Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 522: Chiếc nhẫn thần bí




Sau khi an bài xong chuyện của Mạnh Thanh Thanh, tôi dựa theo địa chỉ trong đầu của Tom, lập tức thuấn di.

Đây là lần đầu tiên tôi mang theo nhiều người như vậy sử dụng thuấn di, không biết có được không. Nhưng mà kết quả là, đảo mắt một cái, chúng tôi xuất hiện ở tổng bộ của một công ty bảo vệ ở Anh quốc.

Nơi này chính là công ty lính đánh thuê của Tom, ben ngoài bọn họ cò thân phận là nhân viên của công ty bảo an.

Nhưng đây chẳng khác gì so với nơi làm việc của tổ chức lính đánh thuê, cho nên những công ty này thường tìm một nơi ở gầm cầu.

Tuy rằng hai người đã sớm biết năng lực thần kì của tôi, thế nhưng biểu hiện lúc này vẫn là khiếp sợ chưa từng có tới nay. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Dù sao cách nhau hơn một vạn km, mà chưa tới 1s đến, loại tốc độ này, ngay cả vận tốc ánh sáng cũng không bằng.

Khi bốn người chúng tôi xuất hiện ở tầng cao nhất của công ty bảo an này, còi báo động lập tức vang lên. Từ bốn phương tám hướng lập tức chạy tới vô số người mặc đòng phục, vây chúng tôi lại kêu to:

"Là ai?"

"Tom? Jerry? Tại sao là các ngươi? Các ngươi không phải đi chấp hành nhiệm vụ sao?"

Một người trong số đó hiển nhiên là quen Tom & Jerry.

Tom và Jerry không biết trả lời như thế nào, hai người đồng thời nở nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.

"Là tôi dẫn bọn họ trở về, được rồi, tôi muốn gặp ông chủ các người, mau tránh ra!"

Tôi thay Tom trả lời đám người này.

"Ngươi là ai? Không nên lộn xộn! giơ tay lên, đặt ở trên đầu, nếu không thì chúng tôi không khách khí!"

Người kia quát lớn.

"Thật không? Không khách khí là cái gì? Muốn nổ súng sao?"

Tôi nói:

"Mày cứ thử xem!"

"Nicolas, ngàn vạn lần đừng nổ súng!"



Tom biết thực lực của tôi, Sa Mạc Chi Ưng bắn vào người còn không có chuyện gì, chẳng nhẽ lại sợ loại súng khác!

"Oh! Vì sao? Tom! Lẽ nào cậu bị hắn uy hiếp?"

Nicolas không cho là đúng nói:

"Đừng sợ, tôi sẽ cứu cậu, nhưng trước tiên tôi sẽ cho gã này đầu nở hoa đã!"

Nói xong, Nicolas giơ súng, nhắm ngay vào trán tôi.

"Đoàng!"


"không!"

Tom và Jerry đồng thời nhắm hai mắt lại!

Nicolas và đồng bọn hắn mở to mắt chờ cái đầu tôi nở hoa. Nhưng mà kết quả lại khiến bọn hắn trợn mắt há mồm, viên đạn chuyển hướng, bay tới tay Nicolas.

"Ba!" một tiếng, súng rơi trên mặt đất, tay Nicolas đầy máu đứng im, nhưng mà hắn coi như cũng là một hán tử, không hừ một tiếng!

Tôi cũng chỉ là muốn dạy dỗ hắn một chút, cho nên cũng không giết hắn.

"Đông phương khách nhân. Tôi là ông chủ ở đây - jack Douglas. Xin tha thứ cho thủ hạ đãi khách không chu toàn. Xin tiếp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi!"

"Trung tá!"

Những người vốn đang vây quanh chúng tôi, lập tức bỏ súng xuống, rẽ ra một lối đi.

Tôi nhìn lão nhân trước mặt này, người thì gầy teo, lại còn thấp, râu quai nón, mặc bộ đồ trắng, nhưng đai lưng lại là màu lam. Làm cho người khác không tưởng tượng được rằng hắn lại là chủ của một công ty lính đánh thuê, trông hắn như một lão nhân đã về hưu. Nếu như không phải tôi biết trước, thì sẽ coi hắn là giả mạo.

Cho nên lúc này tôi nhìn Jack nhàn nhạt nói:

"Xin chào, tôi là Lưu Lỗi!."

Jack quan sát tôi một chút, đồng thời đánh giá con người tôi, chuyện phát sinh như thế nào, ở trong phòng làm việc, hắn đã thấy tất cả!


Hơn nữa, khi hắn xem lại hình ảnh chúng tôi xuất hiện thì lại không hề có, với lại cũng chẳng có tín hiệu gì báo trước.

Điều này làm Jack khiếp sợ, thế nhưng hắn cũng đoán đây chỉ là thủ thuật che mắt, nên khi tôi xuất hiện hắn cũng không ngăn thủ hạ lại.

Nhưng, khi thấy viện đạn bay ngược lại về phía Nicolas, thì hắn biết, hôm nay mình gặp phải cao nhân rồi.

Đông Phương chính là mảnh đất thần bí trong mắt của người Phương Tây, cho nên khi hắn nhìn thấy tôi là người Phương Dông, thì bắt đầu liên tưởng đến các loại tu chân, tu tiên...!(bó tay! có mình lão t/g bệnh hoạn mới nghĩ đến thì có)

Người như thế, họ không có năng lực đối kháng, để tránh việc thủ hạ tiếp tục nổ súng, hắn vội vã xuất hiện.

…………………….

Tôi và Đỗ Tiểu Uy được mời tới một phòng khách xa hoa.

Khi Jack hỏi mục đích chuyến đi này của tôi, thì tôi nói là muốn gặp người ủy thác tìm chiếc nhẫn. không nghĩ tới là, Jack lại sảng khoái đáp ứng.

Tôi rất kinh dị vì sao hắn lại như vậy, các công ty đánh thuê thường thì chết cũng không tiết lộ thân phận cố chủ.

Họ tôn trọng danh tiếng của mình, lấy uy tín làm bát cơm, làm gì có ai đập bát cơm của mình đi bao giờ!

Thấy tôi nghi hoặc, Jack giải thích nói, đây là người ủy thác đã đồng ý trước, nếu như người có nhẫn không giao ra, thì người ủy thác sẽ xuất hiện gặp mặt tôi.

Mà khi Jack biết thân phận Đỗ Tiểu Uy, thì kinh ngạc nửa ngày, sau đó cười toe toét, cuối cùng thì lại đưa ra một yêu cầu kinh dị hơn, đó là công ty lính đánh thuê của hắn nằm dưới sự điều khiển của công ty Đỗ Tiểu Uy.


Hỏa ra công ty bảo an của Jack rất nổi danh ở Anh quốc, thế nhưng không phủ nhận một điều là, hắn đã già. Đã từ lâu, hắn không còn tự mình tiếp nhận nhiệm vụ, mà trong lúc này Anh quốc lại có rất nhiều công ty bảo an khác mọc lên tranh giành thị phần.

Mà Jack cũng có chút chán ghét cuộc sống như thế này, nếu như không phải lo lắng cho mấy trăm huynh đệ thủ hạ của mình, thì Jack đã sớm về hưu, bây giờ có một cơ duyên trước mặt mình, thì bảo sao hắn không tận dụng cho được!

Khi tôi đợi người ủy thác, thì Đỗ Tiểu Uy và Jack bàn chuyện sát nhập, những chuyện như thế này, tôi để hắn toàn quyền lo liệu.

Đại khái qua khoảng hơn nửa giờ, người ủy thác hấp tấp chạy tới, làm cho tôi tương đối kinh ngạc là, người ủy thác lại là một lão già tóc hoa râm, có dáng thấp như một người có học thức.

Vốn tôi tưởng rằng, người ủy thác cũng là một lão đại, khó mà trách được một hồi tranh chấp, nhưng mà có lẽ tôi đã nhầm!

Người tới nhìn tôi gật đầu, ngồi ở phía đối diện. Đỗ Tiểu Uy và Jack thức thời rời đi, đoán chừng bàn công chuyện làm ăn.


"Xin chào! Tôi là Stephan Lightner, là một người sưu tập"

Lão giả đưa danh thiếp cho tôi.

Tôi nhận lấy danh thiếp, nếu như người ta khách khí thì mình cũng làm ra vẻ có phong độ thân sĩ.

Tôi nhìn thoáng tên trên danh thiếp, người này là hội trưởng của hiệp hội sưu tầm. Hơn nữa còn là một học giả có danh hiệu Giáo sư! Hóa ra ấn tượng đầu tiên của tôi với hắn không sai!

"Xin chào! Tôi là Lưu Lỗi! Do thời gian tới đây vội vàng, nên danh thiếp không chuẩn bị kịp, mong được lượng thứ!"

Tôi ngại ngùng vuốt tay!

"Lưu tiên sinh, xin chào!"

Stephan ân cần chào hỏi nói:

"Chiếc nhẫn hiện giờ đang ở trong tay của ngài?"

"Đúng, có thể nói như vậy!"

Tôi gật đầu.

"không biết Lưu tiên sinh có thể đem…a, đem bán cho tôi hay không, cần bao nhiêu tiền, ngài chỉ cần nói một câu là được."

Stephan do dự một chút nói.

"Tôi nghĩ, ông chắc cũng biết tôi là ai, Stephan tiên sinh! Ông cho rằng, tiền đối với tôi còn có ý nghĩa hay sao?"

Tôi cười cười.

"Ngài là…A! Đúng rồi, tôi vẫn thấy tại sao nhìn ngài quen mắt, hóa ra là chủ tịch tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đông! Là người giàu nhất thế giới!?"

"Thảo nào! thảo nào! có người nói có được chiếc nhẫn, có thể đứng trên đỉnh thế giới. Không biết ngài có hiểu huyền cơ của nó hay không?"