Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 944




Ầm ầm!

Hơn ngàn tên cao thủ Kim Đan và mấy chục tên cường giả Nguyên Anh, công kích của tất cả mọi người đều hội tụ vào một chỗ, lập tức tạo thành một cái cột sáng to lớn.

Khí tức cường đại quả thực đã đạt tới một cái tình trạng không thể tưởng tượng!

Đây chính là uy lực của hợp kích! Đây chính là ưu thế của tông môn!

Đây cũng là tại sao, cho dù là một môn phái nhỏ không đáng giá nhắc tới mà rất nhiều cường giả đỉnh cấp cũng không dám tùy ý xông loạn.

Có thể bọn họ không có cường giả đỉnh cấp tọa trấn, thế nhưng chỉ cần số lượng lực lượng trung kiên đủ nhiều, con kiến hôi hợp cùng một chỗ cũng có thể nuốt cả voi.

Huống chi, ở trong mắt đệ tử Bách Luyện môn, Diệp Trần còn lâu mới được tính là voi.

Chỉ là cảnh giới Hóa Thần mà thôi, ở dưới sự hợp kích của hơn ngàn tên cao thủ Kim Đan và mấy chục tên cường giả Nguyên Anh thì ngay lập tức sẽ biến thành bột mịn!

"Tiểu tử ngông cuồng! Chết đi! Hy vọng kiếm sau làm người biết được có tiến có lui!"

Âu Dương Thác liếc mắt nhìn xuống dưới, hai người Diệp Trần và Hổ tử chìm ngập ở bên trong cột sáng to lớn, cũng định trực tiếp quay người rời đi.

Dù sao thì đây chính là một kích mà ngay cả Phản Hư Chân Quân cũng có thể bị tiêu diệt, Hóa Thần Thiên Quân thì tuyệt đối không có khả năng ngăn cản!

Tuy nhiên:

Ngay vào lúc Âu Dương Thác xoay người, chuẩn bị rời đi thì một giọng nói đột ngột từ phía dưới truyền đến:

"Bầy kiến cỏ các ngươi chỉ có chút năng lực ấy thôi sao?"

Thân thể Âu Dương Thác lập tức bị khựng lại, sau đó bỗng nhiên cúi đầu hướng phía dưới nhìn lại, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, giống như gặp quỷ:

"Đây...làm sao có thể!!"

Chỉ thấy, đây gần như là một kích hợp lực của toàn bộ lực lượng trung kiên trong môn, một kích này đủ để cho Phản Hư Chân Quân cũng phải tạm thời né tránh, vậy mà không làm tổn thương hai người ở phía dưới này một chút nào!

Diệp Trần và Hổ tử vẫn như cũ đứng vững vàng ở nơi đó, dường như cũng chưa từng xê dịch qua!

Không chỉ Âu Dương Thác choáng váng, mà tất cả các đệ tử của Bách Luyện môn đều phải choáng váng.

"Lại có thể chặn lại dễ dàng như vậy?"

"Chẳng lẽ tu vi của hắn...không chỉ là Hóa Thần Thiên Quân?"

"Nhưng cho dù là Phản Hư Chân Quân cũng tuyệt đối không có khả năng có thể ngăn được một kích hợp lực của chúng ta một cách dễ dàng như vậy a?"

"Chẳng lẽ hắn đúng là Hợp Đạo Tiên Quân hay sao?"

...

Các đệ tử của Bách Luyện môn, từng cái tất cả đều có vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, không còn có sự tự tin và phách lối như trước đó.

Bọn họ lại làm sao biết được rằng, một kích hợp lực của hơn một ngàn tên cao thủ cảnh giới Kim Đan và mấy chục tên cảnh giới Nguyên Anh quả thật rất cường đại, thế nhưng đối với Diệp Trần người đã lĩnh hội được Thời Không pháp tắc mà nói thì lại có trăm ngàn sơ hở, hắn vừa rồi chỉ bóp méo thời không xung quanh chính mình là đã dễ dàng tránh thoát được một kích kia.

"Ta không tin! Tuyệt không có khả năng này!!"

Âu Dương Thác một mặt không cam lòng rống lớn một tiếng, thân thể lập tức nhoáng một cái, chính mình cũng gia nhập vào bên trong đại trận:

"Tất cả mọi người nghe lệnh! Toàn lực công kích!"

Ầm ầm!

Ở dưới sự hiệu triệu của Âu Dương Thác, tất cả đệ tử của Bách Luyện môn lập tức lại thi nhau xuất thủ một lần nữa.

Một cột sáng năng lượng có uy lực còn cường đại hơn, sáng chói hơn trước đó lại hướng về phía hai người Diệp Trần hung hăng giáng xuống.

"Ta cũng không tin ngươi còn... Cái gì!!"

Âu Dương Thác rống lớn một tiếng, thế nhưng đợi tới khi cột sáng tán đi, đạo thân ảnh thiếu niên có hơi gầy gò kia, nhưng vẫn với bộ mặt lạnh nhạt đứng ở đó, một kích ngay vừa rồi cường đại như thế, thế mà vẫn không thể tạo thành bất kỳ một chút tổn thương nào đối với hắn!

Bạch bạch bạch!

Âu Dương Thác liên tiếp lùi lại mấy bước, mặt mũi đầy vẻ trắng bệch, quả thực là không thể tin được vào tất cả những gì mà mắt mình đang nhìn thấy.

"Không! Sẽ không! Hắn rõ ràng chỉ có cảnh giới Hóa Thần mà thôi, làm sao lại mạnh như vậy??"

Những cường giả còn lại của Bách Luyện môn, tất cả cũng đều có vẻ mặt như màu đất, không tự chủ được mà thi nhau lùi lại đằng sau.

Bọn họ thông qua hộ sơn đại trận sử dụng thuật hợp kích, vậy mà hoàn toàn không có tác dụng gì đối với đối phương, thế thì còn đánh như thế nào?

Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn mọi người một vòng, khóe miệng bỗng nhiên hơi nhếch lên:

"Từ bỏ rồi sao? Vậy thì tiếp theo là tới phiên ta a!"

Đợi hắn nói xong từ cuối cùng trong câu nói thì mọi người phát hiện, thân ảnh Diệp Trần đột nhiên lại biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu nữa.

Mà cùng lúc đó, Âu Dương Thác, môn chủ Bách Luyện môn lập tức cảm nhận được một cỗ cảm giác nguy cơ cường đại, gần như theo bản năng nhanh chóng lùi lại phía sau!

Tuy nhiên:

Ngay sau đó, cái đạo thân ảnh giống như quỷ mị kia vẫn là xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Nhớ rõ, người giết ngươi, tên là, Diệp Cuồng Tiên!"

Sau khi lời nói lạnh lùng này rơi xuống, Diệp Trần đã gọi ra Diệt Thế Ma đao, một đao ngay lập tức được bổ xuống dưới.

Diệt Thế Ma đao đã hơn mười năm chưa từng sử dụng, lúc này sau khi tái hiện thế gian lần nữa thì lập tức phát ra một tiếng kêu tràn ngập hưng phấn.

Bành!

Âu Dương Thác thậm chí ngay cả cơ hội mở miệng nói ra lời cầu xin tha thứ cũng không có, cả người đã bị Diệt Thế Ma đao trực tiếp oanh thành một đống thịt vụn hóa thành một đám sương máu, tính cả nguyên thần cũng bị hụy diệt theo mà biến mất.

Một đao Diệp Trần tiêu diệt Âu Dương Thác, những cường giả của Bách Luyện môn ở xung quanh kia lập tức từng tên rồi đến tất cả đều bị dọa cho choáng váng, nơi nào còn dám tiếp tục chống lại, ngay lập tức thi nhau hô lên, quay người hướng bốn phương tám hướng mà bỏ chạy!

"Hừ!"

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, Diệt Thế Ma đao trong tay hơi lắc một cái:

Ầm ầm!

Diệp Thế Ma đao nhanh chóng bành trướng, vậy mà trong nháy mắt trở thành một cái đao khổng lồ hơn vạn mét kinh khủng!

"Chết đi!"

Đao khổng lồ ở trên trời cao quét ngang mà qua, chỉ một đao liền thu tính mạng của mấy trăm tên cường giả Bách Luyện môn.

Bá bá bá!

Liên tiếp vài đao qua đi, chẳng những hộ sơn đại trận của Bách Luyện môn đã không còn sót lại chút gì, hơn ngàn tên cao thủ cảnh giới Kim Đan và mấy chục tên cường giả Nguyên Anh, toàn bộ bị tiêu diệt, không còn một mống nào có thể may mắn thoát khỏi!

"Má ơi! Chạy nhanh a!!"

Dưới mặt đất, nhóm những tên đệ tử bình thường của Bách Luyện môn, chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng khủng bố như thế, từng tên chỉ hận cha mẹ không sinh ra mình có hai cái đùi dài hơn, tất cả đều co cẳng hướng phía bên ngoài mà chạy như điên dại.

"Tất cả chết hết đi!!"

Hai mắt Diệp Trần ửng đỏ, sát ý ngập trời!

Sau khi sử dụng Diệt Thế Ma đao, làm cho sát tâm của hắn lập tức nổi lên, ngay lập tức lại giơ đao khổng lồ lên cao.

Ầm!

Vốn đao khổng lồ đã đạt tới chiều dài vạn mét, vậy mà lại bành trướng thêm lần nữa, lần này đạt tới chiều dài ba vạn mét.

Oanh long long long long!

Sau khi một đao kia của Diệp Trần hung hăng bổ xuống, phía dưới trên mặt đất, lập tức xuất hiện một cái hố tô sâu hoắm dài tới mấy trăm dặm!

Trong lúc nhất thời, trên mặt đất giống như xảy ra một trận tai họa cỡ lớn, dòng sông bị cắt đứt, núi sông sụp đổ!

Toàn bộ đại bản doanh của Bách Luyện môn trước đó kinh doanh lâu tới mấy ngàn năm, không biết trải qua bao nhiêu mưa gió, đứng sừng sững cho tới nay, bây giờ lại bị một đao của Diệp Trần mà hủy đi!

Vô số đệ tử Bách Luyện môn, tất cả đều bị chìm ngập vào bên trong trận thảm họa này.

Ở trên không trung nơi xa, Hổ tử mắt thấy mọi chuyện ở đây thì sớm đã nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, cái mồm há ra thật to, một quả trức gà cũng có thể nhét vào trong đó.

Tuy rằng hắn cảm nhận được, sư phụ của mình so với hơn mười năm trước cường đại hơn nhiều, thế nhưng lại tuyệt đối không có nghĩ tới, vậy mà lại mạnh tới trình độ như thế này!

Đây chính là Bách Luyện môn, tồn tại cấp bá chủ thống trị tinh vực Thiên Hoang mấy ngàn năm nay a!

Lại bị Diệp Trần, dùng đao diệt môn phái rồi?

Vị sư phụ này của chính mình, đến cùng là mạnh bao nhiêu a!

Hổ Tử đã không dám tưởng tượng...

P/S: Ta thích nào....chương 2.