Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 539: Đó là họa do bác gây ra




"Tiểu Diệp Tử, cháu gọi nó là cha? A ha hả, hóa ra cháu cũng tham dự vào chuyện này?"

Bác trai lắc đầu, cười cười nhìn Tiểu Diệp Tử:

"Trẻ con nói dối là không tốt, có muốn ông ngoại không thích cháu nữa, đúng không?"

"Õng ngoại, cháu không nói dối. Nhưng tại sao ông lại nói cha mẹ cháu đang diễn trò?"

Tiểu Diệp Tử không hiểu ngẩng đầu lên, hỏi.

"Vậy ông ngoại hỏi cháu, hắn là cha của cháu sau?"

Bác Diệp chỉ vào người của tôi, nhìn Tiểu Diệp Tử hỏi.

"Đúng vậy!"

Tiểu Diệp Tử dùng sức gật đầu! Vất vả lắm mới tìm được cha tại sao có thể nói là không phải!

"Ha ha vậy còn không phải nói dối hay sao? Tại sao hắn là cha của cháu được? Hắn là học sinh của mẹ cháu!"

Bác Trai vỗ vỗ hai bờ vai của Tiểu Diệp Tử, nói trông giống như là đang nói một bí mật rất lớn.

"A? Cha là học sinh của mẹ? Cô trò yêu nhau? !"

Tiểu Diệp Tử bật thốt lên nói!

Tôi, Diệp Tiêu Tiêu, bác trai bác gái đều kinh hãi nhìn Tiểu Diệp Tử, không thể nào, những từ ngữ khó như vậy, Tiểu Diệp Tử làm sao mà biết? Phim Hương Cảng, Hồng Kông, Đài Loan đúng là hại người mà!

"Bác Diệp, cháu không dối bác, quan hệ giữa cháu và Tiêu Tiêu, đúng là bạn trai bạn gái!"

Tôi dở khóc dở cười giải thích!

Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy, nói thật thì lại không có ai tin! Năm đó các người vội vã muốn tôi làm con rể Diệp gia, lúc này đã thành sự thật, vậy mà lại nói tôi gạt người!

"Được rồi vậy thì bác tin, nhưng mà còn Triệu Nhan Nghiên thì sao? Lẽ nào chúa muôn nói với bác là, cháu sẽ chia tay với nàng? Chuyện lớn như vậy, lão Triệu sẽ không để yên cho bác đâu!"

Bác Diệp tuy nói như vậy, trên mặt vẫn hiện lên sự không tin.

"Tôi và Nhan Nghiên rất tốt, không chia tay, nhưng cháu và Nhan Nghiên thì..." Câu này lên nói thế nào cho phải đây? Ai, chẳng nhẽ lại nói thẳng, Nhan Nghiên là vợ cả, Tiêu Tiêu là vợ hai?

Đây chính là điều mà tôi và Tiêu Tiêu mấy lần muốn mở miệng nói, nhưng lại không nói ra được.

Nếu như Diệp Tiêu Tiêu không có ở đây, tôi còn dễ nói. Chuyện giữa nam nhân với nam nhân, thì khi có nữ nhân ở đây, lại thành ra khó nói.



Được rồi một mình, trong lúc do dự, tôi đã nghĩ ra biện pháp!

"Bác Diệp, không bằng như vậy đi, chúng ta lên lầu chơi cờ, sau đó sẽ nói chuyện này sau!"

Nói xong tôi đứng dậy, chủ động đi lên lầu.

"Chơi cờ? Tuyệt! Tay của bác còn đang ngứa ngáy đây!" Bác Diệp thấy tôi chủ động rủ chơi cờ, nên vui vẻ vội vã đáp ứng, nhưng trong lòng bác ấy lại càng khẳng định, tôi là bạn trai giả mạo do Diệp Tiêu Tiêu mời tới!

Diệp Tiêu Tiêu có chút không hiểu nhìn tôi đang chuẩn bị nói ra chân tướng, sao tôi lại đưa ra đề nghị như vậy?

"Phản công nhau bao vây tiêu diệt, tiêu diệt từng bộ phận!" Tôi dùng tinh thần lực truyền cho Tiêu Tiêu một tin tức.

Tiêu diệt từng bộ phận? Diệp Tiêu Tiêu hiểu ý, trừng mắt nhìn tôi một cái.


Hóa ra là như vậy! Diệp Tiêu Tiêu đâu phải là người ngu ngốc, lập tức hiểu ra nguyên nhân, tôi nói chuyện với cha nàng, nàng nói chuyện với mẹ nàng, như vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều!

"Tiểu Lưu, gần đây có phải cháu rất nhàn rỗi hay không? Có cả thời gian rảnh trở về Tân Giang nữa?"

Khi đã lên lầu, bác Diệp tùy ý hỏi.

"Ha hả, cháu vẫn rất nhàn rỗi, trong ấn tượng của bác, cháu là một người bận rộn hay sao?"

Tôi không hiểu tại sao bác Diệp lại hỏi như vậỵ.

"Tiểu Lưu, chuyện của cháu bác cũng biết! Ha ha không nghĩ tới lão Diệp ta lại có thể quen một người là chủ tịch của tập đoán lớn nhất thế giới! Cháu mà chơi cờ với bác, khi nói ra chuyện này, người khác có lẽ sẽ không tin đâu!"

Bác Diệp cười nói:

"Lúc đầu bác chỉ nghĩ, cháu chỉ góp sức vào công ty của Triệu Quân Sinh mà thôi, không ngờ cháu lại là người chủ đạo!"

"Bác Diệp tại sao lại nói như vậy, mọi việc chủ ý là do chú Triệu, còn chủ tịch như cháu thì rất nhàn nhã!"

Tôi nhún vai.

"A, điều này cũng đúng!"

Bác Diệp dẫn tôi tới thư phòng, lấy ra hai hộp cờ, hỏi tôi:

"Cháu dùng màu gì?"

"Màu nào cũng được."


Tôi cười cười:

"Nghe nói hơn một năm nay ở đây nghiên cứu kỳ nghệ, có phải cháu đã thành mục tiêu của bác hay không?"

"Đúng mà cũng không đúng, bác còn chưa có gọi cho cháu về chơi cờ!"

Bác Diệp nghe xong thì vội vã xua tay:

"Vậy thì bác cầm quân đen, đồng thời đi trước luôn!"

Trong lúc nói chuyện, tôi cũng đồng thời điều chỉnh thế cờ, sau một thời gian, chúng tôi lại bất phân thắng bại!

"A? Là bác tiến bộ, hay là cháu thút lùi?"

Bác Diệp nhìn vào bàn cờ lầu bầu nói.

"Rất lâu ròi cháu không chơi cờ, đương nhiên là có chút không được thích ứng."

Tôi tùy tiện nói một câu.

"Vậy mà bác còn tưởng cháu dùng mê hồn trận, làm cuống chân cuống tay bác, nếu sớm biết như vậy, thì sớm giết cho cháu ngã ngựa rồi!"

Bác Diệp tiếc hận nói:

"Ai, thất sách!"

"Bác trai, bác nghĩ Tiểu Diệp Tử có phải là như thế nào?"


Tôi thừa dịp Bác Diệp phân thần, đột nhiên hỏi.

Bác Diệp đang suy nghĩ về thế cờ, cho nên vô ý thuận miệng đáp:

"Bác cũng nghĩ, nhưng mà không dám hỏi... A? Tiểu Lưu, tại sao cháu đột nhiên lại hỏi vần đề này?"

Nghe thấy bác Diệp nói như vậy, hóa ra đúng như lời Tiêu Tiêu nói.

Cha mẹ nàng đã phát hiện, nhưng mà chỉ không nói mà thôi, nói ra lại sợ nàng không chịu được!

"Bác Diệp, cháu muốn cho bác xem một tấm hình."

Tôi từ trong túi áo lấy ra một tấm hình đã chuẩn bị trước, đưa cho bác Diệp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL


Bác Diệp nghi hoặc nhận lấy tấm ảnh, mới nhìn thoáng qua đã bật thốt lên:

"Tiểu Diệp Tử?"

Sau đó Bác Diệp lắc đầu, chỉ vào tấm ảnh nói:

"Đây là địa phương nào? Tại sao bác còn chưa thấy qua nó? Hình như là trong quá khử... Tại sao là năm 1984? Có chuyện gì vậy? Đây là tấm ảnh gì? Đừng nói với bác là cháu chỉnh sửa đó nhé?"

Chỉnh sửa? Sao có thể! Tôi cười khổ nói:

"Đây là tấm ảnh của cháu khi mới 4 tuổi."

"Cháu? Bốn tuổi? Cháu đưa cho bác xem tấm hình này là có ý gì? Chẳng lẽ nói... Tiểu Diệp Tử... ?"

Bác Diệp bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề then chốt kinh hô:

"Cháu muốn nói cho bác biết, Tiểu Diệp Tử rất giống cháu?"

"Đúng, nhưng còn một ý khác, chắc bác cũng biết?"

Tôi gật đầu, nghiêm túc nói.

"Tiểu Diệp Tử và cháu có quan hệ gì?"

Thanh âm của bác Diệp có chút lo lắng hỏi.

"Chắc chắn không phải là anh em, điều này thì quá rõ ràng rồi. Đây chính là cốt nhục thân sinh của Tiêu Tiêu, cũng chính cháu ngoại của bác !"

Tôi cố gắng bình tĩnh, nói ra chân tướng.

"Cháu nói là... Cháu và Tiêu Tiêu... Trời ạ. Điều này sao có thể chứ?"

Bác Diệp cũng muốn làm cho mình bình tĩnh, thế nhưng lại không thể nào kìm nén được, đây đúng là một tin tức chấn động!

"Bác Diệp, bác có thể nghi ngờ, nhưng sự thực là sự thực, không cách nào thay đổi được! Tiểu Diệp Tử tên đầy đủ là Lưu Diệp, là con của cháu và Tiêu Tiêu!"

Tôi thở dài:

"Bây giờ thì bác biết cháu không phải là giả mạo rồi chứ!"