Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)

Chương 634: Rời khỏi Bồng Lai




Diệp Trần cũng không nghĩ tới, những người này vậy mà chạy nhanh như vậy, thật ra thì thể trạng của hắn bây giờ, tự vệ có lẽ thừa sức, nếu như đám người này mà công lại hắn thì hắn thật đúng là chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt.

"Tiểu tử! Nếu như ngươi dám giết ta, thúc phụ ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Đoạn Kinh Thiên nhìn qua Diệp Trần đang chậm rãi tới gần thì lập tức dọa đến liên tục lùi lại, đáng tiếc bản thân hắn bị trong thương, một chút chân nguyên cũng không vận lên được, muốn chạy trốn cũng không chạy được.

Diệp Trần cười lạnh, "Ngươi yên tâm! Nếu như hắn dám chọc tới trên đầu của ta, ta chẳng mấy chốc sẽ để cho chú cháu các ngươi gặp nhau chỗ ông vải!"

Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái trong nháy mắt đã áp sát trước mặt Đoạn Kinh Thiên, sau đó hướng phần bụng của hắn vẫy tay một trảo, "Thôn phệ!"

Hô hô hô!

Chân nguyên của Đoạn Kinh Thiên ngay lập tức bắt đầu nhanh chóng bị hút qua!

Ngay lập tức Đoạn Kinh Thiên sợ hãi quá đỗi, "Ngươi, ngươi đã làm gì đối với ta?"

Hắn muốn liều mạng ngăn cản chân nguyên trong cơ thể của mình trôi đi mất, thế nhưng căn bản không thể làm được gì.

"Ngươi là Ma tộc! Ngươi lại là người của Ma tộc!"

Đoạn Kinh Thiên hô to hét lớn lên, Diệp Trần không thèm để ý, tiếp tục thao túng Thôn Thiên thần công thôn phệ lấy chân nguyên của hắn.

Sau một lát, chân nguyên trong cơ thể của Đoạn Kinh Thiên đã bị Diệp Trần hấp thu sạch sẽ.

Sau khi Diệp Trần thôn phệ chân nguyên của Đoạn Kinh Thiên thì ngay lập tức thuận tay một chưởng làm vỡ nát đan điền của hắn, sau đó trực tiếp xoay người rời đi, không chậm trễ một chút nào.

Ước chừng khoảng mười phút sau, một đạo hắc ảnh từ trên bầu trời hạ xuống, rơi vào bên người Đoạn Kinh Thiên.

Đây là một lão giả tóc trắng trên người mặc một chiếc áo bào đen, khí thế vô cùng hùng hậu, không hề kém so với Vân Thiên Thu.

Lúc này Đoạn Kinh Thiên còn treo một hơi thở, cũng chưa có chết, nhìn thấy ông lão mặc áo bào đen này, bỗng nhiên vươn cánh tay ra, "Thúc phụ! Thúc nhất định phải...phải giúp ta...báo thù a!"

Hóa ra ông lão mặc áo bào đen này chính là Đoạn Cửu Đức thúc phụ của Đoạn Kinh Thiên, xếp hạng bài danh thứ ba trên Thiên bảng!

Đoạn Cửu Đưc thấy thế lập tức vọt tới trước mặt Đoạn Kinh Thiên, "Kinh Thiên, trước ngươi đừng nói! Thúc vụ chữa thương cho ngươi!"

Đoạn Cửu Đức nói xong đang muốn truyền chân nguyên của chính mình vào trong cơ thể của Đoạn Kinh Thiên thì lại phát hiện đan điền của Đoạn Kinh Thiên bị người hủy đi, đã không thể cứu vãn.

"Tiểu tử này cũng quá hung ác! Vậy mà hủy đi đạo cơ của ngươi!"

Đối với người tu chân mà nói, đạo cơ bị hủy so với mất mạng còn đáng sợ hơn nhiều, quả thực sống không bằng chết!

Đoan Kinh Thiên vung tay lên bắt được cổ tay của Đoạn Cửu Đức, trong hai mắt lộ ra hận ý nồng đậm, cố gắng nhấc lên một hơi, giận dữ hét:

"Thúc phụ! Ta đã không cứu nổi, thúc nhanh đuổi theo tên tiểu tử kia báo thù cho ta! Hắn chắc chắn sẽ trở về Thái Sơ thành, chuẩn bị rời khỏi Bồng Lai, thúc nhất định không thể để cho hắn chạy trốn! Nhất định không thể..."

Đoạn Kinh Thiên rống lớn một tiếng, cũng tiêu hai hết một tia sinh cơ cuối cùng của mình, lời nói còn chưa nói hết thì đầu đã nghẹo sang một bên hoàn toàn đoạn hơi thở.

"Kinh Thiên!!"

Đoạn Cửu Đức cũng lập tức rống lớn một tiếng, đôi mắt già nua đỏ bừng vô cùng.

"Kinh Thiên, ngươi yên tâm, thúc phụ nhất định sẽ báo thù cho ngươi, nhất đinh!"

Đoạn Cửu Đức thả thi thể của chất nhi lại trên mặt đất, trên thân bỗng nhiên dâng lên một cỗ sát ý kinh người, sau đó dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái trực tiếp hướng phương hướng Thái Sơ thành mà bay đi!

...

Thái Sơ thành, đúng như sự dự liệu của Đoạn Kinh Thiên, sau khi Diệp Trần hấp thu chân nguyên của hắn thì đầu tiên là chạy thẳng về Thái Sơ thành.

Thật ra thì, từ khi Diệp Trần dẫn mười ba tên cường giả Nguyên Anh đi cho đến lúc giết chết bảy người trong đó, sau đó lại trở về Thái Sơ thành chẳng qua cũng chỉ mất hơn nửa giờ ngắn ngủi mà thôi.

Lúc này ở trên đài cao Truyền Tống trận, vẫn như cũ không có một ai.

Diệp Trần leo lên đài cao, đang chuẩn bị trở về Thế Tục giới thì ngay vào lúc này đằng sau bỗng nhiên truyền tới một tiếng gào thét, "Tiểu tửu kia chạy đi đâu! Đoạn Cửu Đức ta đến đây!"

Diệp Trần quay người liếc qua người tới, không thể không cười lạnh, thấp giọng lẩm bẩm:

"Chờ lần sau lúc ta bước vào Bồng Lai, tất cả các ngươi sẽ bị ta gẫm ở dưới chân!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp quay người lại, xông vào bên trong Truyền Tống trận, hơn nữa ở trong nháy mắt khi cả người hắn biến mất, bỗng nhiên tung ra một quyền!

Ầm ầm!

Toàn bộ Truyền Tống trận trực tiếp bị một quyền Diệp Trần đánh nát, tính cả cái đài cao gần trăm mét cũng hóa thành bột mịn.

Truyền Tống trận bị Diệp Trần hủy đi, chẳng những thành công ngăn cản được Đoạn Cửu Đức, không có khả năng trong khoảng thời gian một hai tháng căn bản không có khả năng sửa lại Truyền Tống trận.

Mà hắn thì có thể lợi dụng trong khoảng thời gian này chữa trị thương thế bên trong cơ thể, đồng thời làm tu vi vững chắc hoàn toàn.

Đoạn Cửu Đức đuổi theo tới trước mặt, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này thì lập tức tức giận đến phát cuồng!

"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi chờ đó cho lão phu! Chờ ta bước vào Thế Tục giới nhất định phải giết cả nhà của ngươi!"

Tiếng nói như sấm nổ vang rền bên tai, ở toàn bộ trên khoảng không của Thái Sơ thành du du dương dương truyền ra tới, tính cả tòa thành thị đi theo đó lắc lư kịch liệt một trận.

...

Diệp Trần tự nhiên đã không nghe được lời nói này của Đoạn Cửu Đức, ở cùng lúc hắn xuất thủ hủy đi Truyền Tống trận, hắn cũng đã vượt qua kết giới, từ trong Bồng Lai Tiên giới quay trở về Thế Tục giới.

Tuy nhiên, chờ khi Diệp Trần nhìn thấy tình huống xung quanh được rõ ràng thì lập tức phát hiện tình huống dường như có chút không đúng.

Nước biển ở xung quanh vẫn như cũ, lại dường như cũng không phải cái cửa vào mà lúc trước hắn tiến vào Bồng Lai Tiên giới!

"Chẳng lẽ là bởi vì ta hủy hoai truyền tống trận, dẫn tới không gian xảy ra bóp méo, cho nên không có truyền toongd tới vị trí lúc đó kia?"

Rất nhanh, Diệp Trần đi dạo bốn phía xung quanh một vòng, càng cảm thấy phán đoán của mình là chính xác, nơi này quả nhiên không phải là lối vào lúc đầu!

Hơn nữa ba người Tô Mạn cũng không có ở gần đây, rất rõ ràng là vị trí truyền tống xảy ra si lầm.

Sau khi làm rõ tình huống, Diệp Trần cũng không có quá để ý, dù sao chỉ cần về tới Thế Tục giới thì vô luận ở trên góc nào của Trái Đất, hắn cũng có thể tìm được đường trở về Hoa Hạ.

Mà việc khẩn cấp trước mắt là trước tiên phải xác định nơi đây là nơi nào trên trái đất.

Diệp Trần mơ hồ nhớ rằng có một dụng cụ quang học gọi có thể thông qua nguyên lý quang học xác định kinh độ và vĩ độ của thuyền biển, đáng tiếc hắn cũng không biết phương pháp luyện chế.

"Xem ra chỉ có thể tìm thuyền trước sau đó hỏi thăm người trên thuyền một chút...

"Tuy nhiên trước đó ta phải ổn định lại tu vi của mình một chút!"

Trước đó hắn một hơi thôn phệ chân nguyên của bảy đại cường giả, vẫn luôn chưa kịp luyện hóa, đan điền lại có chút trướng đau.

Thế là Diệp Trần cũng không lo được chuyện gì khác, dứt khoát ngồi xếp bằng ở trên mặt đất bắt đầu luyện hóa.

Xì xì xì ~

Chân nguyên trong đan điền được thôn phệ mà có, ở dưới sự luyện hóa của Thôn Thiên thần công, bắt đầu nhanh chóng chuyển hóa thành chân nguyên của Diệp Trần.

Tuy nhiên những thứ chân nguyên này sau khi từ từ tập trung ở trong cơ thể của Diệp Trần thì lại bắt đầu tự động hình thành một cái luống khí xoáy, sau đó nhanh chóng xoay tròn.

Theo chân nguyên càng ngày càng nhiều tốc độ xoay tròn của lường khí xoáy kia càng lúc quay càng nhanh, cuối cùng vậy mà ngưng tụ thành một viên hạt châu, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, ở trong đan điền giống như viên Dạ Minh châu ở trong đêm tối!

Oanh!

Sau khi viên kim châu này hình thành, toàn thân từ trên xuống dưới của Diệp Trần bỗng nhiên bộc phát ra một đạo kim mang sáng chói xông thẳng lên trời!

Vào giờ khắc này, Diệp Trần mới coi như là đã chân chnhs bước vào cảnh giới Kim Đan.

Tuy nhiên, không đợi Diệp Trần cao hứng trở lại thì bầu trời vốn vạn dặm không mây, vậy mà bắt đầu có tiếng sấm nổi lên bốn phía, ầm ầm rung động giống như ngày tận thế!

P/S: Ta thích nào...chương 2