Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)

Chương 530: Luyện khí




Hoá ra, câu nói vừa rồi, đối với Diệp Trần mà nói có tác dụng khác thường!

...

Đó là năm thứ năm trăm hắn bước vào Tu Chân giới, lúc đó Diệp Trần đã trở thành Hợp Đạo chân quân trẻ tuổi nhất ở Tu Chân giới.

Hắn hăng hái, cuồng ngạo tự phụ, lấy cảnh giới Hợp Đạo đánh bại vô số cường giả Độ Kiếp, tự xưng là Cuồng Đế, danh tiếng nhất thời có một không hai, gần như bá chủ sánh vai với bát đại tiên môn!

Vì tìm kiếm đột phá, hắn quyết định bước vào Đại La Thiên Cảnh một trong thập đại tuyệt cảnh của Tu Chân giới.

Cũng chính là ở nơi đó, Diệp Trần bất ngờ gặp gỡ đệ nhất mỹ nữ Tu Chân giới, Hi Nguyệt tiên tử - Thánh nữ Lạc Hà tông.

Đại La Thiên Cảnh là một trong thập đại tuyệt cảnh cũng được xếp hạng vào vị trí đầu, bên trong tự nhiên hiểm cảnh chồng chất, hai người ở vào thời khắc sinh tử, hai bên cùng ủng hộ trợ giúp nhau, dần dần sinh ra một chút tình cảm.

Nhưng Diệp Trần từ trước tới nay đã quen độc lai độc vãng lại thêm tâm ma những truyện cũ đã qua quấy phá, thế là ở lúc hai người trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng chạy ra khỏi tuyệt cảnh, sau khi chạy ra khỏi tuyệt cảnh, Diệp Trần có ý định nhẫn tâm trực tiếp rời đi.

Mà ngay tại khi đó, hai người ở trên đỉnh núi Thanh Miểu, Hi Nguyệt tiên tử một bộ áo tím, chậm rãi nói ra lời nói, "Diệp Trần khi ngươi đang ở trên đỉnh cao, lại cảm thấy chính mình vẫn luôn cô độc, không ai nói chuyện với ngươi, vậy ngươi ở trên đỉnh cao, có ý định là gì?"

Câu nói này, giống như thể hồ quán đỉnh, hung hăng đánh trúng vào sâu trong nội tâm của Diệp Trần, nơi mềm yếu nhất, để hắn như tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Trong một chớp mắt, Diệp Trần chợt nhận ra, hơn năm trăm năm của mình trước đó, hình như cũng đã sống vô dụng rồi!.

Nhìn bề ngoài của hắn như phong quang vô hạn, thế nhưng ở sâu trong nội tâm của hắn đúng là đơn độc, tịch mịch, trong mắt người ngoài thì là một đời Cuồng Đế ngang ngược càn rỡ, hóa ra cũng chỉ là thanh niên nổi loạn đóng cửa lại đối mặt với một bức tường mà thôi.

Mà sau một câu như vậy, trong nháy mắt đánh tan tất cả ngụy trang của Diệp Trần, để hắn hiểu được nhìn thẳng vào nội tâm của mình, dũng cảm bước ra một bước kia.

Cũng chính bởi vì câu nói này, Diệp Trần đã hoàn toàn yêu nữ nhân mỹ lệ mà thông minh kia, quyết định phải sống với nàng ta mãi mãi...

Mà bây giờ, câu nói này đột nhiên lại từ trong miệng của Tiêu Nhược Hi nói ra, hắn làm sao có thể không sợ hãi không vui cho được?

Điều này rất có khả năng là tàn hồn của Hi Nguyệt đã thức tỉnh!

Tuy nhiên rất nhanh, Diệp Trần lại thất vọng.

Từ bên trong ánh mắt của Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần cũng không tìm thấy được tung tích của Hi Nguyệt.

Tiêu Nhược Hị bị khí thế cường đại đột nhiên dâng lên ở trên người Diệp Trần làm cho kinh sợ, gương mặt xinh đẹp hơi trắng bệch, "Diệp...Diệp Trần, anh...anh thế nào rồi?"

Lúc này Diệp Trần mới ý thức được chính mình thất thố, lập tức thu hồi khí thế trên người lại, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Hi, nói:

"Câu nói vừa rồi, cô là nghe ai nói?"

Tiêu Nhược Hi một mặt mê man, nghiêng đầu, suy nghĩ kỹ một lúc, nói:

"Tôi cũng không biết, chính là không tự chủ được mà nói ra câu nói này, thật giống như...thật giống như vốn đã ở trong đầu của tôi..."

Diệp Trần nghe được điều này thì lại lập tức vui mừng, "Cô đừng nhúc nhúc, để cho tôi tiến vào thức hải của cô nhìn một chút!"

Vừa nói, Diệp Trần lập tức tới bên cạnh Tiêu Nhược Hi ngồi xuống, đưa bàn tay chậm rãi đặt ở trên cái đầu nhỏ của Tiêu Nhược Hi.

Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Nhược Hi lập tức hơi đỏ lên, đồng thời lại hiển hiện một vẻ ảm đạm.

Thật ra thì cô ta cũng hiểu rõ, sở dĩ Diệp Trần coi trọng đối với nàng như vậy, đơn giản là bởi vì đạo tàn hồn kia trong thức hải của cô.

Chỉ chốc lát, bàn tay Diệp Trần chậm rãi dịch chuyển khỏi, vẻ mặt lộ ra vệt vui mừng.

Tàn hồn của Hi Nguyệt so với trước đó cường đại hơn nhiều, không có bất ngờ gì xảy ra thì lúc nào cũng có thể thức tỉnh.

Điều này làm cho Diệp Trần vốn còn có chút buồn bực, lập tức lại phấn chấn, tâm tình thật tốt.

"Nhược Hi, Dưỡng Hồn đan mà lúc tôi cho cô, bây giờ chắc là cũng sắp hết phải không? Đi tôi lập tức lại luyện thêm một lò cho cô!"

Nói xong lời này, Diệp Trần kéo theo Tiêu Nhược Hi hướng quay trở về mà đi.

Nghe được điều này, khuôn mặt nhỏ của Tiêu Nhược Hi ngay lập tức càng thêm u oán.

...

Trở lại trong tông môn, chúng đệ tử dưới sự chỉ huy của Sở Phi Yên đang ra sức sửa chữa

Nhìn thấy Diệp Trần trở về, Sở Phi Yên đi tới.

"Cuồng Tiên môn?"

Diệp Trần nhìn qua cái bảng hiệu lớm màu vàng kim kia không thể không nhịn không được mà cười lên.

Sở Phi Yên cũng cười, "Đây là ý tứ của Doãn trang chủ, hắn nói bọn họ đã phụng anh làm chủ, tên của môn phái tự nhiên cũng cần phải sửa lại, cho nên tôi lấy danh hào của anh, lấy chữ Cuồng Tiên đặt cho môn phái này, Môn chủ đại nhân nếu ngại cái tên này quá quê, tôi có thể để cho người đi đổi cái khác!"

Đề cập tới Doãn Bách Xuyên, vẻ mặt của Diệp Trần không thể không hơi ảm đạm, "Không cần! Nếu là ý tứ của Doãn trang chủ, vậy thì cứ như vậy đi!"

Sở Phi Yên nhẹ gật đầu, nói:

"Vậy đầu tiên tôi sẽ dẫn anh đi nhìn chỗ ở của anh đi!" Chẳng mấy chốc, theo Sở Phi Yên dẫn đường, ba người đi tới tiến vào trong tông môn, sau khi đi qua mấy cái hành lang, đi tới trong một chỗ viện lạc ưu nhã, hơn nữa vừa đúng ở vị trí chính giữa toàn bộ tông môn.

Viện lạc rất lớn, cầu nhỏ, nước chảy, đình nghỉ mát, lục trúc...cái gì cần có đều có, phong cảnh như tranh vẽ, ý thơ mười phần.

Ngoài đó ra, còn có phòng khách, phòng ngủ, phòng luyện đan cũng hoàn toàn được xây dựng y theo phong cách cổ xưa.

"Thế nào? Môn chủ đại nhân, anh có hài lòng không?"

Vẻ mặt của Sở Phi Yên rất tốt.

Diệp Trần cũng không thể không gật nhẹ đầu, "Không tệ! Thế nhưng là thiếu khuyết một chút linh khí!".

Nói xong, bàn tay Diệp Trần lật một cái, trực tiếp từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra mấy khối Linh thạch, rồi mới thuận tay ném ra bốn phía, những khối Linh thạch này, lập tức nằm rải rác ở các góc của toàn bộ sân.

Sau khi hai tay của Diệp Trần hư điểm một lúc, "Trận khởi!"

Oanh!

Toàn bộ viện bốc hơi một trận.

Xì xì xì ~~

Chẳng những Linh khí bốn phương tám hướng tuôn ra mà đến, nước chảy trong sân, trong rừng lục trúc cũng bắt đầu có linh khí dâng lên.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ viện lạc đã có linh khí lượn lờ, phảng phất giống như tiên cảnh.

Hai người Sở Phi Yên và Tiêu Nhược Hi nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm một lúc.

"Phi Yên, từ giờ trở đi, toàn lực mua sắm các loại linh thạch mỹ ngọc, ta phải chế tạo Cuồng Tiên môn chúng ta thành một môn phái tu chân chân chính!"

Khuôn mặt của Diệp Trần tỏ ra hưng phấn nói.

Dõa Bách Xuyên và Khương trưởng lão chết để Diệp Trần đối với chúng đệ tử Tiêu Dao sơn trang ít nhiều thì lòng cũng mang chút áy náy, tự nhiên muốn nghĩ biện phá ra để bù đắp một chút.

Hơn nữa, hắn cũng sớm đã có ý định, lấy đệ tử Tiêu Dao sơn trang làm thành viên, tạo ra một thế lực tông môn có thể chấn nhiếp toàn cầu.

Sở Phi Yên nghe được điều này thì lập tức mừng rỡ không thôi, vội vàng nói:

"Được! Tôi sẽ để cho người lập tức đi chuẩn bị!"

Sau khi Sở Phi Yên và Tiêu Nhược Hi rời khỏi, Diệp Trần trực tiếp đi vào trong phòng luyện đan, từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra vật liệu luyện chế Dưỡng Hồn đan, lấy ra một cái lò luyện đan, chuẩn bị bắt đầu luyện đan.

Nhưng mà đúng vào lúc này, giọng nói của Áo Duy Tư Khí linh Thôn Thiên đỉnh lại đột nhiên vang lên, "Chủ nhân, cái lò luyện dan này của ngươi cũng quá kém một chút đi, còn không bằng đùng ta đi!"

Diệp Trần lập tức sững sờ, "Ngươi còn có thể luyện đan?"

Áo Duy Tư ngạo nghễ nói:

"Đâu chỉ! Chủ nhân, ta chẳng những có thể lấy ra để luyện đan, còn có thể luyện khí nữa! Dưới gầm trời này, đồ vật mà ta không thể luyện hóa thật đúng là không nhiều!"

"Luyện khí?"

Hai mắt Diệp Trần lập tức sáng lên, trước đó lúc giao chiến với Diệp Vô Thương, hai kiện Thánh khí Thảo Trĩ Kiếm và Thập Quyền Kiếm toàn bộ đã bị chặt đứt, hắn đang vì việc này mà sầu muộn đây!

Nếu như dùng hai thanh kiếm gãy này, luyện chế ra một cái vũ khí mới, có lẽ sẽ là một sự lựa chọn tốt...

P/S: Ta thích nào....Chương thứ 4