Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 270




Chẳng bao lâu, mọi người lại ngồi xuống lần nữa, Diệp Trần ở bên cạnh Tô Mạn mà không nói một lời, là hắn bị Tô Man kéo tới, tự nhiên cũng lười nói chuyện với mọi người của Chu gia. Bởi vì nhà của cô út Tô Mạn còn chưa tới, cho nên đồ ăn tạm thời cũng chưa mang lên, chỉ có một số loại rượu, đồ uống và một chút điểm tâm, hoa quả.

...

"Được rồi, lại một năm mới nữa sắp tới, nhà của tiểu tứ chắc là cũng sắp tới rồi, mọi người nhân cơ hội này, tổng kết lại một chút xem năm nay làm được gì và mất gì đi!" Chu lão gia tử bỗng nhiên mở miệng. Chu gia trước kia cũng là một gia tộc giàu có, theo như truyền thống từ xưa tới nay, cứ nhân dịp bữa cơm cuối năm là cùng nhau tổng kết trong một năm vừa qua làm được những gì, mất đi những gì, mà ở Chu gia thì Chu lão gia tử có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh.

Tuy rằng đồng lứa nhỏ tuổi của Chu gia, đều rất không thích cái khâu này, thế nhưng không có người nào dám can đảm đứng ra chống lại. Sau khi Chu lão gia tử nói xong lời này, hướng về bên phía Chu Thắng Lợi con trai cả của hắn, nói:

"Chu Thắng Lợi, con lớn nhất trong nhà, con nói trước đi!"

Chu Thắng Lợi lập tức gật đầu lên tiếng, hơi suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói:

"Thực ra trong một năm này, con chủ yếu vẫn là đi theo Lưu thị trưởng làm một số việc về phương diện kinh tế, tuy nhiên ở một tháng trước, con tham gia tranh cử khu trưởng tại khu mới ở phía đông thành phố, Lưu thị trưởng cũng có ý muốn dìu dắt con, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc là mười phần chắc chín!"

Nói xong lời này, trên mặt Chu Thắng Lợi cũng không thể không lộ ra một chút vui mừng. Người một nhà Chu Thắng Lợi cũng tỏ ra vẻ vui mừng, cũng có danh dự. Diệp Trần nghe được điều này, cũng giật mình nhớ lại, Chu Thắng Lợi con trai cả của Chu gia là đi theo con đường nhà nước. Nhớ lại kiếp trước, có vẻ như trong năm sau, Chu Thắng Lợi trở thành trưởng khu tại khu mới ở phía đông, tuy nhiên vài năm sau đó, cũng không có thăng quan tiến chức gì nữa, phát triển chỉ có thể được coi là bình thường.

Đương nhiên, đối với dân chúng thấp cổ bé họng mà nói thì ở thành phố Vân Châu trưởng khu có cấp bậc ngang với Chủ tịch huyện, cũng có thể nói đây là một chức không nhỏ. Khi nghe thấy những lời này của Chu Thắng Lợi, anh hai Chu Khải Toàn lập tức cười nói:

"Anh cả không hổ là người làm chính trị, dấu tin tức này rất kín đáo! Nếu như không phải hôm nay nhà có tiệc rượu, chỉ sợ anh cũng không nói cho mọi người biết đi!"

Chu Thắng Lợi vội vàng khoát tay áo, cười nói:

"Trước đó còn không có nắm chắc, loại chuyện này dù tốt như thế nào, làm sao có thể đưa ra bên ngoài nói lung tung được? Hôm qua anh vừa mới đi tới nhà Lưu thị trưởng một chuyến, lúc này mới dám chắc chắn!"

Mọi người nghe được Chu Thắng Lợi nói như vậy, lập tức đã hiểu việc Chu Thắng Lợi nhận chức trở thành Trưởng khu khu mới ở phía đông, đã là chuyện ván đã đóng thành thuyền. Chu Khải Toàn lập tức cười ha ha một tiếng, "Nói tới như vậy, vậy em chúc anh cả sớm thăng chức!"

Nói đến đây, Chu Khải Toàn dừng lại một chút, sau đó lại nhìn về phía Tô Lam nói:

"A Lam, tuy nói em và em ba đã ly hôn, nhưng cuối cùng vẫn là người trong nhà, đại ca làm Trưởng khu khu mới ở đây, sau này em có thể sẽ cần phải nhờ vả anh ấy, còn không tranh thủ thời gian mời anh cả một chén a?"

Diệp Trần nghe nói như thế, lập tức âm thầm cười lạnh, không nói đến phía sau Tô Lam còn có Diệp Trần hắn, cho dù là không có hắn, một nhà hàng lớn buôn bán với doanh thu hàng năm hàng chục triệu đồng, chắc chắn sẽ nộp thuế cho thành phố Vân Châu rất nhiều, coi như thị trưởng cũng không dám tuỳ tiện làm khó, chứ đừng nói Chu Thắng Lợi chẳng qua chỉ là một cái chức Trưởng khu?

Chu Khải Toàn làm ăn buôn bán lâu dài, không có khả năng không biết đạo lý này, hắn sở dĩ nói như vậy, rõ ràng là đang cố giẫm ép khí thế của Tô Lam. Tô Lam cười nhạt một tiếng, cũng không có tranh cãi thêm gì, lập tức giơ ly rượu trong tay lên, hướng về phía Chu Thắng Lợi nói:

"Anh cả, em mời anh! Sau này còn xin anh chiếu cố nhiều hơn!"

Chu Thắng Lợi vội vàng khoát tay áo nói:

"A Lam em khách sáo rồi! Sau này nếu như có vấn đề gì, cứ tới tìm anh, anh chắc chắn sẽ không chối từ!"

Tuy rằng ngoài miệng Chu Thắng Lợi nói như vậy, nhưng trên mặt đã hiện rõ ra vẻ đắc ý.

Mà vẻ mặt của Chu Quyên Quyên con gái của Chu Thắng Lợi thì lại càng kiêu căng, ánh mắt nhìn về phía Tô Mạn, cũng càng tỏ ra khinh bỉ, thầm nghĩ trong lòng: "Coi như mẹ cô trèo lên cành cây cao như Đường gia thì như thế nào? Kết quả, không phải là vẫn phải cần nhìn sắc mặt của cha ta sao!"

Tô Mạn không hiểu gì mấy, thấy Tô Lam hướng Chu Thắng Lợi mời rượu, lập tức cảm giác chính mình thấp một cái đầu, khuôn mặt nhỏ không khỏi có chút suy sụp, vẻ mặt buồn bực. Sau khi Chu Thắng Lợi tổng kết xong, thì đến lượt Chu Khải Toàn con trai thứ hai của Chu lão gia tử.

Chu Khải Toàn cười ha ha một tiếng nói:

"Ta thì không thể so sánh với người anh cả của ta được, công ty nhỏ kia của ta vẫn là như cũ, lợi nhuận một năm cũng chỉ bảy tám triệu đi, trò đùa trẻ con mà thôi!"

Nói đến đây, Chu Khải Toàn lại kéo chủ đề tới trên người Tô Lam, "A Lam không giống, bây giờ thành bà chủ một nhà hàng lớn nhất Vân Châu, chỉ sợ không tới mấy năm nữa, sẽ trở thành nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh tại Vân Châu chúng ta!"

Tô Lam cười nhạt một tiếng, lần nữa giơ ly rượu lên, nói:

"Anh hai nói đùa! Sau này còn cần mời anh hai chỉ điểm nhiều hơn!"

...

Sau khi anh cả anh hai tổng kết xong, mọi người thi nhau nhìn về phía Chu Thanh Công là đứa con trai thứ ba của Chu lão gia tử. Chu Thành Công lại chỉ lo cúi đầu uống rượu, vẻ mặt rất ngượng ngùng.

"Ai!"

Chu lão gia tử cũng biết đứa con trai này của mình là như thế nào, sớm đã tập thành thói quen, cũng lười để ý tới hắn, ngược lại nhìn về phía đồng lữa nhỏ tuổi nói:

"Mấy người đứa nhỏ các cháu, cũng đều tổng kết chuyện của mình một lần đi!"

Thế là, mấy người Chu Quyên Quyên một đám tiểu bối Chu gia, cũng đều nói chuyện của mình ra một chút.

Sau khi mọi người nói xong, Chu lão gia tử nói ra lời bình cho từng người một, sau đó do dự một chút, cuối cùng lại nhìn về phía Tô Mạn.

Nhìn thấy cách ăn mặc của Tô Mạn một thân nóng bỏng gợi cảm, Chu lão gia tử lập tức nhướng mày, tuy nhiên cuối cùng vẫn là không nói thêm gì, trầm giọng nói:

"Tô Mạn, cháu cũng nói một chút đi!"

Không nghĩ tới, Tô Mạn ngay cả đầu đều không có nhấc một chút, một bên dùng cái nĩa đâm điểm tâm trước mắt, hững hờ không sợ hãi nói:

"Ngài vừa rồi cũng đã nói, ta họ Tô, không họ Chu, ta cũng không phải người nhà Chu gia các ngươi, cũng không cần phải phiền phức như vậy đi!"

"Ngươi!..."

Chu lão gia tử lập tức tức giận đến không chịu được.

Mọi người còn lại Chu gia nghe nói như thế, tất cả ngay lập tức cũng không chịu ngồi yên.

"Tại sao nói chuyện với ông nội cháu như vậy!"

"Thật sự là không được giáo dục một chút nào!"

"A Lam, hãy nhìn thái độ của con gái em xem, em không quan tâm tới nó sao!"

...

Vẻ mặt của Tô Lam rất khổ sở, cũng không thể không hướng tới Tô Mạn nghiêm mặt nói:

"Mạn Mạn, làm sao con có thể nói với ông nội của con như vậy? Còn không mau tới xin lỗi ông nội!"

"Đúng! Nhất định phải xin lỗi! Hơn nữa nhất định phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi!"

"Phạm thượng! Chuyện này nếu như đặt ở thời cổ đại, thì chính là tội lớn bất hiếu, là có thể trực tiếp bị giết!"

"Thật sự là bất hiếu a!"

...

Mọi người của Chu gia ngay lập tức nhao nhao hùa theo, nhất là mấy người Chu Quyên Quyên, sớm đã ghen tỵ đố kỵ với vẻ mặt xinh đẹp của Tô Mạn, bây giờ thấy được cơ hội có thể bỏ đá xuống giếng, đương nhiên sẽ không buông tha.

Tô Mạn thấy ngay cả Tô Lam cũng bảo nàng nói xin lỗi, lập tức hốc mắt đỏ lên, uất ức không chịu được.

Tô Lam nhìn thấy dáng vẻ này của con gái mình, cũng có chút không đành lòng thế là nhẹ giọng thở dài:

"Mạn Mạn hắn dù sao cũng là ông nội của con, con xin lỗi một câu là xong thôi a!"

Tô Mạn khẽ cắn bờ môi, cuối cùng không chịu được áp lực của Tô Lam và mọi người, đang muốn đứng lên nói xin lỗi, không nghĩ tới, lại bị Diệp Trần ở một bên giữ lại. Tô Mạn không hiểu ý nhìn về phía Diệp Trần, lại nhìn thấy một nụ cười rất tươi sáng, sau đó đối với nằng gằn từng chữ một:

"Chị Mạn, có em ở đây, cho dù sau đó chị có làm bất cứ chuyện gì đi nữa, đều không cần phải xin lỗi!"

P/S: Ta thích nào....ăn cơm đã nào...