Vừa ra khỏi cửa, Hứa Nhị đã kéo tôi lại, lo lắng hỏi:
"Lưu Tổng, lúc này ngày nói là có ý gì vậy…em gái tôi không phải làm tình nhân cho hắn đấy chứ? Đinh tổng không chịu cho tôi mượn tiền hay sao?"
Tôi vỗ vỗ bả vai hắn cười nói:
"Cậu yên tâm đi, không phải lo lắng gì về chuyện này, tôi sẽ làm cho Lục Bảo Cường tiền mất tật mang!"
"Tiền mất tật mang?" Hứa Nhị buồn bực nói.
"Đúng vậy, từ sắc thái mà nói, thì Lục Bảo Cường đối với em gái cậu đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi! Thực ra là hắn trăm phương ngàn kế gài bẫy chuyện bình hoa!."
Tôi tiếp tục nói:
"Mà chúng ta có thể lợi dụng chuyện này, để chơi ngược lại hắn một phen!"
"Lợi dụng? Lợi dụng như thế nào? "
Hứa Nhị kỳ quái hỏi.
"Ha hả, thật ra thì chuyện tình là như vậy, tôi sẽ bảo Đỗ Tiểu Uy làm... như thế này..."
Tôi giải thích.
"A? Như vậy có cũng được sao? Lục Bảo Cường có thể làm ra hành động điên cuồng như vậy không?"
Hứa Nhị không tin tưởng hỏi.
"Ha hả, nhất định rồi, đoán chừng lúc này hắn đã bị t*ng trùng lên não rồi!"
Tôi cười nói.
Cùng lúc đó, ở trong nhà Lục Bảo Cường.
Lục Bảo Cường đang ở trong phòng đi tới đi lui, do dự không dứt. Hắn không nghĩ tới Hứa Nhị lại có thể tìm người tới. Xem ra chuyện đúng là có chút khó khăn, nhưng không phải là không làm được.
Lục Bảo Cường đi tới bên cạnh tủ sách, lấy một cái hộp ở ngăn cao nhất ra, dùng chìa khó mở một cái hộp nhỏ, bên trong đó là một cái bình, hắn do dự một chút, nhưng rồi vẫn lấy ra.
Nhưng mà Lục Bảo Cường vẫn lấy cái bình hoa ra, hắn cẩn thận đưa qua đỉnh đầu, trán toát mồ hôi, tay cầm cũng run run! Cái bình hoa này đúng là hàng thời Sùng Trinh, giá đâu phải là 50 vạn, lúc hắn mua là 300 vạn, hiện giờ phải lên tới hơn ngàn vạn.
Nhưng mà ngàn vạn đối với Lục Bảo Cường mà nói, mặc dù không thể nói nhiều, nhưng cũng không ít. Đây cũng chỉ bằng thu nhập của công ty trong vòng 1 năm, nhưng khi nghĩ tới thân hình mềm mại của Hứa Tuyết Quân, thì...
Nghĩ tới đây, Lục Bảo Cường quyết định giơ cái bình hoa lên cao, thả xuống đất, bộp một tiếng, cái bình hoa vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Nhìn những mảnh nhỏ đầy đất, Lục Bảo Cường cười, cười rất dâm đãng...
Lục Bảo Cường đem những mảnh vỡ cũ bỏ vào trong thùng rác, sau đó để những mảnh vỡ mới vào trong hộp. làm xong tất cả, hắn thỏa mãn ngồi vào trong ghế, lại bắt đầu mơ mộng...
... ... ... ...
Ngày thứ hai, ba người chúng tôi lại tới nhà của Lục Bảo Cường, đi cùng với chúng tôi còn có một chuyên gia của trung tâm giám định.
"Lục tiên sinh, vị này chính là chuyên gia giám định đồ cổ châu báu của Bắc Kinh, Dương tiên sinh."
Tôi nhìn Lục Bảo Cường nói.
"Dương tiên sinh, xin chào!"
Lục Bảo Cường cũng là người trong giới thượng lưu, đương nhiên nghe tiếng Dương tiên sinh.
"Được rồi, Lục tiên sinh, anh có thể mang những mảnh vỡ ra cho Dương tiên sinh giám định hay không?"
Tôi nói.
"Được, được, đó là đương nhiên!"
Lục Bảo Cường rất tự tin nói, khác hẳn với cảm giác ngày hôm qua.
Lục Bảo Cường lấy ra một cái hộp, đặt lên trước mặt chúng tôi. Dương tiên sinh dùng kính lúp, nhìn tỉ mỉ xem xét.
Lục Bảo Cường rất bình thản ung dung, cảm giác như hắn nắm chắc phần thắng.
Mà Hứa Nhị thì lại vô cùng khẩn trương, thấp thỏm bất an.
"Như thế nào, Dương tiên sinh?"
Lục Bảo Cường cười hỏi.
"Không sai, đây chính là bình hoa thời Sùng Trinh!"
Dương tiên sinh để kính lúp xuống, tự tin nói.
"Dương tiên sinh, ngài chắc chắn chứ?"
Tôi cố ý hỏi.
"Đúng vậy, tôi dám khẳng định!"
Dương tiên sinh gật đầu nói.
"Ha ha! Như thế nào, tôi không lừa các người chứ? Tôi đã nói rồi không cần thiết phải kiểm nghiệm !"
Lục Bảo Cường cười tươi, nhưng trong lòng đang rỉ máu! Đây là một bình hoa giá trị liên thành, nhưng mà được người ngọc cũng đáng giá!
"A, nếu là như vậy, vậy chúng ta cũng nên thực hiện ước định..."
Tôi cầm lấy những mảnh vỡ, nhìn Lục Bảo Cường nói:
"Nhưng mà chúng tôi còn có một bộ phim, Lục tiên sinh có hứng thú xem không?"
"Bộ phim? Phim gì? Cậu có ý gì?"
Lục Bảo Cường không giải thích được hỏi.
"Ha hả, bộ phim này đương nhiên có liên quan tới Lục tiên sinh, và với cả bình hoa này nữa, Lưu tiên sinh có muốn xem không! ?"
Tôi cười hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Hừ! Cậu còn muốn giờ trò gì nữa? Bình hoa đã vỡ thành mảnh nhỏ, Dương tiên sinh đã giám định, thì còn xem phim làm gì nữa?"
Lục Bảo Cường bất mãn nói.
"Bộ phim này đương nhiên có tác dụng rồi, hơn nữa còn là vấn đề mấu chốt, Đỗ Tiểu Uy, mang latop tới đây"
Tôi đối với Đỗ Tiểu Uy nói.
"Được!"
Đỗ Tiểu Uy đáp một tiếng, mang Đọc Truyệnbook đặt lên bàn.
"Các người có ý gì, thời gian của tôi còn quý hơn tiền, lát nữa tôi còn một hội nghị quan trọng, được cả mấy ngàn đồng, các người lam trễ có trả được không!"
Lục Bảo Cường có chút không vui nói.
"Đừng nên nóng vội, Lục tiên sinh, chúng ta cùng xem một chút có sao đâu!"
Tôi nói.
"Hừ! Dù sao Hứa Tuyết Quân đã là của tôi rồi, các người làm những chuyện này có ích gì!"
Lục Bảo Cường hừ nói.
"Chưa chắc đâu?"
Tôi lạnh lùng nhìn Lục Bảo Cường nói.
"Cậu nói gì... ! ?"
Lục Bảo Cường còn chưa nói hết câu, thì đã sững sờ!