Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)

Chương 782: Đến




Cửu Thiên Phần Thân quyết tăng lên tới tầng thứ hai, cường độ nhục thân của Diệp Trần bây giờ so với trước đó lại tăng lên mấy lần, nhiệt độ cao cường đại xung quanh ngay lập tức cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với hắn.

Đẩy dung nham nóng chảy có nhiệt độ cao ở xung quanh ra, thân thể Diệp Trần lại chìm xuống lần nữa.

Lặn xuống ước chừng khoảng ba bốn mươi mét, nhiệt độ của dung nham nóng chảy xung quanh đã đạt đến con số làm cho người phải khiếp sợ một trăm năm mươi vạn độ!

"Xem ra lần này là không đùa!"

Diệp Trần cảm nhận được làn da của mình đã bắt đầu có xu thế hòa tan, không thể không lắc đầu, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.

Tuy nhiên đúng vào lúc này:

Ầm ầm!

Phía dưới bỗng nhiên truyền đến một trận rung động dữ dội, sau đó dung nham nóng chảy ở phía dưới vậy mà bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, sau đó tạo thành một cái vòng xoáy khổng lồ giống như một cái thông đạo đi vào lòng đất.

"Ừm?"

Diệp Trần thấy cảnh này thì lông màu lập tức hơi nhíu lại, suy nghĩ trong nháy mắt cuối cùng vẫn không thể nhịn lại lòng hiếu kỳ của mình, trực tiếp đâm đầu đi thẳng vào bên trong lối đi kia.

Xoạt!

Dọc theo thông đạo này, lại đi xuống dưới mấy chục mét, phía trước đột nhiên xuất hiện một cái màn ánh sáng màu tím.

"Khó trách trước đó ta luôn không có cách nào cảm ứng được tình huống bên dưới, hóa ra là bị người thiết hạ cấm chế!"

Diệp Trần đang muốn xuất thủ pháp vỡ đạo cấm chế này, không nghĩ tới màn sáng kia vậy mà tự mình nứt ra tạo thành một cái đường nhỏ!

Diệp Trần tuy rằng cảm thấy có chút quỷ dị, tuy nhiên cũng đã đi tới bước này rồi, hắn tự nhiên không có khả năng từ bỏ, thế là lại vận chuyển các lớp phòng ngự cắn răng một cái bước vòa bên trong cái khe kia.

Rầm rầm!

Diệp Trần bước ra một bước này, lập tức cảm nhận được không gian xung quanh dao động một trận.

Ngay sau đó, hắn phát hiện chính mình đã tiến vào bên trong một tòa cung điện thần bí hơn nữa còn rộng lớn bao la hùng vĩ.

"Rống!!"

Không đợi Diệp Trần phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên, âm thanh của một tác động giống như kim loại vang lên quanh quẩn bên trong toàn bộ cung điện.

Sau đó, từ sâu trong cung điện này, đột nhiên một con Hỏa Long màu đỏ dài đến gần ngàn mét bay ra!

Hỏa Long kia có khí thế ngập trời, hơn nữa còn mang theo khí tức hủy diệt kinh người, những nơi nó bay qua giống như ngay cả không gian cũng phải sụp đổ.

Sau khi Hỏa Long từ sâu trong cung điện bay tới thì hung hăng đánh thẳng tới Diệp Trần.

"Ừm?"

Diệp Trần cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đập ra ngoài một quyền:

Ầm ầm!

Nắm đấm hung hăng rơi đập vào trên đầu con Hỏa Long kia, Hỏa Long lập tức bay ngược ra ngoài.

Mà Diệp Trần cũng không thể không liên tiếp lùi lại, nắm đấm tê dại đau nhức một trận, liền phảng phất giống như đánh vào trên một mặt đá cứng rắn nhất trên đời, trong lòng không thể không hoảng sợ một trận.

Phải biết, lấy cường độ nhục thân bây giờ của hắn đã đủ để so sánh với Tiên khí, cho dù là Hóa Thần tiên quân, chỉ sợ cũng không dám chính diện chống lại một quyền này của hắn.

Mà con Hỏa Long kia chỉ lăn một vòng trên mặt đất thì lại gầm thét một lần nữa, nhanh chóng đánh tới.

Rầm rầm rầm!

Diệp Trần lại liên tiếp đánh ra mười mấy quyền, mỗi một quyền đều rơi vào trên người con Hỏa Long kia, lại sửng sốt không phát hiện không thể gây thương tổn cho nó một chút nào.

"Hừ!"

Một tới hai đi, Diệp Trần lập tức cũng tức điên lên, âm thầm vận chuyển bí thuật Nghịch Sinh Bách Chuyển, sau khi tăng chân nguyên lên tới mấy lần, lại đấm ra một quyền:

"Bát Cực Trấn Ma quyền!"

Ầm ầm!

Tám quả đấm to lớn từ bốn phương tám hướng vây quanh con Hỏa Long kia vào trong đó:

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

"Ngao!!"

Con Hỏa Long kia cùng một lúc bị nắm đấm từ tám hướng đánh trúng, lập tức phát ra một tiếng kêu rên:

Sau đó, "Bành!" một tiếng, con Hỏa Long kia có thân hình khổng lồ dài đến ngàn mét vậy mà vỡ vụn ra, từ trong bụng của con Hỏa Long này vậy mà bay ra một thanh đại đao sứt mẻ dài đến ba thước, lẳng lặng lơ lửng ở trên không trung trong cung điện.

"Quả nhiên!"

Diệp Trần thấy thế thì trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng nồng đậm.

Thật ra thì sau khi hắn giao thủ với con Hỏa Long vừa rồi được mấy lần thì cũng đã đoán được đại khái, Hỏa Long vừa rồi có lẽ là khí linh của Diệt Thế Ma đao biến thành.

Pháp bảo đạt tới cấp bậc Tiên khí trở lên đã có linh trí không thấp.

Đến lúc này đã không phải là người đến lựa chọn pháp bảo nữa mà là pháp bảo đến lựa chọn chủ nhân, chỉ có dùng thực lực của chính mình mới thu hoạch được sự tán thưởng của khí linh pháp bảo, khí linh pháp bảo mới có thể tán thành nhận ngươi làm chủ nhân của nó.

Chỉ có điều, để Diệp Trần không có nghĩ tới là, hình tượng của thanh trường đao trước mắt này, nhìn qua thực sự quá bình thường, thậm chí có chút vô cùng thê thảm, nó giống như thiếu đi một nửa, lại là một cái tàn đao!

Cho dù là Diệp Trần, nếu như không phải vừa rồi giao thủ qua với nó, cũng căn bản sẽ không để ý tới nó!

"Đây chính là Diệt Thế Ma đao đại danh đỉnh đỉnh sao? Cũng quá tồi tàn đi a?"

Diệp Trần nhịn không được mà chê một câu.

Ong ong ~~~

Thanh trường đao ở trên không trung kia dường như nghe hiểu được lời này của Diệp Trần, lập tức rung động kịch liệt một trận, giống như đang biểu đạt chính minh đang vô cùng bất mãn.

Diệp Trần âm thầm buồn cười, vội vàng thay đổi lời nói, lại nói:

"Tuy rằng nhìn qua có chút tồi tàn, tuy nhiên quả thật là một thần binh có một không hai khó mà có được!"

Thanh trường đao kia nghe được điều này thì lập tức phát ra một tiếng kêu lanh lảnh rõ ràng là đang rất vui vẻ.

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, cảm giác chính mình đã nhận được sự tán thành của Diệt Thế Ma đao, thế là trực tiếp vẫy tay một trảo:

"Tới đi! Từ nay về sau, để cho ta tới làm chủ nhân mới của ngươi!!"

Diệp Trần tràn đầy tự tin, vốn cho rằng có thể dễ như trở bàn tay.

Nhưng không ngờ, Diệt Thế Ma đao kia vậy mà tạo ra một cơn chấn động, liều mạng giằng co, dường như cũng không nguyện ý trở thành binh khí của hắn.

Diệp Trần lập tức khẽ chau mày, rõ ràng không nghĩ tới, Diệt Thế Ma đao này vậy là khó thu phục như thế!

"Làm sao? Ngươi là muốn đánh một trận nữa với ta sao?"

Diệp Trần cố ý nghiêm sắc mặt, lần nữa vung vẩy nắm đấm của mình.

Ngay vào lúc này sâu trong cung điện, đột nhiên vang lên một giọng nói tràn đầy năm tháng vô tận.

"Người có duyên! Ngươi muốn trở thành chủ nhân của Diệt Thế Ma đao còn phải đáp ứng bản tọa một cái điều kiện!"

Giọng nói rơi xuống, Một đạo bóng mờ cao lớn màu vàng kim từ sâu trong cung điện chậm rãi đi ra.

Đây là một ông lão râu tóc bạc hết, tuy nhiên cũng không phải là thực thể, có lẽ chỉ là một đạo tàn hồn, nhưng dù là như thế vẫn hiện ra một cỗ khí tức hủy diệt cường đại khó có thể hình dung, khiến cho người ta không tự chủ được cảm thấy đáy lòng phát lạnh, giống như một ánh mắt của hắn là có thể hủy diệt toàn bộ thế giới.

Diệp Trần cũng không thể không đến hơi kinh hãi, tuy nhiên chẳng mấy chốc đã khôi phục vẻ lãnh đạm, "Tiền bối có lẽ là Diệt Thế tiên quân a? Vẫn bối Diệp Trần bái kiến!"

Diệp Trần cung cung kính kính hướng về phía ông lão kia thi lễ một cái, tuy nhiên trên mặt không vui không buồn, tư thái cũng không kiêu ngạo không tự ti.

Nếu như Diệt Thế tiên quân này còn sống, Diệp Trần lúc này coi như một trăm cái cột vào thành một khối, khẳng định cũng không phải là đối thủ của đối phương.

Nhưng, chẳng qua chỉ là một đạo tàn hồn mà thôi, còn chưa đủ cấu thành uy hiếp đối với Diệp Trần.

Đương nhiên, Diệt Thế tiên quân chính là đại nhân vật có thanh danh hiển hách mấy ngàn năm, Diệp Trần làm hậu bối, tự nhiên cũng không thể mất đi cấp bậc lễ nghĩa.

Ông lão bóng mờ màu vàng kim kia nhìn thấy biểu hiện của Diệp Trần thì trong đôi mắt lập tức hiện ra một vẻ tán thưởng, "Được! Rất được a! Bản tọa đợi hơn hai ngàn năm, cuối cùng đợt đến một người thừa kế coi như không tệ!"

"Người trẻ tuổi, ngươi có bằng lòng vào môn hạ của ta hay không?"

P/S: Ta thích nào....chương thứ 12 nhé:))), cảm ơn datpt48: 40 KP nha....