Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 206: Phiền toái tới (11)




"Đại Khôi, cậu làm giúp tôi một chuyện!"

Khi trở lại xe của mình, Lý Hướng Đông nói với người tài xế kiêm luôn người hầu.

"Đại thiếu gia phân phó, tôi đương nhiên sẽ làm hết sức."

Đại Khôi nói.

"Ừ!"

Lý Hướng Đông hài lòng gật đầu, nói:

"Người lái xe cho Tiểu Tư lúc nãy, cậu có nhìn thấy không?"

"Thấy, Đại thiếu gia." Đại Khôi nói.

"Tìm mấy huynh đệ thu thập hắn một trận."

Lý Hướng Đông nói.

"Tới mức nào?"

Đại Khôi hỏi.

Đại Khôi đối với loại yêu cầu này của Đại thiếu gia, làm mãi cũng thành tập quán.

"Nằm viện mấy tháng là được rồi!"

Lý Hướng Đông âm hiểm cười nói.

Nghĩ thầm, Tô Dĩnh Tư, nếu như vệ sĩ của cô bị nhập viện, xem cô có đồng ý yêu cầu của tôi hay không!

Hắn làm như vậy, thì có hai chỗ tốt, thứ nhất, khi vệ sĩ của nàng bị tập kích, thì hắn có thể xuất thủ cứu giúp, diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân! Thứ hai, khi vệ sĩ của Tô Dĩnh Tư nhập viện, thì mình có thể thuận lý thành chương được ở bên cạnh của nàng!

Nghĩ tới đây, Lý Hướng Đông phân phó nói:

"Đến lúc đó, khi các cậu đánh tiểu tử kia tới tàn phế, thì không nên lập tức rời đi, mà đợi tôi ra, sau đó các cậu giả vờ bỏ chạy!"

"Yên tâm đi, Đại thiếu gia, sẽ khiến ngài hài lòng!"

Đại Khôi không hổ là tâm phúc của Lý Hướng Đông, những chuyện tổn đức hại lý thế này hắn đã làm không ít lần.

... ... ... ...

Tôi vẫn chưa biết phiền toái đang đến. Tôi đã trở thành cái đinh và đối tượng trong mắt người khác dày xéo, mà lúc nãy vẫn thích thú gọi điện thoại.

"Cha, con đã lo xong rồi, tới lúc đó cha của Nhan Nghiên sẽ tới nhà máy thương lượng chuyện thu mua!" Tôi nói.

"Vậy à, vậy thì tốt quá, nhưng gặp người ta thì cha có cảm giác thế nào ấy.."

Cha tôi có chút hưng phấn, cũng có chút do dự! Dù sao người này cũng là thông gia của mình.

"Không sao đâu, chú Triệu rất hiền!"

Tôi nói.



Trong lòng tôi nghĩ thầm, tôi là ông trùm giấu mặt, cha mỗi ngày đều gặp mặt, vậy mà có cảm giác gì đâu.

"Nhưng mà... Ai! Nói thật, cha đúng là có chút xấu hổ, nhìn điều kiện của gia đình mình, rồi lại nhìn hoàn cảnh gia đình của Nhan Nghiên!"

Cha tôi thở dài nói.

"Cha, con của cha là một tiểu phú ông, sao có thể kém người ta được chứ!"

Tôi an ủi cha tôi nói.

"Số tiền của con thì chẳng thấm vào đâu so với người ta! Lỗi Lỗi, cha cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, nếu không con bớt chút thời gian về đây một chuyến? Cha lo lắng tới lúc đó, sự việc không tốt, thì lại ảnh hưởng tới quan hệ của con với Nhan Nghiên."

Cha tôi lo lắng nói.

"Cha, con đã nói rồi, chú Triệu là một người tốt, hơn nữa công ty của chú ấy cũng đang cần thu mua một nhà máy điện tử, cha cứ yên tâm đi!"

Tôi nghĩ thầm, cho dù cha có đặt điều kiện lên trời, thì Triệu Quân Sinh vẫn đáp ứng. Bởi vì ... vòng tới vòng lui, tất cả đều là chuyện của nhà mình, người cầm tiền vẫn là tôi mà thôi.


"Lỗi Lỗi, con cũng nên trở về một chuyến, cha và mẹ của con cũng rất nhớ con!"

Cha tôi nói.

"Được rồi, đến lúc đó cha gọi điện thoại cho con, con sẽ cố hết sức trở về!"

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cha tôi vẫn không yên lòng ! Tôi cũng không có cách nào chân chính nói sự thật cho cha tôi biết, xem ra tôi đúng là nên trở về một chuyến rồi.

Sau khi cúp điện thoại, tôi bỗng nhiên phát hiện ra có một tờ giấy trắng ở trên bàn, trên đó có ghi một số điện thoại. Đó là số của Diệp Tiêu Tiêu, sau khi Triệu Nhan Nghiên nói cho tôi biết, tôi tiện tay ghi ở trên đó.

Tôi dài thở dài, có chút buồn bã. Có lẽ đây là một thất bại lớn nhất kể từ khi tôi sống lại! Nhưng có nói thế nào đi chăng nữa, thì Diệp Tiêu Tiêu cũng đã trở thành nữ nhân của tôi, cho dù có như thế nào chăng nữa, thì sự thật vẫn là sự thật, không cách nào thay đổi!

Không thể phủ nhận, đúng là tôi vô cùng thích Diệp Tiêu Tiêu, nếu không thì tại sao mỗi khi tôi nhìn thấy nàng, đều có ý niệm xấu xa như vậy!

Điều tiếc nuối duy nhất ở kiếp trước của tôi mà nói, đó là không được Triệu Nhan Nghiên yêu, mà cả đời này, tôi sẽ không để cho mình phải mang một tiếc nuối nào nữa!

Nghĩ tới đây, tôi dùng hết dũng khí trên người, cầm lấy điện thoại bấm số. Sợ cái gì, cùng lắm mà bị mắng một trận!

Nghe rồi, điện thoại đã được nhận. Tâm tình của tôi thoáng cái đã bị kích động lên tới cực điểm!

"Alo, xin chào, ai vậy?."

Từ bên trong điện thoại truyền đến thanh âm của Diệp Tiêu Tiêu. Dường như nàng có chút uể oải, hình như đã đi ngủ.

"Tiêu Tiêu... Là anh."

Đây là lần đầu tiên tôi gọi nàng như vậy, nhưng mà nó tự đáy lòng phát ra. Tôi biết, nàng nhất định sẽ nhận ra âm thanh của tôi.

"..."

Bên kia trầm mặc, sau một lúc mới đáp lại:

"Tại sao lại là anh?"

"Tại sao không thể là anh?"


Tôi hỏi ngược lại:

"Tiêu Tiêu, em bây giờ đang ở đâu? Có khỏe không?"

"..."

Bên kia không trả lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Lại qua một lúc lâu, thanh âm Diệp Tiêu Tiêu có chút nức nở nói:

"Anh để cho em bình tĩnh lại, sau một thời gian, em sẽ liên lạc lại với anh."

Nói xong, nàng cúp điện thoại.

Tôi gọi lại một lần nữa, nhưng nàng ngắt điện thoại. Tôi bất đắc dĩ thở dài. Diệp Tiêu Tiêu còn chưa tiếp nhận được sự thực, trong mắt nàng, chuyện phát sinh giữa tôi với nàng xã hội sẽ không chấp nhận!

Nhưng mà ở kiếp trước, ở tương lai 10 năm tới, chuyện thầy trò yêu nhau rất bình thường! Chuyện ghê gớm hơn là đồng tính luyến ái, già yêu trẻ còn đầy ra đấy!

... ... ... ...

Mấy ngày tiếp theo, tôi với Tô Dĩnh Tư vẫn bình yên vô sự, trừ thỉnh thoảng có mấy lúc cãi nhau, thì nàng hoàn toàn vùi đầu vào trong công việc.

Mấy ngày trước đó, bị đe dọa bởi tập kích, nên Tô Dĩnh Tư bắt buộc phải dừng công việc lại, cho nên bây giờ phải tận dụng thời gian, hoàn thành chỉ tiêu của năm.

Không phải đám người nguy hiểm kia dừng hành động lại, mà là chúng đã thất bại quá nhiều lần.

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Uy đã gỡ được hai quả bom tự chế ở nhà xe và cổng lớn, trong lúc Tô Dĩnh Tư ghi âm, thì có một gã chạy tới phóng hỏa, sau khi bắt được đã giao cho đội vệ sĩ dùng cực hình thẩm vấn.

Hôm nay, cũng giống như thường lệ, tôi lái xe đưa Tô Dĩnh Tư tới công ty. Khi xe chạy tới một ngã tư, thì bỗng nhiên có một chiếc xe tải vượt lên, chắn trước mặt xe của tôi.

Khi chiếc xe tải dừng lại, thì trên xe nhảy xuống 4 đại hán cao to vạm vỡ, trên người mỗi người đều mặc loại áo may ô Rambo, trên tay là một cây thiết côn. Nếu như không biết rõ tình cảnh của mình, thì tôi còn tưởng mình đang đóng phim.

Có một đại hán chạy tới, đập một côn mà cửa xe của tôi, tuy cửa xe là loại kính chống đạn, nhưng cũng bị đập rạn thành hình mạng nhện.

"Xuống xe!"


Đại hán này quát lên, sau đó dùng thiết côn đập vào sườn xe, các đại hán khác thấy vậy cũng lao vào.

Tôi biết nếu như tôi vẫn còn ngồi ở trong xe, thì cái xe này có chắc, cũng bị họ đập hỏng.

"Cô ở trong xe chờ tôi một lát!"

Tôi nhìn Tô Dĩnh Tư nói.

"Anh…anh muốn xuống xe hay sao?"

Tô Dĩnh Tư nhìn những đại hán cầm thiết côn ở trước xe, sợ hãi hỏi.

"Ừ."

Tôi gật đầu nói:

"Cô cứ ngồi yên đấy, không nên lộn xộn!"


"Bỏ đi, Lưu Lỗi, chúng ta gọi điện thoại báo cảnh sát đi! Tôi thấy những người này có chuẩn bị, chiếc xe này vẫn còn thể kiên trì thêm chút nữa."

Tô Dĩnh Tư nghe xong lập tức lắc đầu nói.

"Ha hả, yên tâm đi! Mấy người này tôi còn không để vào trong mắt!"

Tôi cười nói:

"Nếu như cứ xảy ra chuyện lại gọi cảnh sát, thì còn thuê tôi làm vệ sĩ làm gì!"

"Lúc này là lúc nào rồi, vậy mà anh còn nói giỡn như vậy!"

Tô Dĩnh Tư tức giận nói.

"Tôi không nói đùa, cùng lắm là dùng tiền thay mạng!"

Tôi nói. Nói xong, tôi nhảy xuống xe, đóng cửa xe lại.

Giờ phút này Tô Dĩnh Tư thiếu chút nữa tức giận không thở được, tới mức này mà còn kiêu ngạo! Không nhìn thấy đối phương có bốn người đó sao! Có thích làm anh hùng, cũng không nên đem tính mạng của bản thân ra nói giỡn!

Mặc dù Tô Dĩnh Tư biết người này có thể đánh đấm rất tốt, nhưng mà song quyền nan địch tứ thủ, huống chi đối phương còn là bốn đại hán vạm vỡ! Chẳng lẽ não hắn bị hỏng rồi?

Đâu có giống, lần trước giải quyết chuyện các fans tốt như vậy, sao lần này lại như vậy cơ chứ? Nhưng chuyện phát sinh tiếp theo, đã làm cho nàng mở rộng tầm mắt, cứ như đang đóng phim vậy!

Sau khi tôi xuống xe, thì 4 người này quả nhiên ngừng việc đập phá, có một đại hán tiến lên nói với tôi:

"Tiểu tử, mày biết mày đã đắc tội với người nào hay không?"

Tôi đắc tội với người nào? Một câu nói của người này đã làm cho tôi cảm giác như ở trong mơ! Tôi đắc tội rất nhiều người, Lưu Khoa Sinh, Dương Thụ Quang, Lưu Chấn Hải, Lý Bác Lượng, Hoàng Vĩ Thành, đâu biết hắn nói tới ai cơ chứ?

"Tiểu tử, mày đã đắc tội người không nên đắc tội, người kia nhờ tao nhắn tới mày một câu, đừng có xen vào chuyện của người khác! Bây giờ rất nhiều người tử vong ngoài ý muốn, nếu tiếp tục, chúng tao cũng không dám chắc, mày có là một thành viên trong đó hay không!"

Đại hán nói.

Tôi tưởng những người này tìm Tô Dĩnh Tư, nhưng hóa ra lại tìm tôi! Đám người này cảnh cáo tôi đắc tội người không nên đắc tội, nhưng ở Tô Châu này, tôi có đắc tội với ai đâu?

"Là ai phái chúng mày tới ?"

Tôi nhìn lướt qua mấy người này, hỏi.

Những người này rõ ràng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, điều đó cũng chứng tỏ, chủ nhân của người này thân phận nhất định không đơn giản!

"Điều đó thì mày không cần biết, sau này khi ra viện, thì nhớ nên rời khỏi Tô Châu!"

Đại hán vung tay lên hô:

"Các huynh đệ, lên đi, nhưng đừng thăm hỏi nơi yếu hại của hắn!"

Nói xong, đại hán này đầu tàu gương mẫu lao đến. Tôi chỉ nhìn thoáng qua, không tự chủ lắc đầu.

Phương pháp đánh nhau của đại hắn này chẳng có chiêu thức gì, hoàn toàn là dùng sức đánh bậy!

Nhưng số này đối với tôi chỉ như trứng chọi đá, trình độ loại này, Trương Mạnh Quân cũng có thể dễ dàng giải quyết!