"Lưu Hương tiểu thư, buổi tối cô có rảnh không? Tôi mang cô đi dự tiệc, ở đó có rất nhiều người nổi tiếng, cô chẳng nhẽ lại không muốn nhân cơ hội này làm quen một chút hay sao?"
Đại hồ tử Trịnh Đại Cường trong lúc rảnh rỗi, đùa cợt Lưu Hương đã thành thói quen.
"Xin lỗi, Trịnh đạo diễn, mỗi ngày đều phải quay phim rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi."
Lưu Hương đã rất phiền, nếu như còn ở trong nước, thì nàng đã cho tên đạo diễn này ăn đủ rồi.
"Không sao, tôi lúc nào chẳng quay với cô? Chúng ta tiếp tục quay tới hừng đông cũng không sao!"
Trịnh Đại Cường cười dâm nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lưu Hương nghe xong một trận buồn nôn: "Trịnh đạo diễn, tôi chỉ là một diễn viên, chỉ muốn tập trung quay phim, không muốn làm chuyện khác."
"Quay phim? ! Mẹ nó!"
Trịnh Đại Cường thốt ra lời thô tục, mình đã ám chỉ nàng nhiều lần, tại sao con nhỏ này lại còn cứng đầu như vậy.
Hắn tức giận nói:
"Đừng tường rằng cô bây giờ là nữ chính số 2, thì tôi không dám làm gì cô, tôi cho cô biết, lúc nào tôi cũng có thể thay đổi cô, mẹ nó, cô tại sao lại không hiểu quy củ, các tiểu minh tinh thì tranh nhau lên giường với tôi! Cô muốn tôi đổi vị trí của cô không!"
Lưu Hương tức giận, khổ sở, ai bảo mình là diễn viên cơ chứ, nhưng đồng thời cũng bất bình:
"Trịnh đạo diễn, tại sao ông lại chuyên tìm tới tôi, tại sao không đi tìm Tô Dĩnh Tư và Shirley các nàng mà quấn lấy?"
"Tại sao tôi không muốn, nhưng bối cảnh của các nàng ấy thế nào! Ông chủ của Shirley là người phụ trách hắc đạo nước Mỹ, Tô Dĩnh Tư lại có quan hệ với lãnh đạo cấp cao của Tam Thạch Bang, hơn nữa cha nàng còn là tổng giám đốc của Tập đoàn Ánh Rạng Đông! Tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa!"
Trịnh Đại Cường không cảm thấy mất mặt nói.
"Tôi... Nam nhân của tôi rất lợi hại!" Lưu Hương dưới tình thế cấp bách, nên đã bất chấp, nàng muốn hù dọa Trịnh Đại Cường.
"A? Ha ha ha ha, tại sao tôi còn chưa nghe tới? Nam nhân của cô? Còn tưởng rằng cô ngây thơ hồn nhiên, không ngờ cũng chỉ là một tiểu kỹ nữ!"
Trịnh Đại Cường căn bản cũng không tin Lưu Hương nói, nếu quả thật như lời của Lưu Hương, thì nam nhân kia tại sao còn chưa tới thăm nàng!
"Đúng vậy thì thế nào, tôi thích anh ấy, tôi muốn ở cùng với anh ấy! Tôi... tôi nói với ông, tốt nhất đừng có chủ ý gì với tôi, coi chừng anh ấy đã đánh ông!"
Lưu Hương thấy Trịnh Đại Cường bỗng nhiên hướng mình đi tới, có chút kinh hoảng.
"Hắc hắc, phải không? Ở nơi này, người để Trịnh Đại Cường tôi sợ không nhiều lắm! Cô cũng nên hỏi thăm Trịnh Đại Cường tôi một chút, làm gì có tiểu minh tinh nào ngăn cản được tôi!"
Nói xong, Trịnh Đại Cường đưa tay sờ lên mặt của Lưu Hương.
Lưu Hương vội vàng né tránh, trong đôi mắt hiện lên thân ảnh của người ngày nhớ đêm mong!
Lưu Hương thiếu chút nữa kích động tới bất tỉnh, ông trời tại sao lại quan tâm tới nàng như vậy? Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến !
"Anh yêu, anh như thế nào bây giờ mới tới, có phải định làm em khổ tới chết không!"
Lưu Hương không chút nào do dự, vung tay đấm vào ngực người kia...
"Ách... ?"
Tôi mới từ trên xe đi tới, đang muốn kiếm Tô Dĩnh Tư hoặc Shirley, không ngờ lại gặp một cô gái!
Tôi nghe thanh âm này có chút quen quen, hình như đã gặp nàng ở đâu rồi thì phải... Tôi lắc đầu, không thể nào? Chẳng lẽ nói tôi có mị lực lớn như vậy ư?
Thương Tỉnh Ưu Hương đi tới Trung quốc, thục là là đi tìm tôi? Vậy thì cái nghệ danh Lưu Hương cũng là nàng vì tôi mới đổi?
Nghĩ tới đây, tôi đúng là choáng váng đầu óc! Đúng là nghiệt tình mà. Tôi ở Nhật Bản trà đạp nàng, vậy mà nàng còn ngàn dặm tới tìm tôi!
Trong lúc nhất thời, tôi bị Lưu Hương làm cảm động! Mà ngoài cảm động ra, còn có ý thức trách nhiệm.
Đứng trước sự thực này, tôi có gì có thể thay đổi được nữa, tôi thực hối hận trước kia đã hung dữ với nàng.
Cho nên nếu như nàng đã tìm tôi, thì tôi không thể phụ nàng. Tôi thừa nhận là mình chưa thể nói rõ tình cảm của mình với nàng, nhưng mà thích thì chắc chắn sẽ có.
"Em tới Trung quốc. là vì tìm anh?"
Tôi mặc dù có chút tin tưởng, nhưng mà quả thực có tính tiểu thuyết, nên tôi phải xác nhận tin tức.
"Đúng vậy! Anh thực sự là rất xấu, làm em như vậy rồi còn bỏ đi, hơn nữa để em ngàn dặm tìm chồng!"
Lưu Hương nói xong, cắn luôn vào vai của tôi.
Ngàn dặm tìm chồng? Không nghĩ tới thành ngữ cao thâm như vậy mà nàng cũng học được, đúng là bội phục nàng thật!
Về phần nàng cắn tôi, thì tôi cũng nên để nàng phát tiết một chút, dù sao thì nàng cũng chịu nhiều đau khổ rồi.
"Khụ khụ! Cậu chính là bạn trai của Lưu Hương?" Trịnh Đại Cường đang chuẩn bị làm chuyện thoải mái, không ngờ bạn trai của Lưu Hương lại tới, chuyện này trùng hợp như vậy sao?
"Lão công, hắn khi dễ em!"
Lưu Hương lúc này chẳng còn gì sợ hãi cả!
Bởi tôi đưa lưng về phía Trịnh Đại Cường, nên Trịnh Đại Cường không nhận ra người tới là ai!
--------
"Nữ nhân này của cậu rất tuyệt, tôi đang chuẩn bị hành động với nàng, trừ khi cậu đem 500 vạn tới đây làm phí tài trợ!"
Trịnh Đại Cường chẳng những là một tên dâm côn, hơn nữa còn là một người tham tài.
Tôi nghe xong có chút buồn cười, người này lại dám làm như vậy. Tôi cười cười, xoay lưng nhìn về phía hắn.
"A? !"
Trịnh Đại Cường thấy tôi, thì lập tức sửng sốt, nhưng biểu tình còn khó coi hơn so với khóc, nói:
"Lưu tiên sinh, ngài thế nào lại tới đây... Ha hả, hắc hắc, ha ha, ngài xem tôi nỗ lực hết mình vì tổ quay phim! Ngay cả lúc này còn không quên tìm kinh phí tài trợ!"
Tôi gật đầu nói:
"Vậy theo ý ông là, tôi nên khích lệ ông vài câu đúng hay không?"
"Vậy thì không cần, đây là chuyện tôi phải làm, ha ha, phải làm!"
Trịnh Đại Cường cho là tôi tin, thầm kêu nguy hiểm thật!
"Lão công, hắn lúc này còn muốn ép em lên giường!"
Lưu Hương cũng cho là tôi tin vào lý do của Trịnh Đại Cường, nên lập tức muốn cho bạn trai của mình dạy dỗ tên sắc lang này!
Tôi nghe xong Lưu Hương nói. sắc mặt thoáng cái đã sầm xuống, tôi không bao giờ tha thứ cho người khi dễ nữ nhân của mình!
Trịnh Đại Cường mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng không hiểu, Lưu Hương này chạy từ Nhật Bản tới, tại sao lại nhanh chóng tìm được chỗ dựa vững chắc như vậy.
Vốn cho rằng trong 3 nữ chính, thì nàng không có bối cảnh gì, hiện tại xem ra, nàng còn mạnh hơn so với người khác!
Nghĩ tới đây, Trịnh Đại Cường bỗng nhiên nhớ tới chuyện, Tập đoàn giải trí Tam Thạch an bài cho Lưu Hương ở vị trí nữ chính số 2, chẳng lẽ là mưu kế của người này?
Khẳng định là như vậy! Nếu không thì sao có thể cho một người chưa nổi tiếng trên thế giới làm đây!
"Lưu tiên sinh, Lưu Hương tiểu thư nhất định là hiểu lầm ý của tôi, tôi luôn giữ mình trong sạch, tại sao có thể làm ra chuyện dơ bẩn như vậy chứ..."
Trịnh Đại Cường còn chưa nói hết, thì đã nhận ngay một cái tát lên mặt.
"Đánh rắm! Ông cho là tôi không biết ông là người như thế nào sao?"
Tôi cả giận nói:
"Còn giữ mình trong sạch, Trịnh Đại Cường, danh tiếng của ông thế nào, không cần tôi phải nói đó chứ?"
" Chuyện này... đều là tin vịt..."
Trịnh Đại Cường ôm khuôn mặt bị sưng lên, chối quanh.
"Coi như là tin vịt, vậy thì tôi nói một chút, lân trước ông động tay chân với Tiểu Tư của tôi, tôi chính mắt nhìn thấy, tôi đã cảnh cáo ông một lần, không nghĩ tới ông còn không hối cải? Tôi cho ông biết, Trịnh Đại Cường, nếu không phải ông có chút tài năng, thì ông còn đứng ở chỗ này được hay sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn hắn:
"Nói đi, ông có đúng là định đánh mất công năng, sau đó mới thiệt tâm làm việc hả?"
Tiểu Tư? Trịnh Đại Cường sửng sốt, nhưng mà lập tức hiểu ra, Tiểu Tư chính là Tô Dĩnh Tư, chuyện lần trước hắn làm sao có thể quên được!