Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)

Chương 579: Ngươi bây giờ có thể đi ra!




Chớp mắt một cái, Diệp Trần đã trở lại Vân Châu được hơn mười ngày.

Trong khoảng thời gian mười ngày này, Diệp Trần hoàn toàn đặt suy nghĩ lên việc chỉnh hợp lực lượng của tông môn.

Hắn trước sau từ bên trong những đệ tử đã có lựa chọn ra một nhóm ba người Lý Hạ Niên làm đệ tử thân truyền của chính mình, phân biệt truyền thụ cho bọn họ một loại công pháp tu luyện thích hợp nhất sau đó tự mình chỉ điểm thêm, làm cho thực lực của bọn hắn đột nhiên tăng mạnh.

Sau đó bắt đầu công khai chiêu thu đệ tử, đồng thời dựa theo hình thức tông môn trong Tu Chân giới, phân đệ tử trong môn phái làm ba cái đẳng cấp, phân biệt là:

Đệ tử hạch tâm, đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn.

Sau đó, lại thành lập Tàng Kinh Các, từ trong trí nhớ tám trăm năm kiếp trước của Diệp Trần, sưu tập trên trăm môn công pháp võ kỹ cùng thể ngộ tu luyện tâm đắc vân vân...

Sau khi chế tác những công pháp kinh nghiệm thể ngộ này thành tinh thần ngọc giản, đặt ở trong tàng kinh các, cung cấp đệ tử trong môn phái tham khảo tu luyện...

Phong cho Sở Phi Yên làm đệ nhất trưởng lão trông môn, vẫn như cũ chủ trì mọi chuyện lớn nhỏ trong sơn môn.

Phong Tuyết Cơ làm trưởng lão Chấp pháp đường, chuyên môn phụ trách quản thúc cách cư xử, lối sống của các đệ tử trong tông môn.

Lâm Vũ Y là đệ tử đầu tiên của Diệp Trần cũng chính là thủ tịch đại đệ tử Cuồng Tiên môn, ngay cả Lý Hạ Niên cũng phải gọi một tiếng là Đại sư tỷ.

Cùng lúc đó, hoàn thành việc xây dựng Ám Bộ, do Mân Côi phụ trách, chuyên môn thu thập tính báo từ thế lực khắp nơi, đây đối với cô ta đã từng là sát thủ quốc tế mà nói cũng coi như là ngựa quen đường cũ.

Đáng nhắc tới chính là thiên phú tu luyện của Mân Côi rất tốt, sau khi đạt được sự chỉ điểm của Diệp Trần, ở trong mười ngày ngắn ngủi đã bước vào hàng ngũ tu chân, tu vi tiến bộ thần tốc!

...

Tin tức Cuồng Tiên môn chiêu thu đệ tử, sau khi được truyền ra ngoài thì lập tức đưa tới oanh động trên toàn cầu.

Trong và ngoài nước, số lượng lớn kẻ yêu thích tu tiên chen chúc nhau mà tới.

Bởi vì người đến đây bái sư thực sự quá nhiều, cuối cùng Diệp Trần đành phải định ra ba cái nguyên tắc:

Thứ nhất, người Hoa Hạ được ưu tiên chiêu thu;

Thứ hai, người có phẩm tính không tốt đều không được;

Thứ ba, nhất định phải thông qua các khảo nghiệm của tông môn.

Sau khi ba cái nguyên tắc này được định ra thì rất nhiều người thi nhau thất bại tan tác mà quay trở về, thậm chí một số người ngoại quốc bái sư thì dứt khoát gia nhập quốc tịch của Hoa Hạ.

Nhưng là người có thể thông qua nguyên tắc thứ ba các loại khảo nghiệm thì lại lác đác không có mấy.

Cuối cùng sau hơn mười ngày, cũng chỉ có hơn mười người hoàn toàn hợp cách, miễn cưỡng trở thành đệ tử ngoại môn Cuồng Tiên môn.

...

Ngoài cái đó ra, quân đội Hoa Hạ sau khi biết tin Diệp Trần trở về, Quân lão tự mình tới Cuồng Tiên môn, mấy người Dịch Sơn Hà và Âu Dương Hàn đi theo.

Hóa ra, sau khi cao tầng của Hoa Hạ thương nghị, xét thấy công tích trước đó của Diệp Trần, cao tầng trong quân đội toàn bộ bỏ phiếu thông qua, trao tặng Diệp Trần quân hàm Nguyên soái.

Mà Diệp Trần cũng đã trở thành vị Nguyên soái đầu tiên ở thời đại hòa bình của Hoa Hạ!

Tuy nhiên về vấn đề này thế cao tầng các quốc gia trên thế giới cũng không cảm thấy bất ngờ.

Dù sao, vị này chính là người mà ngay cả cường quốc đệ nhất thế giới cũng bị một cước của hắn đạp xuống.

Không khoa trương chút nào, chỉ cần Diệp Trần còn ở một ngày, chỉ cần Diệp Trần còn cùng một chiến tuyến với Hoa Hạ thì bất kỳ một quốc gia nào trên thế giới cũng không dám khiêu chiến với Hoa Hạ.

Mãnh nhân như thế, đổi lại bất kỳ một quốc gia nào đều sẽ được coi là một kho báu quốc gia!

...

Lại qua mấy ngày, Diệp Trần chỉ định các hạng sách lược phát triển tông môn, đã bắt đầu triển khai đâu vào đấy. Cuồng Tiên môn cũng dần dần đi đến quỹ đạo, trở thành đối tượng mà các thế lực khắp nơi trên thế giới phải mật thiết chú ý.

Khoảng thời gian này cứ như vậy trôi qua từng chút một, bất tri bất giác đã đến cuối tháng tám.

Một ngày này, Diệp Trần kết thúc tu luyện, từ đầu đến cuối chưa thể tìm tới thời cơ đột phá cảnh giới Kim Đan, tâm tình đang có một chút phiền muộn thì bỗng nhiên đệ tử trong môn phái đến báo, "Khởi bẩm Môn chủ đại nhân, người huynh đệ phụ trách bảo vệ Tiêu tiêu thư báo, sáng hôm nay, Tiêu tiểu thư đột nhiên hôn mê, sau khi đưa đi tới bệnh viện, bác sĩ cũng không tra ra bất kỳ nguyên nhân gì, đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại!"

Diệp Trần nghe báo cáo xong, đầu tiên là sững sờ, sau đó không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trong lòng thầm nghĩ:

"Là Hi Nguyệt! Đây chắc chắn là tàn hồn của Hi Nguyệt có dấu hiệu muốn thức tỉnh!"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần không thể không cười ha ha.

Tên đệ tử trong môn phái kia, mặt mũi lập tức đầy vẻ không hiểu ra sao cả, còn tưởng rằng Diệp Trần bi thương quá độ mà tinh thấy xảy ra vấn đề, nhưng lại không dám hỏi nhiều.

Sau khi chào hỏi một tiếng với Sở Phi Yên thì Diệp Trần ngay lập tức khởi hành tiến về thành phố Thiên Hải.

...

Bệnh viện trung tâm hạng nhất của thành phố Thiên Hải, "Bác sĩ, Tiêu Nhược Hi, cô ta đến cùng là bị bệnh gì? Làm sao cho đến bây giờ mà còn chưa có tỉnh lại?"

Khuôn mặt của Tô Mạn hiện ra vẻ lo lắng, hướng về phía một người bác sĩ độ tuổi trung niên hỏi.

Tuy rằng ngày bình thường cô ta và Tiêu Nhược Hi vẫn luôn nhìn đối phương không vừa mắt, thế nhưng vào thời điểm quan trọng thì cô ấy vẫn còn rất lo lắng cho Tiêu Nhược Hi.

Mặt mũi bác sĩ trung niên đầy vẻ xấu hổ, "Việc này...việc này...còn cần phải tiếp tục theo dõi..."

Tô Mạn nghe được điều này thì lập tức cuống lên, "Ông không phải là chuyên gia khoa não tốt nhất cả nước sao? Vậy mà điều tra theo dõi suốt mấy giờ đồng hồ, thế mà cho đến bây giờ còn không có chuẩn đoán ra được nguyên nhân gì là sao?"

Bác sĩ trung niên lập tức càng thêm xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng không thể không tức giận một trận.

Hắn gọi là Lữ Quốc Thắng, là bac sĩ xếp hạng mười vị trí đầu khoa thần kinh của Hoa Hạ, cũng là chiêu bài của bệnh viện trung tâm hạng nhất của thành phố Thiên Hải.

Số người muốn hắn điều trị đều đã xếp hàng tới một năm sau!

Ngày bình thường, cho dù là những phú hào quyền quý kia cũng đều khách khách khí khí với hắn, đủ loại lấy lòng.

Nếu như không phải trước đó nhận được tin cấp trên báo cho, thân phận hai cô gái trước mắt này cực kỳ không đơn giản thì vào lúc này hắn chỉ sợ sớm đã thẹn quá mà hóa giận!

Tuy nhiên nói đến, ngay cả bản thân của Lữ Quốc Thắng cũng không tin, bản thân hắn là chuyên gia cao cấp nhất về não bộ, vậy mà không cách nào tra ra nguyên nhân gây bệnh của cô gái trước mắt này!

Chỉ có thể đánh giá, cô bé này đang ở trong trạng thái hôn mê sâu, nhưng não bộ thậm chí khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều không có bất kỳ dấu hiệu bệnh lý nào.

"Tô tiểu thư, đại nào này a là khí quan phức tạp nhất của cơ thể con người, có rất nhiều vấn đề không phải ở trong thời gian ngắn là có thể tra ra được rõ ràng, cho nên cô cần kiên nhẫn chờ đợi..."

Rơi vào đường cùng, Lữ Quốc Thắng cũng chỉ đành làm cái mềm mỏng, hy vọng có thể tạm thời lừa gạt được Tô Mạn.

Nhưng mà đúng vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng tranh chấp ở ngoài cửa, "Tiên sinh, đây là phòng bệnh hồi sức, ngươi không thể tùy tiện..."

"Ầm!"

Sau một khắc, cửa phòng bệnh hồi sức đã bị người đẩy ra, sau đó, một tên thiếu niên ăn mặc quần áo thoải mái từ bên ngoài chậm rãi đi tới.

"Tiểu Trần!"

Nhìn thấy người này, mặt mũi Tô Mạn lập tức đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Khách không mời mà đến này bỗng nhiên chính là Diệp Trần.

Trong nội tâm của Lữ Quốc Thắng lúc này đang cố gắng kìm nén một mực khó chịu, nhìn thấy một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch xông vào thì lập tức tức giận có chỗ phát tiết, trực tiếp khiển trách:

"Anh là ai? Sao có thể tùy tiện đi vào phòng bệnh hồi sức? Tranh thủ thời gian đi ra ngoài cho tôi!"

Diệp Trần trước tiên nhìn Tiêu Nhược Hi trên giường bệnh một cái, sau khi xác nhận cô ta không có chuyện gì cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngược lại liếc qua Lữ Quốc Thắng ở bên cạnh, thản nhiên nói:

"Bệnh của cô ta, ông không có khả năng chữa trị, ông bây giờ có thể đi ra ngoài!"

Hai mắt của Lữ Quốc Thắng trừng một cái, tức giận đến phổi đều muốn nổ, "Tôi không thể trị? Chẳng lẽ một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch như anh có thể trị được sao? Bớt gây rắc rối ở chỗ này đi! Tranh thủ thời gian đi ra ngoài cho tôi, bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ!"

P/S: Ta thích nào....chương thứ 4.....