Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 44




Vẻ mặt của Cổ đại sư đầu tiên là biến đổi, sau đó cười ha ha một tiếng, sau đó nụ cười bỗng nhiên thu lại, giọng nói lạnh như băng:

"Thực sự là tiểu tử cuồng vọng! Lão phu sống lớn tuổi như vậy, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ gặp người dám nói như vậy với ta, ta ngược lại muốn nhìn xem tiểu tử ngươi có năng lực gì? Ngươi đã nói Ngọc La Bàn là tà khí, vậy chứng minh cho mọi người xem, nếu như không thể chứng minh, hôm nay cũng đừng nghĩ tới việc rời khỏi nơi này!"

Ngô Bá Hùng ở bên cạnh quá lo lắng, vội vàng cầu xin nói:

"Cổ đại sư, cậu bé này vẫn chỉ là học sinh, tuổi còn trẻ không hiểu chuyện! Ngài đại nhân đại lượng, tuyệt đối không nên chấp nhặt với hắn!"

Nghe được Ngô Bá Hùng nói như vậy, trong lòng Cổ đại sư càng thêm chắc chắn,

Hắn vốn còn tưởng rằng Diệp Trần thực sự nhìn ra mánh khóe trong Ngọc La Bàn, bề ngoài nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng đã luống cuống, bây giờ nghe được điều này, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Nghĩ lại cũng đúng, một thiếu niên ăn mặc giản dị, cho dù cũng là người tu đạo, tu vi có thể cao được bao nhiêu?

Chính mình còn nhìn không thấu diện mục chân thực của cái Ngọc La Bàn này, hắn chỉ là một tên học sinh, lấy từ đâu tới bản sự lớn như vậy?

Vừa nghĩ đến đây, Cổ đại sự lập tức lạnh lùng hừ một cái,

"Tôi! Xem trên mặt mũi của ông chủ Ngô, ta chuyện này ta có thể bảo qua, chỉ cần tiểu tử này quỳ xuống dập đầu ba cái, hướng bản đại sư chịu nhận lỗi, bản đại sư cũng lười so đo với một đứa bé!"

Ngô Bá Hùng nghe được điều này, lập tức hết sức vui mừng, vội vàng kéo áo Diệp Trần, thấp giọng nói:

"Tiểu Trần, Cổ đại sư có tâm trí rộng lớn, không so đo với cháu, cháu tranh thủ thời gian quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi a!"

Ngô Bá Hùng nói như vậy, tự nhiên không có ác ý, thuần túy là muốn bảo vệ Diệp Trần.

Đáng tiếng, hắn làm sao biết được rằng, Cổ đại sư trong lòng của hắn kinh như thần minh, ở trong mắt Diệp Trần, ngay cả đứa bé bình thường ở Tu Chân giới cũng không bằng!

"Để cho ta dập đầu, ngươi xứng sao?"

Diệp Trần nhàn nhạt mở miệng, đồng thời trực tiếp đưa tay vươn ra, hướng khay ngọc màu máu ở trên bàn,

Sưu!

Khay ngọc màu đỏ như máu kia vậy mà từ trên bàn bật lên, trong nháy mắt bị hút vào trong tay Diệp Trần.

"Cái gì!"

Mọi người nhất thời giật mình kêu lên, ngay cả vị Cổ đại sư kia cũng không thể không trợn hai mắt thật lớn.

Cách không lấy vật!

Đây chính là ngay cả sư phụ đã chết đi kia, cũng chưa chắc có thể thi triển ra thủ đoạn thần thông như vậy, bây giờ thủ đoạn này lại xuất hiện trên người thiếu niên mười mấy tuổi, hơn nữa còn thi triển dễ dàng tùy ý như thế!

"Cảnh giới Thần Thông..."

Sự kiêu ngạo của Cổ đại sư trước đó, trong nháy mắt biến mất ngay lập tức mà không có dấu vết, thay vào đó là vô cùng chấn kinh và kiêng kị.

Diệp Trần không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người,

"Cổ đại sư, không phải ngươi muốn để ta chứng minh sao? Vậy bây giờ ta sẽ để cho mọi người nhìn diện mục chân thực của cái khay ngọc này một chút!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp duỗi ngón tay ra điểm một cái trên Khay ngọc màu máu kia, một tia sáng mờ nhạt, từ đầu ngon tay của hắn đi vào bên trong Ngọc La Bàn kia,

"Phá!"

"Ông ~ "

Lực lượng phong ấn trên Ngọc La Bàn màu máu kia, trong nháy mắt bị Diệp Trần phá mất, sau đó rung động kịch liệt, vang lên ong ong!

"Ầm ầm!"

Trong ánh mắt khó có thể tin của mọi người, trên mặt của Khay ngọc màu máu, rõ ràng có một cái bóng mờ khổng lồ bay ra!

"Hưu!!"

Theo đó là một tiếng kêu thê thảm, bóng mờ màu máu kia cũng rốt cuộc lộ ra nguyên hình.

Rõ ràng là một con dơi màu máu vô cùng to lớn, dữ tợn kinh khủng!

Với sự xuất hiện bóng mờ Huyết Bức, toàn bộ tầng hai của Cổ Nguyệt Trai, như thể đột nhiên trở thành tu la địa ngục, ghê gớm, lạnh lùng, đẫm máu....

"A!!"

Mọi người chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế, lập tức dọa đến thi nhau lùi lại, người nào nhát gan một chút càng là bị dọa cho trực tiếp ngất đi.

"Hưu!!!"

Sau khi bóng mờ Huyết Bức xuất hiện, lần nữa phát ra một tiếng kêu thê thảm, sau đó mở ra miệng to như chậu máu, hung hăng hướng mọi người phía dưới đánh tới!

Lần này, chẳng những tất cả mọi người bị dọa đến ngồi bệt trên mặt đất, ngay cả vẻ mặt của Cổ đại sư cũng trở nên tái mét, toàn thân run rẩy.

"Cái này lại là... khay ngọc phệ hồn của tà tu thời thượng cổ? Sao lại thế!"

"Hừ!"

Tại thời điểm quan trọng, Ye Chen hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên và nhẹ nhàng nhấn xuống!

"Oanh!"

Một bàn tay to lớn vô hình xuất hiện trên bầu trời, và con dơi máu đã trực tiếp bị che khuất và đè xuống, cho dù nó có giãy dụa dữ dội đến mức nào, nó cũng không thể thoát khỏi sự áp bức của bàn tay khổng lồ.

"Đáng tiếc, đây lại là linh hồn của một con Huyết Bức tà ác, giữ lại cũng vô dụng, nếu như là linh hồn của Thanh Long, vậy Thanh Long đại trận cũng có chỗ dựa rồi!"

Diệp Trần khẽ thở dài một cái, sau đó đôi mắt bỗng nhiên ngưng tụ,

"Diệt đi!"

Với âm thành này rơi xuống, bóng mờ Huyết Bức dữ tợn kinh khủng kia, lập tức "Bành một tiếng, đã hoàn toàn bị phá vỡ, và sau đó biến mất không có một dấu vết."

Sau khi linh hồn của con Huyết Bức kia bị Diệp Trần tiêu diệt, ánh sáng mặt trời bên ngoài lại xuất hiện trở lại, xung quanh thay đổi từ tu la địa ngục trước đó, biến trở về như cũ, giống như trước đó không có chuyện gì xảy ra, như thể mọi thứ trước đó chỉ là một giấc mơ.

"Cổ đại sư, bây giờ ngươi còn có thể nói gì nữa?"

Diệp Trần ở một bên vuốt vuốt khay ngọc trong tay, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Cổ đại sư, nhàn nhạt mở miệng nói.

"Phù phù!"

Cổ đại sư sớm đã bị thủ đòn của Diệp Trần làm cho khiếp sợ tới tột đỉnh, lúc này nghe được câu hỏi của đối phương, hai chân lập tức như mềm nhũn ra, ngã quỵ trên đất,

"Tiền bối tha mạng! Ta biết sai rồi! Ta biết sai rồi!"

Những người còn lại đang nằm tê liệt trên mặt đất, thấy cảnh Cổ đại sư người mà ngay cả bọn họ luôn luôn kính như thần minh, đều quỳ rạp xuống dưới chân thiếu niên thần bí này, lại nghĩ tới cảnh tượng trước đó làm người hít thở không thông, lập tức cũng thi nhau nằm rạp xuống trên mặt đất, dập đầu liên tục.

Mà Diệp Trần thì ngang nhiên mà đứng, vào thời khắc này, giống như đế vương đang tiếp nhận nhiều vị thần triều bái.

"Tiểu Trần...không! Diệp Diệp đại sư, ngài thực sự vẫn là người mà ta..."

Ngô Bá Hùng ở một bên mở miệng ra cẩn thận từng li từng tí nói.

Người khác không biết gì về Diệp Trần, cho nên chỉ là chấn kinh với thủ đoạn thần thông của hắn, thế nhưng Ngô Bá Hùng không giống, hắn gần như có thể nói nhìn thấy Diệp Trần lớn lên.

Ở trong ấn tượng của hắn, Diệp Trần bất quá chỉ là một học sinh có thành tích xuất sắc, một học sinh cấp ba có tính cách hướng nội, bây giờ lại nhảy lên biến thành tồn tại có thể nghiền ép Cổ đại sư, sự trái ngược ở trong đó thực sự quá lớn, lớn đến mức để hắn có chút nghi ngờ chính mình có phải đang nằm mở hay không?

Diệp Trần tranh thủ đỡ Ngô Bá Hùng từ dưới đất dậy, cười nhạt một cái nói:

"Chú Ngô, chú không cần phải nghi ngờ, cháu mãi mãi vẫn là Tiểu Trần mà chú biết a!"

Nói đến đây, Diệp Trận lại chỉ vào Cổ đại sư còn đang ở trên mặt đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ,

"Chú Ngô, người này cố ý bán ra tà vật coi như pháp khí bán ra với giá cao cho chú, mưu đồ thực sự ác độc, nên xử trí như thế nào, giao chó chú đến quyết định!"

Cổ đại sư nghe được điều này, lập tức trong lòng mát lạnh,

Hắn không hoài nghi chút nào, lấy thủ đoạn thần thông mà đối phương vừa thi triển ra, có tới một trăm loại biện pháp có thể đưa chính mình vào chỗ chết.

"Ông chủ Ngô, việc này đích thực là lão phu không đúng, nhưng lão phu thực sự không biết, trong cái khay ngọc này lại là khay ngọc phệ hồn trong truyền thuyết a! Khẩn cầu ông chủ Ngô giơ cao đánh khẽ, nể tình chúng ta có giao tình nhiều năm, mong tha ta lần này đi!"

Không có cách, sinh tử tồn vong ở trước mắt, Cổ đại sư đã sớm không có cao ngạo như ngày thường, bắt đầu ăn nói khép nép hướng Ngô Bá Hùng cầu khẩn.