Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 247: Lão công là họ hàng? (Hạ)




Trương Thiên Dương thấy Vi Nhi và tôi có quan hệ không rõ ràng, giống như đang liếc mắt đưa tình, chứ nhìn thế nào cũng không giống là họ hàng, nên cuối cùng không kìm nén được, đứng dậy đi tới, nói với Vi Nhi:

"Vi Nhi, em và tiểu tử này rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"

Vi Nhi đang cùng chúng tôi nói chuyện vui vẻ, thấy trương Thiên Dương đột nhiên đi tới với câu nói đầu tiên như thế thì sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói:

"Có quan hệ thế nào thì cũng quan hệ gì tới anh, nếu anh muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh biết, anh ấy chính là bạn trai của tôi!"

"Bạn….bạn trai?"

Trương Thiên Dương không tin, nói:

"Em nhiều tuổi hơn hắn mà. Hơn nữa, tiểu tử kia không phải nói hai người là họ hàng hay sao? À, anh biết rồi, Vi Nhi, em đang nói dối anh mà, nhất định là như vậy rồi!"

"Ối giời ơi, con mẹ nó, mày phiền phức quá, chúng tao không phải là họ hàng, nhưng lão công thì cũng coi như là họ hàng có sao đâu!"

Tôi không nhịn được nói.

"Vi Nhi, em đừng bị tiểu tử này lừa gạt, em thấy hắn là một tên Tiểu bạch kiểm mà, cái loại này chỉ biết câu dẫn các nữ sinh thôi, vừa rồi anh nhìn thấy tiểu tử này sàm sỡ nữ sinh bên cạnh hắn đấy."

Trương thiên Dương chỉ vào tôi hét lớn.

"Chuyện của tôi không cân anh quan tâm"

Vi Nhi coi như không nghe thấy gì cả. Nói nhảm, tôi và Nhan Nghiên quan hệ như thế nào thì nàng biết rõ quá đi chứ, ba người thường xuyên cùng ngủ chung chăn, sở chạm vào thì đã là cái gì.

"Vi Nhi, em nhất định là bị những lời hoa ngôn xỏa ngữ của hắn làm cho mê hoặc rồi, em bây giờ còn nhỏ, còn không hiểu, em nhìn tiểu tử này nghèo rớt vậy mà còn bắt cá hai tay, hắn cho hắn là ai? Hắn tưởng hắn là con của Tổng giám đốc tập đoàn Ánh Rạng Đông chắc, không có tiền còn học đòi đi tìm hai lão bà, em và hắn mà ở chung một chỗ với nhau thì tương lai sẽ không hạnh phúc."

Trương Thiên Dương dưới tình thế cấp bách, không quản tới việc ở trước mặt đông người, hét lên.

Hắc, thật đúng là bị hắn nói đúng rồi, tôi mặc dù không phải là Tổng giám đốc Tập đoàn ÁNh Rạng Đông, nhưng Tập đoàn ÁNh Rạng Đông lại là của tôi. Tại sao những người này luôn luôn chỉ coi con của Triệu chủ tịch mới xứng đáng làm đối thủ chứ?

Lời này của hắn ngay cả Nhan Nghiên nghe được cũng buồn cười, Vi Nhi tự nhiên cũng biết tiềm lực kinh tế của tôi, cho nên cố nén cười nói:

"Chẳng lẽ tôi chỉ đi theo anh thì mới hạnh phúc sao?"

"Chuyện này…So sánh với tiểu tử này thì tốt hơn! Vi Nhi, anh có gì kém so với hắn đâu, đại học Thanh Hoa tụ trung những tinh anh của cả nước, mỗi ngành đều có người nổi bật, trong khoa tin học của chúng ta là học sinh hàng đầu, nếu bàn về điều kiện gia đinh, gia đình anh mặc dù kém hơn so với ông chủ của các tập đoàn lớn, nhưng cũng dẫn đầu về xe hơi, bất động sản! Mặc dù tướng mạo anh có thể không bằng tiểu tử này về độ đẹp trai, nhưng mà nam tử hán đại trượng phụ, từ xưa đến nay thì trai tài, gái sắc, chứ không phải là chọn "mỹ nam" làm trai bao, nếu khi trưởng thành mà chỉ có đẹp trai thì không thể kiếm cơm ăn"

Trương Thiên Dương đắc ý nói.

Hắn cho là, với điều kiện của hắn, trừ tướng mạo có kém tiểu tử này ra, còn những thứ khác về căn bản không thành vấn đề. Trên người mình đều là trang phục Adidas như thế nào đáng hơn ba ngàn, nhìn tiểu tử này áo sở mi rách không có gắn mác hàng hiệu, đoán chừng là thợ may đầu đường may cho.



Hơn nữa là mời cô bé tới nơi tiện nghi đẳng cấp như thế này, vừa tiếp xúc thì biết ngay đây là loại nghèo dớt mùng tơi, lại không biết suy nghĩ! Nghĩ đến những thứ này, Trương Thiên Dương bỗng nhiên thấy tin tưởng mười phần.

"Thật xin lỗi, đối với anh, tôi không có bất ký hứng thú gì để nói về những thứ này. Trương Thiên Dương, ban đầu tôi còn tưởng rằng anh là một người chính trực, không coi trọng sang hèn, không ngờ anh cũng không phải là ngoại lệ, cho là có tiền thì có thể chiếm được trái tim người con gái sao? Tôi thật là nhìn lầm anh, vốn là tôi còn coi anh là bạn bè, hiện tại chúng ta ngay cả bạn bè bình thường cũng không được rồi, mong anh sau này không nên tới làm phiền tôi."

Vi Nhi nói như thế, chẳng khác nào nói lời đoạn tuyệt, khiến cho Trương Thiên Dương hoàn toàn mất hết hy vọng.

"Anh….! Vi Nhi, anh chỉ muốn tốt cho em thôi, em bây giờ chưa ra trường, em không rõ những chuyện này, một khi ra khỏi cánh cổng trương đại học, các người chưa quen cuộc sống nơi đây, lại vừa không có cơ sở kinh tế, vậy mà em định đi theo tên tiểu tử này để chịu cảnh khổ cực sao!"

Trương Thiên Dương nói.

"Nếu như anh nói thì, sau khi tốt nghiệp, sống ở thành phố Bắc Kinh này thì chúng tôi chỉ có cách hít không khí mà sống chắc?"


Tôi nghe xong châm chọc nói.

"Tao không có nói như vậy, nhưng mà người như mày chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ lừa những cô gái để lấy vui, đúng không!"

Trương Thiên Dương bất mãn, cắt ngang lời tôi, trong lòng sục sôi muốn quay sang khuyên nhủ Vi Nhi.

"Cho mày 10 giây, mày lập tức biến đi, tao không muốn nhìn thấy mày!"

Tôi khinh thường những người nói nhảm nhí như hắn, dù sao đang ở đại học, theo đuổi một cô gái cũng là quyền của hắn, tôi cũng không thể can thiệp vào tự do của hắn, nhưng mà tôi ghét nhất loại người tự cho mình có tiền mà đi đâu cũng ra sức bắt nạt người khác, nếu hắn muốn nhằm vào tôi, tôi cũng không khách khí với hắn làm gì.

"Ái chà? Xem ra mày ngang bướng nhỉ?"

Trương Thiên Dương không ngờ thằng sinh viên năm nhất trước mặt hắn dám khiêu khích mình, mình nói như thế nào cũng là Hội trưởng hội Stars của Đại học Thanh Hoa, là nhân vật nổi tiếng của Khoa tin học, chưa bị mất mặt như thế này bao giờ, liền tức giận chỉ vào mặt tôi quát:

"Tiểu tử, đừng có mà không biết xấu hổ, mày có muốn sau này trở thành học sinh kém nhất trong khoa tin học không, chớ ở trước mặt tao mà giả trang B! Tao nói cho mày biết, Khoa tin học và tao có quan hệ rất mật thiết, tao chỉ cần một câu nói có thể làm cho mày xuống cuối bảng! Đừng có tưởng đậu trường Thanh Hoa, thì sau khi tốt nghiệp không bao giờ chết đói, vừa rồi tao nghĩ không ra, mày đi hộp đêm làm trai bao hẳn là rất được hoan nghênh đấy?"

"Còn ba giây nữa"

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay nói:

"hai giây, một giây"

Sau đó tôi ngẩng đầu, mặt đối mặt với Trương Thiên Dương, nói:

"Đã đến giờ rồi, mày vẫn còn đang trong phạm vi tầm mắt cuả tao"

Nói xong tôi giơ chân phải lên đạp nhe một cái, thân thể Trương Thiên Dương phóng đi như đại bác, bay vèo ra ngoài, bay qua cả cánh cửa lớn, văng thẳng người xuống dưới viên gạch hình chữ L đối diện.


Tôi dùng khí lực rất nhỏ, vì theo tôi người này cũng không có mối thù hận lớn gì, không cần thiết dồn hắn vào chỗ chết. Ai bảo thành phố Bắc Kinh không phải Tân Giang, nơi này không phải địa bàn của tôi và tôi cũng không có bất kỳ lực lượng gì, nhưng tôi cũng không phải sợ cái gì, quan trọng là không nên chọc gã này nóng giận, giở thủ đoạn đối với mình, vậy thì chỉ có lợi bất cập hại.

Mấy người đi cùng trương Thiên Dương đang đứng ở quầy còn đang nói chuyện vui đùa, bỗng nhiên nhìn thấy Trương Thiên Dương bay ra ngoài, liền sợ hết hồn, một lúc sau mới kịp phản ứng, một người trong số đó đứng lên quát to:

"Này, tại sao mày đánh người?"

"Tao không đánh hắn, tao chỉ giáo huấn cho hắn một chút mà thôi"

Tôi thản nhiên nói.

"mày! Hừ, mỳ cũng học ở đại học Thanh Hoa à, mày học chuyên ngành gì, lớp nào?"

Một người đeo kính học sinh hỏi.

"Tôi biết, buổi trưa tôi cùng Trương Thiên Dương đến quán Đọc Truyện Phi Ngư thì thấy hắn, tiểu tử này học cùng lớp với Sở Cao, hình như tên là Lưu Lỗi, Lý chủ tịch, anh trở về nhất định phải đem chuyện này phản ánh với nhà trường, không thể để cho tiểu tử này tiếp tục vô pháp vô thiên như vậy!""

Người đứng đầu tiên giành lời nói trước.

"Đúng vậy! Dám đánh học sinh thiên tài của khoa tin học chúng ta, tôi thấy hắn 8 phần không muốn học đại học Thanh Hoa nữa, tôi là Chủ tịch Hội sinh viên khoa tin học, nhất định sẽ đem chuyện này phản ánh!"

Người học sinh đeo kính gật đầu nói.

"Lý chủ tịch, chúng ta đừng nhiều lời với tiểu tử này, mau đi xem Trương Thiên Dương thế nào, nếu biết tiểu tử này tên gọi là gì, tại sao phải sợ hắn chạy mất, chúng ta trở về sẽ từ từ huấn luyện hắn!"


Một người học sinh khác nói.

"Hừ, hừ! Rất tốt, thằng Lưu Lỗi kia, mày hãy nghe kỹ , mày cứ chờ bọn tao xử phạt!"

Học sinh đeo kính chính là Lý chủ tịch nói xong, liền quay người đi ra khỏi cửa hàng.

Tôi thấy Lý chủ tịch này có bộ dạng vênh váo tự đắc, biết không phải là người tốt gì, chính xác là cùng hội với Trương Thiên Dương, ỷ vào mình có chú t chức vụ ở trường học mà hoành hành ngang ngược, mặc dù không có trình độ đánh nhau, nhưng bình thường đám người này lại vô cùng kiêu ngạo.

Không phải chỉ là chủ tịch Hội sinh viên hay sao, vậy mà không biết phân biệt tốt xấu, không hỏi rõ nguyên nhân tình huống, liền chỉ nghiêng về một phía, hơn nữa còn nói những lời cuồng ngôn cảnh báo sẽ xử phạt đối phương.

Tôi thấy nói với những người này cũng vô ích, nên nói:

"Chúng mày muốn làm gì thì tùy, tao sẽ đợi"

Bỗng nhiên tôi vừa nghĩ tới một điều, giơ tay lên nói:


"Lý chủ tịch, mày chờ một chút!"

Lý chủ tịch thấy tôi gọi hắn, cho là tôi suy nghĩ thông suốt rồi, tưởng tôi chịu thua cho nên tỏ ra rất kiểu cách, quay người lại nói với tôi:

"Còn có chuyện gì?"

"Anh nói cho tên Trương Thiên Dương kia, tôi sẽ giữ lời nói, nếu như hắn còn để tôi nhìn thấy mặt hắn một lần nữa, nếu tiếp tục coi lời nói của tôi không giá trị thì tôi sẽ còn đánh hắn nữa!"

Tôi bình thản nói.

"Mày! Mày…"

Lý chủ tịch há mồm đã nghĩ đến việc mắng chửi người, nhưng vừa nghĩ mình thế nào cũng là chủ tịch Hội sinh viên, không thể để cho người ta bắt được nhược điểm của mình, cho nên vội vàng ngậm miệng, sau đó nói:

"Tao sẽ nói cho hắn biết, nhưng mà chỉ sợ mày không có cơ hội tiếp tục học tập tại Đại học Thanh Hoa nữa thôi! Đại học Thanh hoa chúng tao không hoan nghênh loại người như mày, đồ con lừa!"

Tôi khẽ mỉm cười, không nói gì.

Tôi nghĩ cho dù tôi xin nghỉ học, không chừng nhà trường cũng sẽ không đồng ý! Tôi đây xếp loại thành tích NB khi thi tốt nghiệp trung học, kể từ 7,8 năm khi khôi phục thi tốt nghiệp trung học tới nay, cho tới bây giờ không có xuất hiện một người như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Tôi nghĩ nếu hôm nay tôi chân trước bước ra khỏi Đại học Thanh Hoa, thì chân sau sẽ có rất nhiều trường đại học khác tranh giành mời tôi nhập học, cứ như vậy cái tên Đại học Thanh Hoa danh tiếng cũng không chừng bị đả kích rất lớn.

Chờ mấy người này sau khi đi khỏi, Vi Nhi ngạc nhiên nói:

"Lão công, tại sao tính khí của anh tốt lên rất nhiều!"

Mấy năm nay Vi Nhi học ở thành phố Bắc Kinh, mặc dù mỗi ngày nghỉ đều trở về Tân Giang, nhưng dù sao không phải là mỗi ngày đều ở chung một chỗ, cũng không phát sinh chuyện tình gì đặc biệt, cho nên thấy tính tình hiện tại của tôi thay đổi thì rất là kinh ngạc.

Triệu Nhan Nghiên lại lơ đễnh, chỉ nhìn tôi cười.

"Ừ" Tôi không có ý kiến gì chỉ gật đầu.

Ban đầu vừa sống lại, trở lại trung học phổ thông, lúc nào cũng muốn tìm cơ hội để phóng thích những áp lực kìm nén ở kiếp trước, cho nên thường xuyên làm những điều mà kiếp trước không dám làm.

Theo thời gian trôi đi, tính tình đã dần dần ổn định.