"Luật sư thì sao?Tư Đồ gia chúng tôi thế lực rất lớn! Chờ sau khi chúng tôi rời khỏi đây, Sẽ cho các người biết thế nào mới là trái đắng!"Tư Đố Lượng chỉ vào Vương Vi Hán, ngạo mạn kêu lên.
'Em câm miệng"Tư Đồ Không không hy vọng hắn tăng thêm cho mình phiền phức, vội vàng nháy mắt với Tư Đồ Lượng.
Những lời này ai cũng biết, thế nhưng bây giờ nói toạc ra thì tự mình Sẽ rước lấy phiền phức!
"Đại ca tôi nhịn anh đã nhiều năm rồi nhiều năm qua Tư Đồ gia vẫn do anh đại diện, lúc này phải vất vã lắm tôi mới có cơ hội, anh ngăn cản tôi là có ý gì? Tôi càng muốn nói đây!"Tư Đô Lượng hét lớn.
Tư Đồ Không bắt đắc dĩ lắc đầu, tại sao em trai của mình lại ngốc tới như vậy.
"Ha ha, tốt, mày đại diện đúng không? Nói rất khá!"Vương Kim Long hắc hắc cười lạnh đi tới, đứng ờ trước mặt Tư Đồ Lượng "Mày rất kiêu ngạo, tự cho minh là giỏi đúng không?"
"Hù', tao nói cho chúng mày biết, Tư Đồ gia không phải là dễ chọc dâu!" Tư Đồ Lượng tiếp tục nói:"Mày có biểt Đại Hưng bang ở Bắc Kinh chưa? Đó chính là của Tư Đồ gia chúng tao!Mày nếu như dám làm gì, ngày mai sẽ bị hắc bang phát lệnh truy nã, sẽ bị mấy vạn huynh đệ
băm thây"
Kỷ thực Đại Hưng Bang đã sớm nguyên khí đại thương, hiện nay chi thuộc vào dạng một tiểu bang phái, thế nhưng Tư Đồ Lượng vẫn muốn lấy ra hù dọa Vương Kim Long.
"A, mày nói cái gi? Đại Hưng Bang? Có thể là chúng tao ẩn cư quá lâu, đích thực chưa nghe nói qua, nhưng mà hình như có một Tam Thạch bang gần đây danh tiếng rất nổi,cái bang này không có quan hệ gi với mày đó chú'?"Vương Kim Long vỗ vỗ đẩu mình làm ra bộ dáng đang suy nghĩ.
"Tam Thạch bang tính làm cái rắm gi! "Tư Đồ Lượng khinh thường nói.
"A, vậy thi mày không có quan hệ gi với nó rồi, nếu như mày nói có quan hệ, thì hôm nay tao không dám động tới mày, nhưng mày nói không vậy thì thoải mái rồi!"Không biết lúc nào, trong tay Vương Kim Long đã có một thanh chủy thủ.
"Mày... Mày muốn làm gì?"Tư Đồ Lượng thấy hắn bổng nhiên lấy ra một thanh chủy thủ thi hoảng sợ.
"Không làm gì cả, tao vẫn nghe người ta nói một câu đó là chủy thủ trắng và chủy thủ đỏ, không hiểu là ý gì mà thôi!"Vương Kim Long hắc hắc cười gan nói.
"mày…mày…. Đừng tới đây... Mày nếu dám động tới tao…"Một tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Tư Đồ Lượng truyền ra, hắn đang muốn giẫy dụa nhưng lại bị hai người bên cạnh đè xuông.
"Hắc hắc, quả nhiên rất thú vị"Vương Kim Long nói xong thì rút chủy thủ ra, máu tươi từ trong bụng của Tư Đổ Lượng bắn ra.
Không kịp để cho Tư Đồ Lượng phản ứng, Vương Kim Long lại đâm vào, cứ như
vậy hơn chục lần, cho tới khi Tư Đô Lượng mêm nhũn, nằm trên mặt đất.
"em à!"Tư Đồ Không trong mắt toát ra hung quang, hắn mặc dù biết em trai mình có địch ý với
minh, nhưng đây là mâu thuẳn trong gia tộc, hắn sẽ không để cho người ngoài khi dể người
trong Tư Đô gia của mình!
"Tiểu Lượng!"Tư Đồ Đại Sơn bi ai quát to một tiẽng, sau đó nhìn Vương Kim Long kêu lên:"Mày đừng thương tổn tới người trong gia tộc của tao, tao ký là được!"
Hắn biết Tư Đồ Lượng đã không xong rồi, nhưng hắn cũng không muốn Tư Đồ Không
lại bị đả thương.
"Sớm nói thì tốt, taọ đã phải đi thay quẩn áo."Vương Kim Long lẩm bẩm, dường như hắn vừa rồi căn bản là không có giết người.
Người của các thế gia ở đây, trước kia không dảm tin tưởng Vương Kim Long dám giết người trước mặt họ! Nhìn những Hắc y nhân cao thâm khó lường này, thì đã hiểu Vương gia có chổ dựa dẫm nên mới dám làm như vậy!
Lúc này người của các thế gia khác thấy vậy, thì đều cẩm bút ký họp đồng,Vương Vi Hán dường như rất hài lòng với cách làm của Vương Kim Long, gết gà dọa khỉ dưới tinh huống như thế này thì thích hợp nhất.
Nhưng mà Lưu Chấn Hải còn đang kỳ quái tại sao tôi còn chưa ra tay, tôi nhìn hắn cười cười, bởi vì thời cơ còn chưa tới, Vương gia tới nơi này chẳng nhẽ chỉ vì tiền hay sao?Lưu Chấn Hải thấy tôi không có động tĩnh gì, thi thẳng thắn ký vào trong giấy chuyển nhượng. Vương Kim Long đem các bản chuyển nhượng thu lại sau đó giao cho Vương Vi Hán.Vương Vi Hán thỏa mãng nhìn các bản chuyển nhượng trong tay,đặc ở một bên
Sau đó nhìn mọi người, nói:"Được rồi, như vậy tới tiết mục kế tiếp! Nghe nói mười năm trước, mỗi người các ngươi đều chiếm được 1 tấm da dê?"
Các vị gia chủ nghe xong, sắc mặt đều biến đổi không nghĩ tới chuyện bí ẩn như vậy, mà Vương Vi Hán lại biết! Phải biết rằng chuyện này chỉ có 5 đại gia chủ biết, các con cháu không một ai biết cả!
Chuyện này phải nói từ 10 năm trước, khi đó Trung Quốc mới bắt đầu thời kỳ cải cách, khi đó, các thế gia còn chưa bị lợi ích hóa như hiện nay, giao tình còn khộng tệ, ngoại trừ Vương gia ẩn cư ở ngoài, thì 5 đại gia chủ bình thường quan hệ cũng tương đối tốt.
Năm 1989,khi võ lâm đại hội kểt thúc,thì các gia chủ tới Tùng Giang tỉnh của Lưu Chấn Hải du ngoạn,kết quả là khi tới Ba sơn du ngoạn,gặp phải trời mưa.Mà lại mưa như trút nước,Lưu Chấn Hải đề nghị là tìm một địa phương trú mưa, bởi vì hắn xuất thân từ quân ngũ, cho nên biết xem thiên văn, tin rằng mưa này phải kéo dài tới ngày thứ 2. Mọi người cũng đều nghĩ là lúc này không thích họp để xuống núi vì vậy đều tán thành đề nghị của Lưu Chấn Hải, Mạnh Như Tùng và Đinh Thường Tại (tổ phụ của Đinh Văn Phong) hai người đầu tàu gương mẩu đi trước.
Lúc này còn rất nhiều nơi ở Tùng Giang chưa được mở làm nơi thăm quan, cho nên mọi người bị lạc đường.Cũng may Mạnh Như Tùng phát hiện một cái sơn động,mọi ngươi vội vã trốn vào đó
Âu Dương Bác và Tư Đồ Đại Sơn hai người tìm một số cành cây nhóm lửa, hong khô y Phục
Bỗng nhiên Đinh Thường Tại thét lên một tiếng thét kinh hãi, chỉ vào chỗ sâu trong sơn động kêu lên:"Đây là cái gi?"
Mọi người quay đầu nhìn lại, hóa ra ở sâu trong sơn động, có một ngọn lửa màu xanh, bập bùng
"Ha ha, cái này, đoán chừng đây chính là xương của loại thú nào đó,ở trong không khi lâu ngày, thi bóc lên Lân Tinh!"Lưu Chấn Hải vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, cho nên liền một câc nói toạc ra thiên cơ.
Mọi người tuy rằng chưa từng chứng kiến nhưng thấy hắn nói như vậy, thi đều không còn chú ý tới nó nữa.
Lại một lát sau, chờ cho y phục của mọi người đều khô, mọi người lấy thúc ăn ra ăn, ngôi ở trong sơn động ăn uống, giống như là đang cắm trại dã ngoại, ai cũng có một phong vị khác.
Đợi khi mọi nguời ăn xong, thi sắc trời cũng tối, không có chuyện gỉ làm thì đành nói chuyện phiếm, vì vậy Mạnh Như Tùng kiến nghị nói:"Mấy vị, chúng ta cùng chơi một trò chơi đi?"
"Trò chơi gi?"Đinh Thường Tại đã sớm buồn chán tới cực độ.
"Mọi người đoán xem cái ma trơi kia là do từ xương thú nào tạo thành?"Mạnh Như Tùng nói.
"Được, vừa lúc không có chuyện gi làm!" Tư Đồ Đại Sơn gật đẩu: "Tôi đoán trước,có thể là... con sói!"
"Không có năng, sói thì sao lại chết trong động, tôi nghĩ là thỏ, bị sói tha vào trong này!"Âu Dương Bác nói
"Tõi nghĩ là một con hồ ly! "Đinh Thường Tại nói.
"Hồ Ly gi, tôi đoán tám phẩn mười là một con mèo hoang!"Mạnh Như Tùng khoát tay nói:"Được rôi, lão Lưu, ông nói là cái gi?"
"Tội nói? Là xương người."Lưu Chấn Hải nhàng nhạc nói
Hăn chinh nam phạt băc, thường xuyêm cùng người chêt ở một chổ, đương nhiên có thể đoán ra. Nguồn:
"A? Người chết? Lão Lưu, ông đùa cái gi vậy, ở đây sao có thể có người chết được?"Đinh Thường Tại không tin cười nói.
"Tin hay không, chúng ta qua đó nhìn là biết, thế nào?"Lưu Chấn Hải cũng cười:"Nếu mọi người đã đoán xong, thì chúng ta đi xem một chút!"
Mọi người nhất trí tán thành, vì vậy đi tới đám lửa ma trơi kia.Khi mọi người nhìn thấy, thì không khỏi cười khổ, đúng là một bộ xương người khô, mà bên cạnh đó còn có một túi quần áo thì phải.Nhìn bộ xương khô này mục rửa, cộng thêm với quần áo, thì mọi người có thể đoán ra, người này ở vào thời Thanh triều.