Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 506




Cục cảnh sát thành phố Vân Châu, "Này, lão Trương, ta nghe nói sáng ngày hôm nay các ngươi phát hiện hơn một trăm bộ thi thể ở một nhà máy hóa chất bị bỏ hoang ở phía nam thành phố! Việc này là thật hay giả?"

Một đám cảnh sát vây quanh một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi người mặc đồng phục cảnh sát, trong miệng đang ngậm một điều thuốc, thi nhau một mặt vẻ tò mò.

Hóa ra, người đàn ông trung niên này tên là Trương Học Lâm, là đội trưởng đại đội trinh sát cảnh sát hình sự thành phố Vân Châu đồng thời cũng là cao thủ đệ nhất cục cảnh sát, đã từng được người ghi chép là anh dũng vì có một lần một mình đơn thương độc mã đánh ngã cả một tổ chức xã hội đen.

Trương Học Lâm rít mạnh một hơi thuốc mới chậm rãi nói:

"Là thật! Hoàn toàn chính xác là cơ hơn một trăm người chết, hơn nữa những người này tất cả đều không phải là nhân vật tầm thường, tùy tiện lôi ra một người, đoán chừng đều có thể đập tan cục cảnh sát của chúng ta!"

Tê ~

Mọi người nghe được điều này, lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.

Bọn họ cũng đều biết, Trương Học Lâm vẫn luôn là một người rất nghiêm túc, lời này hắn nói ra thì tuyệt đối không phải là đang nói đùa.

"Trương đội trưởng, có khoa trương như thế hay không a? Một người có thể đập tan được cục cảnh sát chúng ta thì chỉ sợ ít nhất cũng phải là người mà ngài thường nói là cái gì tông sư đó a?"

Cuối cùng, vẫn có người không nhịn được mà đưa ra nghi vấn.

Không nghĩ tới, Trương Học Lâm nhẹ gật đầu, nói:

"Không sai! Những người này ít nhất cũng đều có thực lực tông sư Hóa Kình trở lên, thậm chí càng mạnh!"

"Trong đó có mấy người ta biết, bọn họ đều là tội phạm truy nã đặc biệt nổi tiếng trên thế giới, Sát Thủ Chi Vương, linh đánh thuê..."

Trương Học Lâm nói đến đây thì dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Hơn một trăm tên cao thủ này, tất cả đều bị người chém đứt đầu, trạng thái tử vong cực kỳ khủng bố!"

"Nhưng mà đây còn chưa phải là quỷ dị nhất, sau khi pháp y tiến hành thăm dò ở hiện trường thì không có tra được bất luận dấu vết gì liên quan tới hung thủ, đừng nói là lông tóc, hung khí, ngay cả dấu chân đều không có để lại!"

Mọi người nghe xong lời này thì lập tức càng tò mò, "Có phải những cao thủ này chính là bọn hắn sống mãi với nhau? Cuối cùng thì đồng quy vu tận?"

Trương Học Lâm lắc đầu, nói:

"Sẽ không! Bởi vì kiểu chết của tất cả mọi người hoàn toàn giống nhau như đúc, tất cả các vết tích vết thương đều hoàn toàn ăn khớp, rất rõ ràng là cùng bị một người giết chết!"

"Cái gì!"

Nghe được lời này của Trương Học Lâm, mọi người nhất thời thi nhau trừng hai mắt một cái, "Ngươi nói là, hơn một trăm vị cao thủ này đều chết ở trong tay của một người sao?"

"Mẹ nó! Vậy thì thực lực của cái tên hung thủ này cũng quá đáng sợ đi!"

"Đây chẳng phải là thành thần tiên rồi sao?"

"Sẽ không phải có gì nhầm lẫn chứ?"

...

Đám cảnh sát nghị luận ầm ĩ, rõ ràng đều cảm thấy Trương Học Lâm nói những điều này thực sự quá không thể tin nổi.

Trương Học Lâm đang muốn tiếp tục mở miệng thì bỗng nhiên ở bên cạnh truyền đến một giọng nói đầy uy nghiêm, "Mấy người các ngươi không làm tốt công việc của mình, ở chỗ này thầm thì nói mò tung tung cái gì đấy?"

Mấy người quay đầu lại nhìn thì phát hiện phía sau rõ ràng chính là Từ Quốc Lương cục trưởng cảnh sát thành phố Vân Châu

Bọn cảnh sát lập tức thi nhau đứng thẳng người, vội vàng cung kính cười nói:

"Từ cục trưởng, không có chuyện gì, ngài đây là...đi thành phố họp trở về rồi sao?"

Từ Quốc Lương nhẹ gật đầu, thuận miệng lên tiếng, đang muốn đi qua bên cạnh mấy người, chợt thấy Trương Học Lâm trong đám người thì lập tức dừng lại, "Lão Trương a, vụ án ở nhà máy hóa chất bị bỏ hoang phát hiện vào sáng nay kia, ngươi cũng không cần quản nữa, hơn nữa cần phải phong kín tin tức này lại cho ta, không cho phép truyện này được truyền ra ngoài, biết không?"

Trương Học Lâm hơi sững sờ sau đó thì nhẹ gật đầu, "Được rồi, cục trưởng, ta đã biết!"

Hắn sớm đã không còn phải cái tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch như năm đó, biết trên thế giới này có sự tồn tại của rất nhiều lực lượng viễn siêu thế tục.

Như đại án kinh thiên buổi sáng ngày hôm nay, tuyệt đối không phải hắn một tên đội trưởng hình sự nho nhỏ là có thể điều tra được rõ ràng.

"Đúng rồi, cục trưởng, trước đó Đường gia và Tào gia có nhiều người chết như thế, còn có vụ án Tào Tứ Gia kia có phải điều tra tiếp tục nữa không?

Trương Học Lâm hỏi tới.

Sau khi Từ Quốc Lương trầm ngâm một lát mới từ từ nói:

"Không cần! Hung thủ giết chết Tào Khôn cũng đã không còn ở đây!"

"Đúng rồi, toàn thành phố giới nghiêm cũng từ ngày hôm nay trở đi hủy bỏ, bảo cho các anh em tuần tra ở bên ngoài đều rút về trong cục đi!"

Từ Quốc Lương vừa nói ra lời này thì tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

"Cục trưởng! Làm như thế không ổn đâu? Thành phố Vân Châu chúng ta gần đây tương đối không yên ổn, vụ án mạng trong một tháng này chỉ sợ so với mười năm trước đều nhiều hơn!"

"Hơn nữa lại vừa mới xảy ra vụ án lớn như thế, chết nhiều người như thế, chúng ta không hướng lên trên xin tăng thêm nhân thủ còn chưa tính, làm sao có thể hủy bỏ giới nghiêm vào lúc này đây?"

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt không hiểu, đối với quyết định này của Từ Quốc Lương tất cả đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Không nghĩ tới, Từ Quốc Lương lại khoát tay áo, cười tủm tỉm nói:

"Được rồi, các ngươi không cần nhiều lời, đây là quyết định của cấp trên, các ngươi chỉ cần dựa theo ta nói mà đi làm là được rồi!"

Nói xong lời này, hai tay của Từ Quốc Lương vác ở phía sau, hướng phương hướng văn phòng đi tới, lại còn ngâm nga bài hát, rõ ràng là tâm tình xem như không tệ.

Mọi người trong lúc nhất thời càng không hiểu, duy chỉ có Trương Học Lâm dường như nghĩ tới điều gì, đôi mắt lập tức sáng lên, "Chẳng lẽ...là vị kia trở về rồi? Đúng, có thể một hơi giết chết hơn một trăm tên cao thủ cấp thế giới chỉ sợ cũng chỉ có vị kia mới có thể làm được a? Chỉ cần hắn trở về vậy thành phố Vân Châu cũng tự nhiên thái bình!"

...

Thường gia ở Kinh Đô, "Cha, con đã tự mình hướng bên Thần Long vệ xác nhận rồi, Diệp Cuộc Tiên chắc là thật sự đã trở về! Còn về hai người Thành lâm và Tư Tề, có lẽ tám chín phần mười đã chết ở dưới tay hắn!"

Thường Liệt Trung tướng của Hoa Hạ, hướng về phía một ông lão rất cung kính mở miệng nói.

Mà ông lão này thì chính là lão tướng quân Thường Tại Sơn có tiếng tăm lừng lẫy ở Hoa Hạ.

Một người phụ nữ bên cạnh nghe được lời nói này của Thường Liệt thì ngay lập tức quỳ rạp xuống bên cạnh Thường Tại Sơn gào khóc, "Cha, cha đều nghe được rồi chứ! Họ Diệp kia quả thực coi trời bằng vung, cha phải làm chủ cho con gái a!"

Hóa ra người phụ nữ này chính là Thường Lâm Nghi vợ của Uông Thành Lâm, mẹ của Uông Tư Tề.

"Hừ!"

Thường Tại Sơn lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:

"Lúc đầu ta đã nói với các ngươi như thế nào, bảo các ngươi không nên đi trêu chọc người thân và bạn bè của Diệp Cuồng Tiên thì các ngươi cũng không nghe a! Lần này thì sướng chưa!"

Thường Lâm Nghi lập tức một mặt không cam lòng, nói:

"Thế nhưng cha, chẳng lẽ cha trơ mắt nhìn hắn giết con rể và cháu ngoại của cha hay sao?"

Thường Tại Sơn trừng hai mắt một cái, "Nếu như vậy thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn ngại xông họa chưa đủ lớn sao? Muốn để Thường gia cũng chôn cùng các ngươi hay sao?"

Thường Liệt ở một bên nhịn không được nói:

"Cha, lời này của cha có chút nói có chút kỳ lạ a? Lấy địa vị và uy vọng của cha, chính là Diệp Cuồng Tiên kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ đối với Thường gia chúng ta a?"

Không nghĩ tới, Thường Tại Sơn trực tiếp tức giận phát ra một tiếng quát lớn, "Ngươi biết cái gì!"

"Trước đó không có võ giả nào dám can đảm khiêu khích quy nghiêm quốc gia, nhất là quốc gia lớn có được vũ khí hạt nhân, đó là bởi vì bọn họ biết, quốc gia nếu như quyết tâm muốn diệt trừ bọn họ, chỉ cần một quả bom nguyên tử như vậy là đủ rồi!"

"Nhưng bây giờ, Diệp Cuồng Tiên kia vậy mà có thể từ trong vụ nổ của bom nguyên tử mà còn sống sót thì ngươi có biết đây là mang ý nghĩa gì không?"

"Mang ý nghãi hắn đã có vốn liếng khiêu chiến với vũ khí hạt nhân của một quốc gia lớn!"

P/S: Ta thích nào.....Chương 1