"Cái gì?" Nghe Mộ Chi Minh nói vậy, trong mắt Hoắc Tân hiện lên sự kinh ngạc, nhưng ông ta rất nhanh đã che giấu cảm xúc kinh ngạc của mình lại, lộ ra vẻ trấn định nói, "Ngươi nhận?"
Mộ Chi Minh cười nói: "Kỳ quái sao, vừa rồi Hoắc đại nhân còn lòng đầy căm phẫn mà chỉ trích mọi tội lỗi của ta, như sợ ta phản bác lại, làm sao hiện giờ ta nhận, ngài ngược lại kinh ngạc đến như vậy?"
Ánh mắt Hoắc Tân sắc bén tựa lưỡi dao, hừ lạnh: "Nghe đồn Mộ đại nhân miệng lưỡi trơn tru, hôm nay coi như ta được mở mang kiến thức rồi, xem ra lao ngục Bệ Ngạn Tư này của ta quá thoải mái, khiến Mộ đại nhân còn có tâm tình cố ra vẻ. Mộ đại nhân, những hành vi phạm tội ta vừa nói đó, ngươi thật sự nhận sao?"
Phổi của Mộ Chi Minh phát đau không kìm được mà cúi đầu ho khan vài tiếng, đến khi ngẩng đầu lên có chút miễn cưỡng mỉm cười: "Cho dù ta không nhận thì Hoắc đại nhân cũng không dùng mọi thủ đoạn bức ép ta nhận sao? Ta thật sự không chịu nổi hình phạt của Bệ Ngạn Tư, tất nhiên cũng không muốn tự mình chuốc lấy khổ cực, đương nhiên là nhận rồi."
Hoắc Tân: "Bức ép? Mộ đại nhân không cần trả đũa, tội của ngươi có chứng cứ rõ ràng, đâu ra bức ép như ngươi vừa nói."
"Ta có thông đồng với địch phản quốc hay không, Hoắc đại nhân là người hiểu rõ hơn ai hết." Mộ Chi Minh thu lại ý cười, giọng điệu lạnh dần, "Ta chỉ là tâm như lạnh như tro. Ám sát sứ đoàn chắc chắn sẽ khơi mào chiến tranh hai nước, dù sao thì Thái Tử Phó Khải cũng là trữ quân, là thiên tử tương lai, sao có thể tàn nhẫn như vậy, tự tay đẩy bá tánh biên cương vào hố lửa, coi tánh mạng tướng sĩ như cỏ rác..."
Y vừa dứt câu, Hoắc Tân đột nhiên vươn tay, tốc độ nhanh như rắn độc cắn xé, hung tợn mà bóp chặt hàm dưới của Mộ Chi Minh, lực đạo lớn đến mức gần như bóp nát xương cốt của y.
Hoắc Tân lạnh giọng: "Dám can đảm phê bình Thái Tử."
Mộ Chi Minh ăn đau kêu lên một tiếng, cảm giác đau đến không nói nên lời.
Hoắc Tân thu tay, trào phúng nói: "Nghị hoà trước chiến tranh, khó như lên trời, lời nói này của ngươi làm sao có thể khiến người khác tin tưởng?"
Mộ Chi Minh chật vật nhấc tay đang bị xích sắt trói chặt lên, xoa nhẹ xương hai bên gò má dường như nứt ra, một lát sau mới nói: "Đúng vậy, nhất định là Hoắc đại nhân cảm thấy, sứ đoàn hiện giờ đã chết hết, còn có ai có thể chứng minh ta đã nghị hoà thành công."
"Nhưng..." Mộ Chi Minh kéo khóe miệng lên, cười như không cười, "Thật sự không còn ai sao?"
Hoắc Tân: "Nếu ngươi muốn trông cậy vào tên tiểu thị vệ kia của ngươi thì không cần, người khác chỉ cần nhẹ giọng nói một câu, ai sẽ tin hắn nói, ngươi vẫn nên trông ngóng hắn đừng xuất đầu lộ diện, nếu không tai hoạ sát thân là đều không thể tránh."
"Cũng đúng, cũng đúng." Mộ Chi Minh dựa ra phía sau, đầu đặt trên vách tường lạnh băng, cười nói, "Hoắc đại nhân ngài nói đúng."
Hoắc Tân nhíu mày, ông ta nhận chức nhiều năm như vậy nhưng chưa gặp qua người nào giống Mộ Chi Minh, vào đến tận đại lao của Bệ Ngạn Tư mà vẫn bình tĩnh như thế.
Y đang làm bộ làm tịch?
Trong lòng Hắc Tân bất an nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỗ dựa lớn nhất của Mộ thị bây giờ là Quý Phi nương nương hiện đang ở lãnh cung, còn có cái gì để lo lắng chứ.
Hoắc Tân không muốn nhiều nhiều với Mộ Chi Minh, cho nên rất nhanh đã rời khỏi lao ngục đi đến chính đường của Bệ Ngạn Tư, gọi thủ hạ tới: "Đi viết hành vi phạm tội của Mộ Chi Minh thành khẩu cung, bắt y ấn dấu tay ký tên, ta muốn lập tức bẩm báo với Hoàng Thượng, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Thủ hạ tuân lệnh đi làm, Hoắc Tân nói xong bèn thở ra một hơi, bưng tách trà trên án vừa định uống thì cấp dưới bên ngoài đã đến báo: "Đại nhân, Hiền Vương cầu kiến."
"Hiền Vương?" Hoắc Tân cười nhạo một tiếng, "Khách quý đến khách quý đến, mau mời."
Hoắc Tân đặt tách trà xuống, ông ta vừa rồi còn nghi ngờ Mộ Chi Minh thản nhiên như vậy là có ý gì, hiện giờ Hiền Vương lại tới cầu tình khiến ông ta thảnh thơi không ít.
Nhưng rất nhanh, Hoắc Tân đã cười không nổi nữa.
Phó Tế An mặc áo choàng da rắn bước vào nội đường Bệ Ngạn Tư, cậu ta ngẩng đầu lên đã thấy ở trên tường chính vẽ Bệ Ngạn bằng chu sa, màu đen như máu đen, uy phong lẫm liệt bèn nhịn không được khen ngợi: "Bệ Ngạn này thật sự nghiêm nghị làm người ta kính trọng."
Hoắc Tân đứng dậy ôm quyền hành lễ: "Tham kiến Hiền Vương điện hạ."
"Không cần đa lễ." Phó Tế An ngồi đối diện trước án bàn của Hoắc Tân. Cậu ta đặt một hộp gỗ lên bàn, nói, "Hôm nay là tới tặng lễ vật cho Hoắc đại nhân." . truyện ngôn tình
"Tặng lễ vật?" Hoắc Tân nhìn Phó Tế An, trong lòng cảm thấy buồn cười vạn phần.
Mộ Chi Minh bị nhốt vào lao ngục nói trắng ra là do hậu quả xấu của việc Thái Tử và Hiền Vương đảng tranh.
Hiền Vương thật sự sẽ không cho rằng một chút ân huệ nhỏ này của cậu ta có thể hù bản thân phản bội Thái Tử phóng nhất mã đi chứ.
"Hoắc đại nhân mở ra nhìn xem đi." Phó Tế An nói.
Cậu ta ngồi ngay ngắn trước án bàn, lưng thẳng như tùng trúc, ánh mắt vững vàng, sớm đã không còn là Thất hoàng tử hấp tấp lỗ mãng.
Mấy năm nay, cậu ta đã học được cách yêu dân như con, chăm lo việc nước, nghiêm khắc với kỷ luật.
Trong mắt người ngoài, cậu ta là một Vương gia nhân nghĩa.
Hoắc Tân cũng nghĩ vậy, cho nên trăm triệu lần ông ta không nghĩ đến trong hộp gỗ lại là...
Nửa ngón tay út của con người.
Ngón tay bị đứt lìa vẫn còn đang chảy máu, xem ra là vừa bị cắt không lâu.
Hoắc Tân rất có kinh nghiệm quan trường, đương nhiên sẽ không bị ngón tay dọa nhưng vẫn không kìm được mà chấn kinh một chút.
Phó Tế An bình tĩnh mà nói: "Đây là ngón tay của nhi tử Nguyên gia."
Hoắc Tân hoảng hốt: "Cái gì!?"
Phó Tế An: "Ta vốn định đưa đến Nguyên phủ, nhưng nghĩ đến thê tử của Nguyên mỗ Hoắc thị tinh thần không tốt, sợ là không chịu nổi kinh hách này, cho nên bèn đưa đến nơi của Hoắc đại nhân."
Hoắc Tân giận đến không thể áp xuống: "Khinh người quá đáng."
Phó Tế An nói: "Hoắc đại nhân, ta biết Thái Tử đã đáp ứng ngươi cứu nhi tử của Nguyên gia ra, nhưng Đại Lý Tự tạm thời do ta quản lý, ta cũng hiểu rõ thủ đoạn nhiều năm của Hoắc đại nhân mạnh mẽ, cứng rắn, sẽ không vì lời uy hiếp của ta mà phản bội Thái Tử, không bằng chúng ta đều lùi một bước, ngươi không giao chứng cứ phạm tội Mộ Chi Minh thông đồng với địch phản quốc cho Hoàng Thượng, ta sẽ không tiếp tục làm hại nhi tử Nguyên gia, thế nào?"
Hoắc Tân vươn tay chậm rãi đóng nắp gỗ lại, một lúc lâu mới gật đầu thỏa hiệp.
Phó Tế An đứng lên, bình tĩnh rời đi.
Loạn lưu bên trong, Hiền Vương muốn đấu với Thái Tử, chỉ có nhân nghĩa thôi không đủ.
Cho nên năm sáu tuổi Phó Tế An đã phát hiện Phó Khải muốn đẩy mình xuống hồ chết đuối, mấy năm nay cậu ta còn học được, trước khi lo liệu được nhân nghĩa, khó tránh khỏi việc bất nghĩa.
***
Hoắc Tân bẩm báo việc này cho Thái Tử Phó Khải, Phó Khải kinh ngạc một chút bèn giễu cợt cười: "Cùng lắm chỉ hấp hối giãy dụa, được, ta sẽ lập tức giúp ông cứu nhi tử Nguyên gia khỏi lao ngục, sau đó ông lập tức đi ngự tiền định tội Mộ Chi Minh, lần này ta muốn khiến cho Phó Tế An và một tộc Mộ thị không ai có cơ hội xoay người."
Tuy nói Phó Khải đã có mưu sách, nhưng Phó Tế An sao có thể không đề phòng gã ta.
Cứ như vậy tới lui, thời gian đã qua nửa tháng.
Đầu mùa đông, khi cung tường màu đỏ bị tuyết phủ, trúc quanh biến thành quỳnh chi, Hoàng Thượng liên tiếp sủng ái hai cung nữ.
Một người có mặt mày tú lệ như Quý Phi, một người có tính tình hoạt bát giống Quý Phi.
Hôm nay, trong lãnh cung lạnh lẽo Quý Phi nương nương phủ một chăn bông dày, nằm trên giường tre nhỏ hẹp nghỉ trưa.
Nàng mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc mộng.
Trong mộng, Mộ Thanh Uyển đang uống rượu hát vang trên thảo nguyên rộng lớn, dạy Phó Tế An tuổi nhỏ, Phó Nghệ còn có Mộ Chi Minh làm sao cưỡi ngựa, thấy ba người bọn họ bị ngã thành một đoàn nàng bèn ôm bụng cười to.
Khi tỉnh lại, nàng mơ hồ nhìn thấy một người hầu mặc hoạn phục, đang ở trước giường châm than đốt lửa lớn cho nàng.
Quý Phi nương nương nghi hoặc, lần này nàng bị nhốt ở lãnh cung, chỉ có một mình thị nữ Tiểu Nhạn hầu hạ, làm sao lại có một thái giám.
Quý Phi nương nương mở mắt, tỉnh táo không ít: "Ngươi là ai?"
Người nọ ngẩng đầu lên.
Là Phó Nghệ.