Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân - Chương 77: Hãy tin tưởng sự cố gắng của Ly Chu sẽ thành công




Xe ngựa trở lại trở lại phủ Yến Quốc Công. Mộ Chi Minh thất hồn lạc phách mà đi xuống xe, thậm chí không thèm để ý đến mấy tiếng của gã sai vặt trong phủ gọi.

"Thiếu gia!" Gã sai vặt sốt ruột, giọng nói lớn hơn một chút.

Mộ Chi Minh lúc này mới nghe thấy, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Thiếu gia, có xe ngựa dừng ở ngoài phủ nói đến đón ngài." Gã sai vặt cúi người.

"Đón ta?" Mộ Chi Minh hoang mang, "Xe ngựa từ đâu đến?"

Gã sai vặt đáp: "Phủ Túc Vương Vương gia."

Mộ Chi Minh: "..."

Y khẽ cau mày lại, im lặng một lúc lâu.

Gã sai vặt nhắc nhở nói: "Thiếu gia, xe ngựa chờ ở phủ đã rất lâu rồi, ngài có đi không? Nếu ngài không đi, thì ta đi ra nói với mã phu một tiếng?"

"Ta..." Ánh mắt Mộ Chi Minh trở nên kiên định, tâm cũng ổn định theo, nói, "Ta đi, xe ngựa đang ở đâu?"

Gã sai vặt nói: "Thiếu gia đi theo ta."

Gã sai vặt đưa Mộ Chi Minh đến xe ngựa của Túc Vương phái tới ở ngoài phủ, nhìn theo xe ngựa rời đi, sau đó gã mới xoay người trở vào trong phủ chuẩn bị công việc hôm nay chưa làm xong. Bỗng lúc này, có một vị thanh niên bạch y lạ mặt lướt qua gã sai vặt, nhanh chóng đi thẳng về phía Mộ phủ.

"Này, khoan đã, ngài là ai, đây là phủ đệ Yến Quốc Công, không có thông báo, không thể tùy tiện vào." Gã sai vặt vội vàng chạy lên phía trước ngăn người đi tới, thị vệ hai bên cũng nghe tiếng ồn ào mà chạy lại.

Thanh niên bạch y kia dường như đã vội lắm rồi, hai bên thái dương đều thấm đầy mồ hôi, hắn khẽ thở hổn hển, trong tay không biết vì sao mà nắm chặt khối ngọc bội màu đỏ phượng hoàng niết bàn, hắn nhìn về phía gã sai vặt, giọng nói nôn nóng mà mở miệng: "Ta tìm Mộ Chi Minh."

"Thì ra là ngài tìm thiếu gia của chúng ta." Gã sai vặt đáp, "Y không có ở trong phủ, ngài hôm khác lại đến đi."

"Không ở?" Ánh mắt của thanh niên bạch y kinh ngạc, "Y đi đâu?"

Gã sai vặt đáp: "Phủ Túc Vương Vương gia."

Thanh niên bạch y: "..."

Tình cảm sâu nặng bị phá hủy bởi sự im lặng không nói, chén vỡ trà văng tất cả tan tành, gió đông thổi qua hoa đã rụng.

Hắn tự biết bản thân nói sai lời, cho nên mới cố lấy hết toàn bộ dũng khí của đời mình đi đến giải thích để giữ lại người, nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước.

Bây giờ hối hận thì có ích lợi gì?

"Ta biết rồi..." Giọng nói của thanh niên bạch y không khống chế được mà run rẩy, hắn không nói thêm lời nào nữa dứt khoác xoay người rời đi, bước chân so với lúc tới đây đều vội vàng như nhau.

"Aizz, công tử, công tử, không phải, rốt cuộc ngài là ai vậy?" Gã sai vặt vuốt đầu vẻ mặt hoang mang, cuối cùng nhún vai một cái, đem chuyện này vứt ra sau đầu.

***

Phía trên thềm đá phủ Túc Vương, binh phủ uy nghiêm, bảng đen chữ vàng, so với khí chất trương dương của phủ đệ Hiền Vương thì nơi này, lại có vài phần uẩn cương tàn châu.

Kiếp trước, Mộ Chi Minh thường lui tới chỗ này, nhưng kiếp này, đây là lần đầu tiên y tới.

Đứng ở trước phủ, một cảm giác quen thuộc và xa lạ đồng thời dâng lên trong đáy lòng của Mộ Chi Minh, nhưng nó chỉ lướt qua trong một thoáng, không thể để lại cảm giác gợn sóng nào trong y.

"Mộ công tử, ngài đến rồi." Nô bộc trong phủ đi tới đón, gã hạ vai xuống, rũ mi, cung kính đón Mộ Chi Minh vào trong.

Mộ Chi Minh đi theo gã vào trong phủ, xuyên qua hành lang quanh co gấp khúc, mãi cho đến khi đi đến một cái đình đài dưới nước, tên nô bộc mới khom lưng, cúi người nói: "Mộ công tử, điện hạ chờ ngài ở lầu hai."

Mộ Chi Minh gật đầu, đáp một tiếng "Đã biết" bèn đi lên gác mái ở lầu hai, y liếc mắt một cái đã thấy Phó Nghệ một thân áo gấm màu đen kim văn, ngồi ngay ngắn bên lan can đình đài, trước mặt là một chiếc bàn lùn màu vàng làm từ gỗ cây hoa lê, trên bàn có một cái bếp hồng nhỏ cùng lá trà ngon. Phó Nghệ nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn lại, cười nói: "Ly Chu, ta chờ ngươi rất lâu, lại đây, ngồi đối diện ta đi."

Gã nói xong, nhẹ nhàng nhấc ấm nước đất nhỏ trên bếp lửa, rót cho y một ly trà mát lạnh.

Mộ Chi Minh không có nhúc nhích, bình tĩnh mà nói: "Nếu Túc Vương muốn khuyên ta đừng lấy con gái của thống lĩnh cấm quân làm thê tử thì không cần phí miệng lưỡi."

Tay Phó Nghệ run lên một chút, nước trong ấm cứ thế tràn ra ngoài.

Mộ Chi Minh nhìn gã, trong lòng nhớ tới kiếp trước, cũng ở nơi này, cũng là trà này, mọi thứ vẫn vậy nhưng chỉ là Phó Nghệ đã không còn là Túc Vương mà y kính ngưỡng nữa rồi.

Kiếp trước, cũng vào năm y nhược quán*, cũng cùng với lúc cha mẹ thúc giục y thành thân.

(*Nhược quán: tròn 20 tuổi.)

Khi đó Mộ Chi Minh chưa từng động tình, vì thế tuân theo mệnh lệnh của phụ mẫu tìm người mai mối, trao đổi thiếp canh với con gái của thống lĩnh cấm quân môn đăng hộ đối.

Ai ngờ hôm sau, Phó Nghệ gọi y tới phủ Túc Vương, cật lực khuyên ngăn y thành thân.

Mộ Chi Minh hoang mang không thôi, dò hỏi lý do, nào ngờ Phó Nghệ dùng ánh mắt ai oán nhìn y, nhẹ giọng nói: "Ly Chu, tâm ý của ta, ngươi vẫn không biết sao?"

Mộ Chi Minh là người trọng tình trọng nghĩa, nghe lý do Phó Nghệ giải đáp gút mắt cho mình bèn cảm thấy bản thân quá mức dễ dàng định đoạt chuyện chung thân đại sự, vì thế sau khi về phủ y đã khẩn cầu phụ mẫu cự tuyệt chuyện thành thân với con gái của thống lĩnh cấm quân.

Nhưng tấm chân thành của y, cuối cùng chỉ đổi lại một quyển tấu chương từ chính tay Phó Nghệ viết, nói Mộ Bác Nhân cùng Phó Tế An âm thầm mưu nghịch, ý đồ ám sát Thái Tử, cướp ngôi vị Hoàng Đế.

Đáng tiếc thật đáng buồn, nực cười...

Nghe được Mộ Chi Minh nói, Phó Nghệ đặt ấm trà lên trên bếp lửa, quay đầu nhìn Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nhìn thẳng gã: "Nếu như Túc Vương không có chuyện gì nữa vậy thì ta xin cáo từ."

Dứt lời, Mộ Chi Minh muốn xoay người rời đi, nào ngờ lúc này, y nghe thấy Phó Nghệ nói: "Ly Chu, kiếp trước ta có đến khổ hàn Ninh Cổ Tháp tìm ngươi, nhưng ta... không tìm thấy ngươi."