Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 396: Dương Mân (1)




"Tại sao lại không nói? Lúc nãy tôi thấy mọi người hình như đang tranh luận cái gì đó mà, cứ thoải mái như vậy đi, trong công việc không nên cứng nhắc!"

Tôi thấy tất cả mọi người không nói, cho nên giảng hòa nói:

"Mọi người cũng có thể tiếp tục bàn luận chuyện không quan hệ tới công việ cũng được, chúng ta kết hợp giải lao!"

"Đúng vậyh, tôi cùng Lưu tổng giám cũng tham gia, tôi đã nói rồi, trong công việc thì chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng lúc bình thường thì là bạn bè, ha ha!"

Sở Cao đương nhiên là nói chuyện theo hướng của tôi:

"Mọi người xem, đã 12h mất rồi, chúng ta cũng nên nghỉ trưa, mọi người có thể tiếp tục chủ đề vừa rồi!"

Nhưng mà trong phòng họp vẫn không có ai nói chuyện, đều dùng ánh mắt nhìn giám đốc nhân sự Dương Mân, mà Dương Mân thì đỏ mặt, cúi đầu, đôi mắt trong suốt đang xoay chuyển, không biết là đang nghĩ cái gì.

"Mọi người đang làm gì đó? Có ai nói cho tôi biết hay không?"

Tôi kỳ quái nói.

"Lưu tổng giám, chuyện này... Là như vậy, chúng tôi vừa rồi..."

Giám đốc nghiên cứu như một học sinh trung thực, nói chuyện với mọi người là nói hết, giờ phút này đang muốn mở miệng, Dương Mân thấy tình huống không tốt, liếc hắn một cái, tiếp lời nói:

"Không có chuyện gì đâu, Lưu tổng giám, chúng tôi vừa rồi đang nói chuyện về đội trưởng đội bảo vệ, có phải không giám đốc Lý?"

Lý Hiểu Cương là thiên lôi mà Dương Mân sai đâu đánh đó, thấy nàng hỏi, vội vàng gật đầu nói:

"Đúng vậy, đúng là như vậy!"

Tôi thấy mọi người không muốn nói. Cũng không truy vấn. Kiếp trước làm quản lý nhiều năm cho tôi biết, đám người này vốn là do Sở Cao mới bố trí, nên cũng không cần thiết phải truy cứu chuyện này.

Rất nhiều công nhân viên không có chuyện đều thích nói về lãnh đạo của mình, đây là một chuyện rất bình thường, giống như kiếp trước tôi cũng vậy, chưa lên làm tổng giám đốc cũng từng thiết kế trò chơi đùa tổng giám đốc.



Sau khi lên làm tổng giám đốc, mới biết rằng nó không dễ như vậy. Vừa phải đảm bảo thành thích, vừa phải đảm bảo không quá nghiêm nghị, lại thêm đời sống của anh em trong công ty nữa! Cho nên tôi thường không truy cứu những vấn đề này của nhân viên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Vậy cứ như vậy đi, mọi người đi nghỉ trưa đi, buổi chiều hội nghị tiếp tục!"

Tôi phất phất tay nói.

" Lưu Tổng vạn tuế!"

Dương Mân giơ hai tay lên cao hứng nói.


Lý Hiểu Cương trong lòng thầm mắng, nữ nhân ngu ngốc này, sao lại có thể gọi Lưu tổng giám thành Lưu Tổng, đây không phải là tự tìm phiền phức à!

Nhưng mà Sở Cao cũng không để ý những thứ này, trong công ty lời nói của ai có trọng lượng, hắn cũng biết.

Tôi nhìn Dương Mân, cười cười với nàng. Tôi không thường xuyên tham gia hội nghị của tập đoàn, hơn nữa mọi người đều là người mới tuyển, cho nên tôi cũng không để ý nhiều tới cô gái này.

Nhưng mà quy định của công ty thì không thể loạn được, tôi nhìn nàng nói:

"Phải gọi tôi là Lưu tổng giám hoặc là Lưu cố vấn, thêm một chữ sẽ lãng phí tế bào hay sao?"

"Biết rồi!"

Dương Mân nhìn tôi làm mặt quỷ nói.

Trong lòng tôi vui lên, cô nàng này rất có ý tứ, lại dám làm mặt quỷ với lãnh đạo. Nhìn tuổi của nàng cũng không lớn. Chắc là mới tốt nghiệp đại học, ước chừng cũng xấp xỉ tuổi với Trần Vi Nhi.

Nhưng mà sau đó tôi lại nghĩ, tôi đâu phải là lãnh đạo, cũng chỉ là một cố vấn mà thôi. Mặc dù chức vị thì to, nhưng lại là người không quyền lực, cho nên tôi cũng không cần mọi người phải cung kính với mình.

Sở Cao thấy giám đốc của mình làm mặt quỷ với chủ tịch, thì sợ hết hồn, nhìn Dương Mân trừng hai mắt quát lớn:


"Dương Mân, Cô làm cái gì đó, đừng có không lớn không nhỏ !"

"Tôi với Lưu Tổng... giám cũng đâu có kém bao nhiêu..."

Dương Mân lẩm bẩm nói:

"Hơn nữa, hơn nữa chính miệng anh ấy cũng nói, chúng ta là bạn bè, làm mặt quỷ với bạn bè thì có sao!"

"Ách..."

Sở Cao nhất thời cứng họng, nghĩ thầm. Không hổ là Giám đốc nhân sự, nhanh mồm nhanh miệng tới mức, việc gì cũng có thể nói được!

"Được rồi, Dương... Mân đúng không."

Tôi cũng mới biết nàng tên là Dương Mân. Cho nên nói:

"Sở tổng đùa với cô thôi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

"Lưu tổng giám, anh cũng thực sự là quá làm tổn thương lòng tự ái của nhân viên rồi, người ta là một đại mỹ nữ, vậy mà ngay cả tên cũng không biết..."


Dương Mân không vui nói.

"Bây giờ không phải tôi biết rồi hay sao, chuyện của tôi tương đối nhiều, ha hả."

Tôi cười nói.

Tôi nhìn kỹ cô gái trước mặt này một chút, vóc dáng cao gầy, trời sanh có thể làm người mẫu, trên mặt đẹp như ngọc có phớt một màu phấn hồng, cũng không trang điểm đậm như các nữ trí thức khác, nhưng mà như vậy lại càng thể hiện vẻ đẹp trời sinh.

Thanh thuần khiết lại mang thêm dã tính, cái miệng nhỏ nhắn cứ chực chu lên, loại cô gái đáng yêu mà lại có tính cách thuần thục này, trong cuộc sống thì chắc chắn là người tự lập. Không trách được nàng có thể ngồi lên chức giám đốc nhân sự.


Phòng ăn của Tập đoàn Thế Kỷ Mới nằm ở tầng dưới cùng của cao ốc, đây là một phòng ăn tập thể. Nó vốn được chia thành hai gian, ở giữa có một tấm kính thủy tinh, những người có chức vụ từ quản lý trở nên dùng cơm ở bên này, sau đó không biết người nào cho ý kiến, là phải hủy bỏ vách ngăn, mọi người cùng ngồi ăn.

Vừa đến phòng ăn, tôi và mấy người Sở Cao đã bị dòng người tách ra. Ai bảo là lúc ăn cơm cơ chứ, nên người tới ăn cơm vô cùng đông đúc.

Tôi lần đầu tiên tới phòng ăn này, nhìn những thức ăn có màu sắc sặc sỡ, tôi thực sự không biết nên ăn cái gì, so với cơm thời cấp 3, thì có thể nói đây chính là tiệc.

Phải biết rằng người là thành phần trí thức thì đối với món ăn cũng rất chọn lựa, nếu như không thích, họ sẽ điện thoại ra ngoài tìm cơm ăn, chứ không giống như học sinh

Bỗng nhiên, tôi thấy món Tứ Xuyên Mạt La Thăng, tôi bỗng nhiên nghĩ tới năm đó ở Tân Giang, lần đầu tiên đến nhà Trần Vi Nhi ăn cơm, cũng là dùng món Mạt La Thăng này, vì vậy tôi nói với đầu bếp:

"Anh đầu bếp, cho một chén Mạt La Thăng, nhiều ớt, không rua thơm..."

"Có kinh nghiệm!"

Đầu bếp gật đầu nói:

"Năm đồng tiền."

"Của anh đây."

Tôi từ trong ví tiền rút ra một tờ 10 đồng đưa tơi.

"Tiên sinh, ở đây chúng tôi dùng thẻ"

Đầy bếp chỉ vào máy thẻ ở phía trên nói.

"A? Dùng thẻ!"

Tôi lần đầu tiên tới ăn cơm, đâu biết là phải dùng thẻ, quay lại tìm Sở Cao, thì phát hiện hắn đã không còn ở đây nữa rồi.