Tôi yêu Triệu Nhan Nghiên, đó là tình cảm được trộn lẫn giữa kiếp trước và kiếp này, còn Triệu Nhan Nghiên thì sao?
Chúng tôi mới chỉ quen biết có 4 tháng, nhưng tình yêu của nàng dành cho tôi đã vượt qua tất cả, ở trong lòng nàng, trong mắt của nàng, chỉ có tôi là duy nhất.
Tôi không rõ tại sao Triệu Nhan Nghiên lại một mực yêu tôi như vậy, ủng hộ tôi như thế, coi vinh dự của tôi là vinh dự của nàng, bất kể chuyện gì của tôi, nàng nhất định hoàn toàn ủng hộ.
Khác hẳn với Triệu Nhan Nghiên của kiếp trước, luôn lãnh đạm với nam nhân như vậy.
Đúng là do Triệu Nhan Nghiên kiếp trước lãnh đạm với nam nhân, cho nên tôi mới không dám biểu lộ.
Thậm chí khi nàng kết hôn với Từ Khánh Vĩ, tôi cũng không để lộ ra phong thanh gì, nếu dựa theo tính cách của nàng bây giờ, thì nàng nhất định phải ở bên Từ Khánh Vĩ mới đúng chứ!
Tôi không rõ Triệu Nhan Nghiên đã thay đổi, hay là kiếp trước với kiếp này, nàng là 2 người khác nhau.
"Tại sao lại đối tốt với anh như vậy..."
Tôi ôm Triệu Nhan Nghiên, nhẹ nhàng hỏi.
"Sao anh còn hỏi cái vấn đề này, đối tốt với người mình yêu, thì cần phải có lý do hay sao?"
Triệu Nhan Nghiên nghe xong cười khanh khách nói.
"Anh đang nói nghiêm chỉnh đấy, em đừng cười."
Tôi nghiêm túc nói.
"Được rồi, em xin tiếp thu ý kiến phê bình. Em sẽ nói cho anh biết, kiếp trước em cũng thích anh."
Triệu Nhan Nghiên nghiêm túc nói.
"Kiếp trước?"
Tôi kỳ quái lặp lại nói.
"Ừ. Anh có nhớ giấc mộng mà em nói với anh hay không? Lúc nãy ngủ, em vẫn nằm mộng thấy nó."
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Mơ thấy cái gì?"
Tôi vội vàng hỏi, chẳng lẽ nó vẫn tiếp diễn trong giấc mơ của Triệu Nhan Nghiên hay sao?
"Em mơ thấy hai chúng ta cùng đỗ Đại Học Thanh Hoa, nhưng quan hệ của chúng ta không giống như bây giờ, mặc dù em rất yêu anh, nhưng em cảm thấy anh vừa yêu em, vừa không yêu, nói tóm lại, em có cảm giác rất kỳ quái. Sau đó thì anh đánh thức em dậy!"
Triệu Nhan Nghiên mỗi lần kể lại giấc mơ cho tôi, đôi lông mày theo thói quen nhíu lại.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Thân thể của tôi run lên bần bật!
Chuyện này không phải là mơ, mà là sự thực! Hơn nữa lại giống y như Triệu Nhan Nghiên nói, chẳng lẽ kiếp trước Triệu Nhan Nghiên cũng yêu tôi?
Nhưng là nàng tại sao lại kết hôn cùng Từ Khánh Vĩ? Những câu hỏi liên tiếp nổi lên, làm tôi không sao thở được.
"Lưu Lỗi, anh làm sao vậy?"
Triệu Nhan Nghiên thấy vẻ mặt thống khổ của tôi, vội vàng hỏi.
"Không có gì, anh chỉ nghĩ tới một số chuyện."
Tôi trả lời cho có lệ.
Tâm trạng của tôi bây giờ rất loạn, không thể tập trung suy nghĩ bất cứ vấn đề gì.
Nghĩ tới mọi chuyện phát sinh ở kiếp trước, khuôn mặt thống khổ đau thương lúc tôi chết, thì nàng thực sự yêu tôi?
Trên đường đi tôi vô cùng trầm mặc, Triệu Nhan Nghiên cũng không quấy rầy tôi, cho đến khi tới trước cửa biệt thự của Triệu Lợi, Triệu Nhan Nghiên mới nói với tôi:
"Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, sau này em không kể lại giấc mơ của em cho anh là được!"
Sau đó nàng nhào vào trong lòng của tôi, hôn lên miệng của tôi một cái nói:
"Em về đây, Lưu Lỗi, em yêu anh!"
Đúng vậy, tôi nghĩ nhiều như vậy thì có tác dụng gì?
Cho dù thế nào đi chăng nữa, thì tôi cũng đã có được Triệu Nhan Nghiên, có được toàn bộ tình yêu của nàng, cho dù kiếp trước có như thế nào, thì cả kiếp này, Triệu Nhan Nghiên chỉ thuộc về có một mình tôi, những chuyện này đã quá đủ rồi, tôi còn chuyện gì phải buồn phiền, phải không vui đây?
Cho dù Triệu Nhan Nghiên có phải là Triệu Nhan Nghiên của kiếp trước hay không, thì tình yêu của nàng đối với tôi cũng là thật.
Giờ phút này, Triệu Nhan Nghiên đã trở thành người tôi yêu nhất trong cuộc đời, tôi đã dẹp bỏ được toàn bộ mọi thứ.
Tôi kéo Triệu Nhan Nghiên đang muốn rời đi, ôm thật chặt lấy nàng, ở nói thầm vào bên tai của nàng:
"Nhan Nghiên, kiếp này, em là người anh yêu nhất."
Triệu Nhan Nghiên nghe xong thì vô cùng vui sướng, ôm thật chặt lấy tôi, gật đầu lia lịa.
Thời gian cứ trôi qua, hai chúng tôi vẫn đứng đó, trong gió nhẹ tôi cảm thấy thân thể của 2 chúng tôi nóng lên.
"Hôn em..."
Triệu Nhan Nghiên nhắm mắt lại, nói nhỏ vào tai của tôi.
Tôi không chút do dự hôn nàng một nụ hôn dài, triền miên.
Động tác của chúng tôi đã trở nên điên cuồng, đây là nụ hôn nóng bỏng nhất của tôi và Triệu Nhan Nghiên từ trước tới nay.
…
"Bíp.. Bíp…"
Bỗng nhiên, có mấy tiếng còi ô tô vang lên.
Triệu Nhan Nghiên đang nằm trong lòng tôi sợ hết hồn, vùng mạnh nhảy ra ngoài.
Mẹ kiếp, ai vậy, có xe thì rất giỏi hay sao?
Hôm nào lão tử mua máy ủi, hoặc mua xe thiết giáp đè bẹp nó. Khi tôi tức giận ngẩng đầu lên, thì phát hiện là chiếc xe màu đỏ của Triệu Quân Sinh.
"Khụ... ! Khụ... ! Chuyện của tụi trẻ các con, ta quản không nổi, nhưng cũng đừng coi giữa đường là chốn không người chứ?"
Triệu Quân Sinh quay cửa kính xe xuống, thò đầu ra, nói.
"Cha!"
Triệu Nhan Nghiên xấu hổ vô cùng, dậm chân làm nũng nói.
Hai chúng tôi cùng đi đến bên cạnh xe, Triệu Quân Sinh mở cửa xe nói:
"Lên xe đi."
Triệu Quân Sinh ngồi ở ghế sau, cho nên tôi dùng âm thanh nhỏ nhất nói với Triệu Quân Sinh:
"Dám phá hỏng chuyện tốt của chủ tịch, cháu sẽ khai trừ chú"
Triệu Quân Sinh nghe xong làm bộ lơ đễnh, hắc hắc cười khan hai tiếng trả lời:
"Nếu cháu khai trừ chú, thì con gái chú sẽ thu thập cháu"
Tôi còn đang định nói, nhưng Triệu Nhan Nghiên đã bước lên xa, bèn vội vàng ngậm miệng.
Trước mắt Triệu Nhan Nghiên không biết thân phận thực sự của tôi, chỉ biết tôi với Triệu Quân Sinh hợp tác trong phương pháp đánh máy, cũng không biết tôi mới là ông chủ đứng sau lưng tập đoàn Ánh Rạng Đông, Triệu Quân Sinh chỉ là người làm công, thậm chí nàng còn không biết nàng có 10% cổ phần.
"Bây giờ là mùa đông, mà xem 2 con kìa, đầy mồ hôi, cầm lấy lau đi!"
Triệu Quân Sinh vừa nói, vừa đưa cho mỗi người chúng tôi một tờ giấy.
Tôi với Triệu Nhan Nghiên chỉ còn cách cầm lấy, lau qua một lượt, Triệu Nhan Nghiên thì xấu hổ cúi đầu, không biết giấu vào đâu cho hết.
"Cùng lên ngồi đi? Không thì bị cảm đấy!"
Triệu Quân Sinh nhìn tôi, quan tâm nói. Nguồn:
"Được, vậy thì cháu cũng nhân tiện đi thăm ông một chút."
Tôi nói.
Nói thật tôi cũng không muốn bị cảm mạo, cho nên nhân tiện đi cũng nghỉ ngơi một chút.
"Ha hả, ông còn nhiều chuyện muốn nói với cháu lắm, cũng đang định mời cháu tới, chúng ta cùng nhau ăn tối cũng được!"
Triệu Quân Sinh cười nói.
Chủ ý này rất tốt, buổi trưa tôi ăn không no, buổi tối nhất định phải chén cho đầy bụng.