Sau khi chờ Vệ phó tướng báo cáo xong rời đi, tiểu tướng sĩ kia mới đi lên, thuật lại lời nói của Hạ Thiên Vô cho Cố Hách Viêm nghe.



Nghe thấy cổ tay của Mộ Chi Minh không có gì đáng ngại nữa hai hàng lông mày của Cố Hách Viêm mới giãn ra, trong lòng nhẹ nhàng thở phào một tiếng, đột nhiên lúc này, thủ vệ ngoài cửa tới báo: "Tướng quân, Mộ đại nhân cầu kiến."



Lúc Mộ Chi Minh vừa bước vào doanh trướng chủ soái, Cố Hách Viêm đã lập tức nhận thấy y khác với trước kia, đầu cài phát quan thanh ngọc, y phục sẫm màu nhã nhặn, biểu cảm nghiêm túc, nhìn sơ qua cũng biết lần này tới không phải là để nói chuyện thường ngày.



Quả nhiên hắn đoán không sai, sau khi Mộ Chi Minh quỳ xuống chấp tay hành lễ bèn nói: "Tướng quân, năm ngày sau ta đi Câu Cát quốc cầu sứ."



Cố Hách Viêm đã biết sớm muộn gì hai người cũng sẽ nói chuyện về vấn đề này, vì thế cũng không cảm thấy quá bất ngờ, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà như rơi vào đáy cốc: "Vết thương của ngươi vừa mới tốt lên."



Mộ Chi Minh nói: "Chính là bởi vì dưỡng thương rất lâu, cho nên không thể trì hoãn."



Cố Hách Viêm trầm giọng: "Việc này thật sự rất nguy hiểm, nếu ngươi cứ khăng khăng muốn đi thì nhất định sẽ không còn xác để về."



Mộ Chi Minh cười cười: "Từ xưa đến nay, chí khí của sứ thần thể hiện rõ nhất ở nơi hổ sói, không sợ sống chết. Nếu ta sợ hãi trước đao rìu của Câu Cát, thì lúc trước ta đã không cầu lệnh của Hoàng Thượng."



Cố Hách Viêm im lặng, lồng ngực như bị tảng đá đè nặng lên, tích tụ ngày một lớn, bởi vì hắn tức giận bản thân không thể khuyên được Mộ Chi Minh đừng mang tánh mạng mình ra mạo hiểm.



Mộ Chi Minh thấy hắn không nói gì, tiếp tục nói: "Tướng quân, lần này đi sứ Câu Cát, ta một mình rời đi, nếu qua hai mươi ngày mà ta vẫn không có tin tức thì thỉnh Tướng quân thay ta bẩm báo với Hoàng Thượng, xin thứ lỗi cho ta vô năng, phụ sự mong đợi của Hoàng Thượng."



"Cái gì?" Cố Hách Viêm nhíu mày, "Ngươi đi một mình?"



Mộ Chi Minh gật đầu: "Việc này nếu thành công thì một người đã có thể thành công. Còn nếu thất bại thì cũng không cần thiết lấy tánh mạng của nhiều người, cho nên ta một mình đi."





Cố Hách Viêm như đinh đóng cột nói: "Không được!"



"Tướng quân." Mộ Chi Minh bình tĩnh đáp, "Ta không phải tới thương nghị với ngươi mà ta tới báo cho ngươi biết."



Cố Hách Viêm nhíu mày cắn răng, giọng điệu lạnh như băng, nóng nảy nói: "Xưa nay ngươi thông tuệ, hiện tại lại bị quyền thế che mắt, ngươi có biết không, nếu chuyến đi sứ này không thành, thì ngươi cũng chỉ đã một đóng tro cốt vô danh, danh dự hay danh vọng, ngay cả một điều ngươi cũng không có được."



Hắn vừa dưới câu, doanh trướng chủ soái phút chốc tĩnh lặng như tờ.



Những lời nói chói tai kia cứ không một tiếng động mà quấn quanh hai người bọn họ thật lâu, từng chút từng chút xuyên vào lồng ngực Mộ Chi Minh như giấy Tuyên Thành nhiễm mực loang lổ từng vệt nhỏ, đau đến mức y không biết dùng từ nào để diễn tả.



Quả thật Cố Hách Viên cũng hiểu bản thân đã nói sai, hắn biết rõ Mộ Chi Minh không phải là người mua danh chuộc tiếng, nhưng Mộ Chi Minh cứ nhất quyết đi làm cầu sứ rốt cuộc là vì cái gì, hay nói cách khác là vì ai đó.



Cố Hách Viêm hoàn toàn không biết tại sao Túc Vương lại có thể thản nhiên để Mộ Chi Minh dâng mình vào hang cọp như vậy.



Túc Vương có thể nhưng hắn thì không thể, hắn không thể trơ mắt nhìn Mộ Chi Minh đi chịu chết.




Cho nên nếu lời nói ác lạnh sáu tháng ròng* có thể khiến Mộ Chi Minh quay đầu lại, thì hắn sẽ không nghĩ ngợi gì mà nói lời không hay.



(*Xuất phát từ câu nói xưa “Thiện ý một câu ấm ba đông; lời ác lạnh người sáu tháng ròng”.)



Sự im lặng khó có thể miêu tả bao trùm xung quanh, cuối cùng vẫn bị tiếng thở dài của Mộ Chi Minh đánh vỡ tất cả.



Y cực miễn cưỡng mà cong môi, tạo ra một chút ý cười gượng gạo, sau đó nhìn về phía Cố Hách Viêm, bất đắc dĩ nói: "Hách Viêm, chuyện ta làm không phải là vì ôm quyền, nói ra có lẽ ngươi cũng không tin..."



Mộ Chi Minh dừng lại một chút, mãi đến khi định thần lại mới bình tĩnh mà nói tiếp: "Ta nhận lệnh đi sứ Câu Cát là vì ngươi."



Cố Hách Viêm nghe vậy, băng lạnh trong ánh mắt phút chốc tan vỡ, chỉ còn lại duy nhất là sự không dám tin.



Giọng điệu của Mộ Chi Minh ôn hoà, tiếp tục nói: "Ta có thể hiểu được vì sao ngươi không tin, suy cho cùng ngươi cũng là một Tướng quân trăm trận trăm thắng, kiêu dũng thiện chiến, khí phách hăng hái có thể làm quân địch vừa nghe thấy tiếng đã sợ mất mật. Nhưng Tướng quân à, từ xưa đến nay, chuyện thắng bại của nhà binh xảy ra bất kỳ, không thể trở tay, khi đao kiếm nhuộm máu cũng chính là lúc vạn cốt khóc thảm. Một khi Câu Cát và Đại Tấn khai chiến, thiên hạ trước mắt sẽ bị tàn phá trầm trọng, cớ gì ngô quốc phải đầy người thương vong, còn Tướng quân..."



Nói đến tận đây, Mộ Chi Minh hít sâu một hơi, ngăn chặn giọng nói run rẩy của mình: "Cớ gì Tướng quân không về quê?"



Dứt câu, Mộ Chi Minh cũng không muốn nhiều lời mà đứng lên chấp tay hành lễ rời đi.



Nào ngờ y vừa vén rèm lên đã nghe thấy người phía sau nói: "Ít nhất ngươi cũng phải để ta đi cùng ngươi."



Bước chân Mộ Chi Minh ngừng lại, y kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Hách Viêm: "Cái gì?"



Cố Hách Viêm: "Ta đi sứ Câu Cát với ngươi."



Mộ Chi Minh ngạc nhiên một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, đáp: "Tướng quân, ngươi là chủ soái uy danh hiển hách của Dung Diễm Quân, người Câu Cát chắc chắn đều sẽ nhận ra khuôn mặt của ngươi!"



Cố Hách Viêm nhanh chóng đáp: "Ta có thể dịch dung."



Mộ Chi Minh do dự: "Như vậy cũng không được, rồng lớn không thể không có đầu."




Cố Hách Viêm: "Mười sáu đại tướng của Dung Diễm Quân đều túc trí đa mưu, còn có nghĩa huynh của phụ thân ta Vệ Lăng Vân tướng quân trấn thủ tại đây, đừng lo lắng."



Mộ Chi Minh lắc đầu: "... Quá nguy hiểm."



"Bởi vì quá nguy hiểm cho nên ta mới muốn đi." Cố Hách Viêm đứng lên đi đến trước mặt Mộ Chi Minh, hình tượng Tướng quân đẫm máu trên sa trường làm kinh sợ đến sói hổ ngay giờ phút này đột nhiên lại trở nên thấp hèn đến lạ, giọng điệu hắn như năn nỉ nói, "Để ta đi theo ngươi đi."



Trái tim Mộ Chi Minh đột nhiên mềm mại một trận.



Y mím môi, nhắm mắt suy tư một lát, bỗng nhiên loé lên một đường lui cho Cố Hách Viêm.



Nếu nghị hoà thật sự thất bại, rơi vào tình huống nguy hiểm, y sẽ nói Cố Hách Viêm là người của thôn xóm nhỏ bên kia, là hậu nhân của ân nhân Ba Lặc Thiên Hãn, như vậy hẳn là Cố Hách Viêm có thể an toàn mà rời đi.



Mộ Chi Minh mở mắt ra nói: "Được, chúng ta cùng nhau đi sứ Câu Cát."



Đôi mắt của Cố Hách Viêm phút chốc sáng ngời.



"Nhưng ngươi phải đồng ý với ta một khi đi đến lãnh thổ của Câu Cát, cái gì cũng phải nghe lời ta." Mộ Chi Minh nói, "Ta muốn ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó, ngươi không thể do dự bất cứ chuyện gì."



Cố Hách Viêm: "..."



Mộ Chi Minh: "Nếu ngươi không đồng ý thì đừng hòng đi theo ta."



Cố Hách Viêm: "... Được, ta đồng ý với ngươi."



Mộ Chi Minh nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Cố tướng quân, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nói được làm được."



Việc này đã quyết định xong, chuyện tiếp theo chính là đem việc này nói cho các tướng sĩ của Dung Diễm Quân.



Quả thật hoàn toàn không có gì ngạc nhiên, các tướng sĩ của Dung Diễm Quân đều phản đều kịch liệt, ra sức khuyên can Cố Hách Viêm. Tiên phong đại tướng xưa nay tính tình thô bạo, trực tiếp đi đến doanh trướng của sứ đoàn làm loạn, chỉ thẳng vào Mộ Chi Minh chất vấn: "Có phải ngươi lấy thánh chỉ bức ép Tướng quân của chúng ta đi cùng ngươi không? Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn tự mình tìm đường chết cũng đừng kéo theo Tướng quân của chúng ta làm đệm lưng cho mình!"



"Ngươi bình tĩnh chút! Nói mê sảng gì đó!" Các tướng sĩ của Dung Diễm Quân sôi nổi ngăn gã tránh cho tình hình thêm phức tạp.




"Vốn dĩ là đi sứ cái gì chứ!" Tiên phong đại tướng phía trên tức giận, lời nói còn nhanh hơn não, trừng mắt nhìn Mộ Chi Minh, "Ta nói cho ngươi biết, chúng ta không nhát gan, không sợ chiến tranh càng không sợ chết, năm đó mười vạn thiết kỵ của Câu Cát xâm phạm biên giới, chúng ta chỉ cần dùng ba tháng đã có thể đánh bọn họ chạy đến vắt giò lên cổ! Mà bây giờ ngươi lại bắt Tướng quân của chúng ta cúi đầu cầu hoà với người Câu Cát, các ngươi có thể nhịn, nhưng chúng ta thì không thể!"



Mộ Chi Minh nghe vậy cũng không tức giận, khóe miệng mang theo ý cười, sau khi hành lễ bèn mở miệng nói: "Vị tướng quân này, nghị quốc không phải là cúi đầu, ta vì giảng hoà sẽ không ti không kháng mà cố gắng, nhưng đương nhiên sẽ không nhục mạ Đại Tấn."



Cơn tức giận của tiên phong đại tướng dần giảm bắt, nhưng vẫn còn tồn lại một ít nói: "Cũng đúng, ta sẽ không tranh luận với ngươi vấn đề này, vậy nếu ngươi muốn đi sứ nghị quốc thì tự mình đi đi, tại sao lại lấy thánh chỉ ép Cố tướng quân đi cùng ngươi."



Mộ Chi Minh lộ vẻ vô tội: "Ta cũng không có lấy thánh chỉ uy hiếp Tướng quân."



"Ngươi đánh rắm! Nếu ngươi không dùng ý chỉ của Hoàng Thượng bức ép Cố tướng quân đi cùng, vậy tại sao Tướng quân của chúng ta có thể làm chuyện ngu xuẩn không muốn sống như vậy." Tiên phong đại tướng vừa đi lên nửa bước, đã bị chúng tướng sĩ túm chặt lại. Văn Hạc Âm ở một bên thấy vậy cũng không nhịn được nữa, muốn đi lên che chở trước người Mộ Chi Minh, nào ngờ Mộ Chi Minh lại lắc đầu, kéo cậu ra sau.



Mộ Chi Minh nhìn quanh bốn phía, thấy tuy các tướng sĩ lôi kéo ngăn cản tiên phong đại tướng lại, nhưng ánh mắt nhìn bản thân lại như coi rẻ khinh thường, nghĩ rằng y đã dùng thủ đoạn đê tiện để đe doạ Cố Hách Viêm, khẽ mỉm cười: "Ngài nói không sai, quả thật Cố tướng quân hành xử ngu xuẩn không muốn sống, nhưng ta thật sự không khuyên được hắn, nếu các vị có thể khuyên được hắn, ta ở đây cảm tạ tất cả."



Tiên phong đại tướng chửi ầm lên: "Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì?!"




Ý cười của Mộ Chi Minh càng đậm: "Cũng không phải thủ đoạn cao minh gì, chẳng qua là tặng cho tướng quân mười tám rương lễ vật đính hôn thôi."



Chúng tướng sĩ: "... Hả?!"



Mộ Chi Minh: "Các vị không biết chuyện Cố tướng quân đính hôn sao? Người cùng hắn đính hôn, chính là... ngại quá, chính là kẻ hèn ta đây."



Trong phút chốc, doanh trướng lặng ngắt như tờ, an tĩnh đến nỗi châm rơi cũng có thể nghe thấy.



Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người hô một câu: "Cố tướng quân tới."



Ngay sau đó Cố Hách Viêm vén rèm đi vào, hắn nhìn quanh bốn phía, sắc mặt cực lạnh, ánh mắt âm trầm khí thế khủng hoảng đến mức khiến tất cả mọi người đều cúi đầu không dám lên tiếng, giọng điệu hắn lạnh như băng, hỏi: "Ai ở đây làm loạn?"



Sống lưng mọi người đều lạnh cả ra, không dám hé răng, ngoại trừ...



Mộ Chi Minh vội vàng tiến lên: "Hách Viêm, không phải làm loạn, chỉ là vị tướng quân này có một số chuyện khó hiểu, cho nên ta đã giải thích với hắn một chút."



Cố Hách Viêm nhìn về phía Mộ Chi Minh, nhẹ giọng: "Thật sao?"



Mộ Chi Minh cười nói: "Thật mà."



Cố Hách Viêm: "Ừm, đúng rồi, tay ngươi..."



"Hạ đại phu đúng là diệu thủ hồi xuân." Mộ Chi Minh nói, "Đã không sao, cũng không cảm thấy đau."



Cố Hách Viêm: "Vậy là tốt rồi..."



Mọi người: A a a, tướng quân, có phải ngươi bị đoạt xá không!



Sau ngày đó, mặc dù các tướng sĩ vẫn không đồng ý chuyện Cố tướng quân đi Câu Cát, nhưng người nói đến chuyện này cũng đã ít hơn phân nửa, bởi vì Cố Hách Viêm đã như sấm sét mà xử lý xong quân vụ, còn viết ra chi sách vẹn toàn, ứng phó mọi chuyện vô cùng cần thận, chu đáo, khiến kẻ lắm lời cũng không thể nào nói được.



Ba ngày sau, thuật sĩ tinh thông dịch dung của Đại Tấn cuối cùng cũng đến quân doanh của Dung Diễm Quân, đi vào doanh trướng Cố Hách Viêm.



Thuật sĩ rửa sạch hai tay, gọi Cố Hách Viêm nằm xuống, sau đó định liệu trước mà nói: "Tướng quân yên tâm, ta đảm bảo sẽ khiến người Câu Cát không tìm ra một tia sơ hở nào, hơn nữa gặp nước cũng không trôi, ba tháng không thay đổi, còn có thể dựa vào bộ dạng ngài muốn dịch dung."



Người nói vô tình người nghe hữu ý, Cố Hách Viên ngập ngừng nói: "Bộ dạng ta muốn sao?"



"Đúng vậy." Thuật sũ gật đầu, "Không biết tướng quân có ý tưởng gì không?"



Cố Hách Viêm: "..."



Hắn trầm mặc một lát, bỗng nhiên hỏi: "Ngài gặp qua Túc Vương chưa?"



_____



Eo ơi cái chương dài khiếp.