Đối mặt với câu hỏi của Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn khẽ cúi đầu không nói lời nào, chỉ lo tắm rửa.
Thế nhưng nhìn kỹ, có thể thấy rõ cậu đang rất hồi hộp, hai tay rửa đi rửa lại xung quanh mỗi một chỗ. Lỗ tai cũng dựng thẳng lên, sẵn sàng chú ý bất kỳ phản ứng nào của Lưu Trưng.
Dáng vẻ này quá rõ ràng, Lưu Trưng còn không nhìn ra thì đúng là thằng ngu.
Anh bụm mặt nói: "Sao em lại làm như vậy, anh sắp chết vì sầu rồi đó em có hiểu không?" Anh nên vui mừng vì tối hôm qua không được tỉnh táo, bằng không làm sao đối mặt với chính mình đây, không, nếu mà còn tỉnh táo thì sẽ không làm.
"Phát sinh quan hệ với em khó tiếp thu như vậy sao?" Tần Hải Tuấn duỗi một tay chống lên vách tường nói: "Em không biết anh đang sầu vì cái gì, thế nhưng em yêu anh, em muốn làm người yêu chân chính với anh, chứ không phải vui đùa kiểu đó."
Lưu Trưng vẫn luôn cứ lơ lửng không cố định, lúc nóng lúc lạnh, điều này làm sao Tần Hải Tuấn chịu được?
Đương nhiên cậu muốn xác định đàng hoàng, muốn một thứ để an tâm.
Vốn nghĩ rằng lên giường, trao cơ thể cho Lưu Trưng, sau đó là tốt rồi. Nhưng hiện giờ Tần Hải Tuấn phát hiện, cậu vẫn không nắm giữ được Lưu Trưng.
"Chờ em biết một chuyện, em sẽ còn nghĩ như vậy sao?" Lưu Trưng tự nhủ nói, anh cảm thấy Tần Hải Tuấn sẽ không tiếp thu được. Nhưng có thể thế nào bây giờ, vẫn nên nói thẳng thắn cho em ấy biết.
Lưu Trưng quay người ra khỏi phòng tắm: "Anh chờ em ở ngoài."
Một mình Tần Hải Tuấn đứng dưới vòi hoa sen, đột nhiên cảm thấy cả người có chút lạnh, cậu không kìm lòng được ôm chặt bản thân.
Dòng nước ấm áp, chảy lên làn da phủ kín dấu hôn.
Tần Hải Tuấn đưa ngón tay vuốt ve dấu răng trước ngực, vừa ưu sầu lại ngọt ngào.
...
Lưu Trưng ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển phác thảo dày cộm, bên trong tràn ngập nội dung, anh vẽ ước chừng hơn một tháng.
Cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra, có lẽ Tần Hải Tuấn cũng cảm nhận được bầu không khí không đúng, đột nhiên cậu có cảm giác muốn trốn tránh.
Cúi đầu bước ra, hai chân cậu trống trơn, bò lên giường ngồi bên cạnh Lưu Trưng.
Sau đó dựa vào lưng Lưu Trưng, cố gắng hòa hoãn bầu không khí xuống một chút, xem như chưa có chuyện gì phát sinh: "Lưu Trưng, em đói."
Giọng nói chàng trai mang theo ý làm nũng, quyết tâm khó khăn lắm mới cứng rắn của Lưu Trưng lập tức mềm đi một chút, anh thở dài, đứng dậy lấy bữa sáng, để người này ăn no rồi nói sau vậy.
"Ăn từ từ thôi." Cầm ly sữa đậu nành đưa sang cho cậu: "Uống một hớp."
Tần Hải Tuấn yên lặng ăn, trong đầu chợt lóe lên hàng ngàn hàng trăm ý niệm, toàn bộ đều có liên quan đến Lưu Trưng.
Cậu phỏng đoán, tiếp theo Lưu Trưng sẽ làm thế nào?
Nếu Lưu Trưng nói thế này thế này, mình sẽ làm như kia như kia...
"Tiểu Tuấn, mặc vào." Lưu Trưng tìm cho cậu một bộ quần áo.
Tần Hải Tuấn ăn uống no đủ, chậm rãi mặc quần áo, Lưu Trưng cầm quyển phác thảo, vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi chờ Tần Hải Tuấn mặc đồ xong, anh cầm quyển phác thảo đưa cho cậu, khiến trong lòng Tần Hải Tuấn tràn đầy nghi hoặc, đây không phải là cuốn sổ Lưu Trưng thường vẽ mỗi ngày sao?
Cậu tưởng đây là bài tập phải nộp, không nghĩ đến lại tặng cho mình.
Vấn đề là, Lưu Trưng không có tìm cậu làm mẫu...
Tần Hải Tuấn còn tưởng rằng, nội dung quyển này cũng nói về thân thể mình.
"Xem một chút đi, những thứ anh muốn nói đều ở bên trong, em xem không hiểu thì hỏi anh." Lưu Trưng tìm một cái ghế tựa ngồi xuống, mặt đối mặt với Tần Hải Tuấn ngồi trên giường.
Tư thế này làm người khác rất áp lực, khiến tâm lý Tần Hải Tuấn có chút sợ sệt khi mở quyển sổ.
Cậu không biết bên trong là thứ gì, nhưng trực giác cho thấy đây không phải chuyện tốt.
Lưu Trưng cái con người xấu xa này, ai biết anh ấy đang mưu tính cái gì...
Trong lòng nghĩ như vậy, Tần Hải Tuấn dùng ánh mắt chất vấn nhìn Lưu Trưng, hi vọng anh có thể cho một chút gợi ý.
"Em xem đi." Lưu Trưng nói, tự đốt cho mình một điếu thuốc, chậm rãi chờ đợi kết quả.
Anh thấp thỏm cùng rối rắm, tất cả đều nằm trên người Tần Hải Tuấn. Ngoại trừ Tần Hải Tuấn sẽ không có thêm người thứ hai nào có thể khiến anh nhọc lòng thế này.
"Ừm." Không chiếm được đáp án, Tần Hải Tuấn rũ mắt, bắt đầu mở trang thứ nhất.
Trang lót: Câu chuyện này vẽ về Tần Hải Tuấn mười năm trước...
Tần Hải Tuấn nhìn thoáng qua chữ ký, thế nhưng lại là ba chữ 'Tần Hải Tuấn', cậu mê man nhìn Lưu Trưng: "Tại sao lại ký tên em?" Này rõ ràng là Lưu Trưng vẽ mà.
"Em tiếp tục xem đi." Lưu Trưng hút thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn chờ đợi như cũ.
Mím môi, Tần Hải Tuấn có cảm xúc kích động muốn khép quyển sổ lại không xem nữa. Nhưng nội tâm hiếu kỳ, khiến cậu lật sang trang kế tiếp.
Tiêu đề: Thời thơ ấu của Tần Hải Tuấn.
Lưu Trưng chọn dùng thủ pháp vẽ theo phong cách truyện tranh, vẽ ra một vài số chuyện đã trải qua khi còn bé. Anh chỉ một chút, nhưng tin rằng Tần Hải Tuấn vẫn còn nhớ rõ.
Từ thời thơ ấu đến khi trở thành thiếu niên, Tần Hải Tuấn nhìn từng tờ từng tờ.
Bởi vì là tranh vẽ, nên cậu nhìn ra rất nhanh.
Càng nhìn càng kinh ngạc, làm sao Lưu Trưng lại biết rõ như thế? Ngay cả những điều vặt vãnh đã dần phai nhạt trong ký ức, đều vẽ ra tất cả.
"Lưu Trưng, những việc này, em nhớ là em chưa từng nói với anh..." Cậu vừa xem vừa nói, cho tới bây giờ chỉ còn lại sự kinh ngạc mà thôi.
"Tiếp tục xem đi." Lưu Trưng đã hút xong một điếu thuốc, anh an tĩnh ngồi chờ đợi.
Chờ Tần Hải Tuấn xem xong những thứ mình từng trải qua trong 20 năm, phát hiện mặt sau vẫn còn, cậu cảm thấy kỳ quái, không phải đã xong rồi sao?
Khi nhìn thấy cốt truyện phát triển không đúng, Tần Hải Tuấn cau mày nói: "Anh vẽ cái quái gì vậy, rõ ràng là em vẫn tiếp tục đi học, anh còn vẽ em thôi học." Đây chỉ là mới bắt đầu, lúc xem đến phần sau mình vì Tưởng Hinh mà đòi sống đòi chết, mặt cậu thối hoắc: "Lúc này không phải em với anh đã ở bên nhau rồi sao?"
Tại sao Lưu Trưng không vẽ bản thân vào đây, Tần Hải Tuấn rất nghi hoặc.
Cốt truyện sau này đều không có sự xuất hiện của Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn nghiêm túc hỏi anh: "Tại sao không có anh?"
Lưu Trưng không trả lời, Tần Hải Tuấn đợi một lúc tiếp tục cúi đầu xem, cậu nhìn thấy bên trong vẽ mình thôi học sau đó không có việc gì làm, cả ngày sống trong cảm xúc bản thân chán ghét rồi dần trở nên sa đọa.
Sau đó xảy ra một chuyện, Tần Thiên có con riêng, muốn chia tay với Tưởng Hinh.
Tưởng Hinh vạch trần đứa con riêng đó không phải máu mủ của Tần Thiên, đồng thời vạch trần sự thật Tần Thiên không thể có con nữa.
Tần Thiên sợ nhà họ Tần cạn kiệt nhang khói, bắt đầu tìm kiếm đối tượng để Tần Hải Tuấn liên hôn.
Sau khi biết mình không thể có con, Tần Thiên từ một tên lãng tử phong lưu lập tức biến thành một ông chú trung niên lo lắng, cả ngày bức bách con trai tìm đối tượng kết hôn.
Những thứ oanh oanh liệt liệt trước đó, trong một đêm đều ném sang tay cậu.
Quan hệ với Tưởng Hinh ngày càng lạnh nhạt, tuy không phát triển đến mức đuổi cô đi, nhưng cũng gần như vậy.
Tưởng Hinh biết mình theo Tần Thiên chỉ có một con đường chết, cô bắt đầu chuyển hướng sang Tần Hải Tuấn. Dù sao chàng trai này vẫn luôn một mực muốn ở bên mình, nếu không sinh được con cho Tần Thiên, vậy thì sinh cho Tần Hải Tuấn.
Nhưng lúc này Tần Hải Tuấn đang trong thời kì phản nghịch, cậu đối với việc Tưởng Hinh đột nhiên nhào vào lòng không phải vui sướng, mà là sợ hãi.
Ánh trăng sáng trong lòng mình, một ngày trước còn đau khổ nói với mình bị Tần Thiên lạnh nhạt, ngày hôm sau lại leo lên giường quyến rũ mình.
Có lẽ Tần Hải Tuấn thích chỉ là vị nữ thần lạnh lùng như gần như xa kia mà thôi. Một khi nữ thần tự động hiến thân, cảm giác si mê ấy lập tức mất sạch.
Sau khi Tưởng Hinh bị cự tuyệt, khiếp sợ, lúng túng, không cam lòng đủ loại cảm xúc cùng hội tụ.
Trùng hợp vào lúc này Tần Thiên tìm được một cô gái môn đăng hộ đối, dự định làm lễ kết hôn. Ông muốn Tần Hải Tuấn mau chóng lập gia đình sinh con, giúp nhang khói nhà họ Tần trở nên phồn thịnh.
Tưởng Hinh lần thứ hai dây dưa với Tần Hải Tuấn, lần này cô không quá trực tiếp, vì vậy Tần Hải Tuấn tiếp nhận. Nhưng chỉ yêu thích bằng tinh thần mà thôi, Tần Hải Tuấn cũng không chạm vào cô.
Cứ như vậy làm sao có thể mang thai được?
Tưởng Hinh sốt ruột muốn có thai, muốn chân chính trở thành phu nhân của nhà họ Tần.
Nhưng cô không dám phá hoại hình tượng trước mặt Tần Hải Tuấn, bởi vì Tần Hải Tuấn sẽ không thích.
Tình huống thế này không còn cách nào khác, Tưởng Hinh tự biên tự diễn một màn kịch. Bỏ tiền ra thuê người đến bắt cóc mình và Tần Hải Tuấn, bảo bọn cướp uy hiếp bọn họ bằng cách quay video tình ái.
Không ngờ Tần Hải Tuấn sống chết không đáp ứng, cậu tình nguyện bị giết cũng không chịu làm bẩn Tưởng Hinh trước mặt bọn cướp.
Chuyện này chỉ có thể sống chết mặc bay, mà theo một ít dấu vết để lại sau đó lại làm Tần Hải Tuấn phát hiện vụ bắt cóc tống tiền này là kiệt tác của Tưởng Hinh.
Tần Hải Tuấn không hiểu, tại sao Tưởng Hinh lại làm như vậy?
Cậu thẳng thắn với Tưởng Hinh, nói ra lòng nghi ngờ của mình.
Tưởng Hinh nói thẳng mình muốn sinh cho cậu một đứa con, cô cho rằng Tần Hải Tuấn sẽ tiếp thu, không nghĩ đến chờ đợi cô là sự xa lánh của Tần Hải Tuấn.
Mấy ngày nay ở bên Tưởng Hinh, Tần Hải Tuấn không cảm nhận được tình yêu, cậu chỉ cảm nhận được Tưởng Hinh là một người rất mưu mô.
Cho nên mới nói, ảo ảnh mong manh khi yêu thầm rất dễ dàng biến tan. Lúc đến gần người kia, nhìn rõ cô ấy trong thực tế, sẽ nhận ra hiện thực so với trong suy nghĩ của mình chúng cách biệt rất xa.
Đương nhiên này cũng không thể trách Tưởng Hinh, vì cô vốn chính là người như vậy.
Còn Tần Hải Tuấn tuổi quá nhỏ, cái nhìn về tình yêu vẫn chưa thành thục. Đoạn tình cảm thầm mến vào tuổi dậy thì này chỉ biết trở thành quá khứ, nếu nó không tiến triển như vậy.
Cùng một lúc bị hai cha con họ Tần chán ghét, Tưởng Hinh không còn chỗ để đi, cô không cam lòng bị người khác vứt bỏ như một đôi giày rách.
Sau đó, Tưởng Hinh vì trả thù hai cha con họ, cô ở lễ đính hôn của Tần Thiên thiết kế một màn khiến người người khó chịu.
Cô ra tay điên cuồng, đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, cho dù phá hủy được tiệc cưới, cũng hủy hoại bản thân sạch sẽ.
Chuyện bê bối lúc đó, làm cả Nam Thành đều sục sôi.
Có một quãng thời gian Tần Thiên không dám lộ diện bước khỏi nhà, bên ngoài ai ai cũng chế nhạo con người ông.
Ông hận chết người đàn bà Tưởng Hinh này, cùng ngày kết thúc tiệc cưới liền tóm lấy Tưởng Hinh, để hung hăng trả thù.
Lúc trước đã nói, Tần Thiên thật chất là là một người máu lạnh vô tình, lúc ông đã hận một người, thì sẽ hận không thể bắt cô ta đi cái chết!
Chuyện xảy ra trước mắt, Tần Hải Tuấn đứng ra khuyên Tần Thiên đừng tàn nhẫn như vậy.
Nhưng Tưởng Hinh không chỉ không cảm kích, còn nói với Tần Thiên toàn bộ sự tình giữa mình và Tần Hải Tuấn.
Nếu cô không mở lời, Tần Thiên chỉ là muốn giáo huấn đánh một trận, sau đó đưa cô vào viện điều dưỡng cô độc sống quãng đời còn lại.
Kết quả sau khi nói ra, Tần Thiên xuống tay càng ác liệt hơn, trực tiếp tìm người cưỡng gian Tưởng Hinh.
Cưỡng dâm thôi không nói, Tần Thiên còn ép Tần Hải Tuấn phải nhìn, không cho cậu rời đi, cũng không cho cậu nhắm mắt.
Đây là trừng phạt đối với việc hai người bọn họ ở sau lưng thông đồng với nhau.
Trong toàn bộ quá trình, Tưởng Hinh hệt như phát điên chỉ biết rên rỉ, cô làm ra dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ, không cho phép mình gào khóc xin tha.
Tần Hải Tuấn trơ mắt nhìn toàn bộ quá trình, buồn nôn đến mức ói ra.
Đây chính là khởi nguồn của việc anh ghê tởm Tưởng Hinh đến mức buồn nôn.
Thế nhưng Tần Hải Tuấn lúc đó vẫn rất tội nghiệp Tưởng Hinh.
Cậu biết Tần Thiên muốn đưa Tưởng Hinh đến viện điều dưỡng, cũng biết một ngày sống ở nơi đó không mấy dễ chịu. Vì thế lén lút thả Tưởng Hinh đi, hi vọng cô có thể cao bay xa chạy, đừng trở về nữa.
Tưởng Hinh lại một lần nữa yêu cầu Tần Hải Tuấn đi cùng mình, nhưng đây là chuyện không thể, ảo tưởng của Tần Hải Tuấn đối với cô đã sớm tan biến.
Cảm xúc của Tưởng Hinh lúc đó đối với Tần Hải Tuấn không phải biết ơn, mà là hận, hận đến mức ước gì có thể đồng quy vu tận với cha con họ Tần này.
*Đồng quy vu tận: muốn người khác chết cùng với mình.
Mà quả thực cô đã làm như vậy.
Trở lại nhà họ Tần cũng như tự chui đầu vào lưới, tìm đến Tần Thiên trong lúc thần kinh yếu ớt mỏi mệt, sau đó ra tay với Tần Thiên.
Tần Thiên không hề đề phòng, bị cô đâm một dao từ sau lưng.
Thời điểm bọn họ tranh chấp, Tần Hải Tuấn chạy tới, bắt đầu xô xát với Tưởng Hinh, đẩy cô xuống cầu thang.
Trong nhà một chết một bị thương, Tần Hải Tuấn vội vàng gọi điện thoại cấp cứu, đưa Tần Thiên và Tưởng Hinh vào bệnh viện. Xe cứu thương chạy đến, Tưởng Hinh đã sớm tắt thở.
Tần Thiên được đưa đến bệnh viện nhưng vì nhiễm trùng nặng, cũng qua đời.
Tần Hải Tuấn đi tù vì tội sơ ý giết người, cha cậu là Tần Thiên đã không còn, không ai bảo toàn cho cậu, vì vậy phán mười năm tù giam.
Gia sản nhà họ Tần rơi vào tay thân thích, đám họ hàng đó đều là loại ăn tươi nuốt sống, căn bản không quan tâm đến sống chết của Tần Hải Tuấn.
Trong tù mười năm, Tần Hải Tuấn trải qua thật sự không tốt. Không phải vì hoàn cảnh quá tàn nhẫn, những điều đó đều không thành vấn đề. Vấn đề chính là trong lòng cậu có vướng mắc, rất hối hận cực kỳ hối hận.
Sau khi ra tù không đến hai tháng thì bất ngờ bỏ mình, Tần Hải Tuấn một lần nữa có được sinh mệnh mới, từ lúc bắt đầu cậu đã quyết định sẽ ngăn cản bi kịch này phát sinh.
Anh rất máu lạnh, có thể mặc kệ sống chết của Tần Thiên, nhưng không thể bỏ mặc chính mình.
Nếu có thể, thì tốt nhất mang chính mình rời xa quỹ đạo sinh mệnh lúc trước.
Lưu Trưng đã làm như vậy, đáng tiếc là tình huống có vẻ vượt ngoài dự đoán của anh.
Lúc trước chỉ lo để ý kết quả, xem nhẹ khả năng tạo thành ảnh hưởng khi làm như vậy đối với Tần Hải Tuấn.
Hiện tại để Tần Hải Tuấn biết hết tất cả, không rõ cậu có thể tiếp nhận hay không...
"Đây là cốt truyện quỷ quái gì vậy? Lưu Trưng, tại sao anh lại vẽ như vậy?" Xem xong đoạn mình bất ngờ tử vong, Tần Hải Tuấn cau mày nói: "Cho dù anh chán ghét em, cũng không cần vẽ em thê thảm đến như thế chứ."
Cậu và Tần Thiên, Tưởng Hinh, toàn bộ đều chết hết.
"Còn nữa, em tiếp tục xem." Lưu Trưng nhấp môi muốn hút thuốc, anh càng lúc càng không bình tĩnh, bởi vì Tần Hải Tuấn sắp xem xong rồi.
Vẫn luôn tò mò vì sao trong đây không vẽ Lưu Trưng, cuối cùng lần này Tần Hải Tuấn cũng thấy được.
Lai lịch của Lưu Trưng, chính là Tần Hải Tuấn sau khi chết đi... tình tiết này quá hoang đường, xem xong Tần Hải Tuấn thẳng thừng lắc đầu: "Trí tưởng tượng của anh thật là phong phú."
Tiếp nhìn xuống, đều là những điều mình và Lưu Trưng cùng nhau trải qua, cậu càng xem càng nhíu mày.
Nội dung của câu chuyện này như muốn nói cho cậu biết, Lưu Trưng chính là Tần Hải Tuấn, anh ấy trở về quá khứ sau đó ở bên Tần Hải Tuấn lúc trẻ, vì cái gì?
Trang sau có giải thích, bên cạnh Tần Hải Tuấn trẻ tuổi giúp cậu trưởng thành, sau đó Tần Hải Tuấn lớn tuổi sẽ rời đi.
"Lưu Trưng, đến cuối cùng là anh muốn nói cái gì?"
Nội dung được vẽ rất đủ, khiến Tần Hải Tuấn càng xem càng cảm thấy da đầu tê dại. Cậu hi vọng Lưu Trưng chỉ đang đùa giỡn, hù dọa mình mà thôi.
"Rất nhiều chuyện, em chưa từng nói với anh có đúng không? Vậy em không hiếu kỳ vì sao anh lại biết hả?" Lưu Trưng xoay đầu lại, bình tĩnh nhìn chàng trai ngồi đối diện.
Quyển phác thảo đầy quỷ quái này, sắc mặt chàng trai cực kỳ không tốt có lẽ cậu đã bị dọa sợ.
"Vậy anh nói em nghe, làm sao anh biết được..."
"Bởi vì anh chính là em, những chuyện em từng trải qua trước 19 tuổi anh đều đã trải qua, nhưng những chuyện anh trải qua sau năm 19 tuổi, em chưa từng trải qua." Lưu Trưng cầm lấy quyển phác thảo trong tay cậu, lật lại đoạn vô ý giết người ấy: "Những thứ này đều sự thật, anh đã tự mình trải qua."
Tần Hải Tuấn sững người tại chỗ, tay chân lạnh run, cậu không thể tưởng tượng nổi, chuyện này là sự thật.
"Không thể nào, trên đời này làm sao có khả năng phát sinh ra chuyện như vậy được, anh gạt em." Nhưng cậu không hiểu, tại sao Lưu Trưng phải bịa ra câu chuyện này.
"Vì sao anh phải lừa em? Lừa em có ích lợi gì đâu?" Lưu Trưng lắc đầu một cái, nói không hề lừa cậu, đều là thật.
"Anh muốn rời khỏi em." Tần Hải Tuấn nắm chặt lấy tấm mền bên cạnh, làm thế nào cũng không muốn tin đây là sự thật.
"À, phương thức để rời khỏi em có rất nhiều, anh hà tất gì phải chọn biện pháp hoang đường như thế chứ. Tiểu Tuấn, anh biết em nhất thời không thể tiếp thu được, nhưng đây là sự thật, không tin, em nghe anh nói đây..."
Lưu Trưng rơi vào hồi ức, kể lại toàn bộ những việc vặt vãnh cho Tần Hải Tuấn nghe, bao gồm cả một số chuyện của Tần Hải Tuấn mà tuyệt đối không có thêm người thứ hai biết được.
Anh chính là em, những điều trong thế giới nội tâm không ai biết được chính là bằng chứng tốt nhất.
- ----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trưng: Anh chính là em, em chính là anh.
Tuấn Tuấn: Đây là lời thổ lộ ngọt ngào em nghe tối qua nè.
Anh Trưng đen mặt: Anh không có nói đùa đâu.
Tuấn Tuấn xấu hổ: Em cũng đâu có nói đùa, đến đây đi.
Anh Trưng ngớ người: Đến làm gì?
Tuấn Tuấn tự mình đi tới, ngồi lên: Bên trong em có anh, bên trong anh có em...