Trên Tây Tinh Sơn đã loạn tới vô cùng. Hàn Băng Phong căm tức nhìn tên Lý Thiếu Kiệt dám làm không dám chịu, trong lòng hắn căm tức vô cùng, nếu như không phải có cảnh sát ở bên cạnh, hắn đã sớm tát cho mấy phát, rồi lại đá thêm vài cái.
Mình dẫn theo học sinh đi ra ngoài. Xảy ra sự cố trách nhiệm này rất lớn, mình bị xử lý thì là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến danh tiếng của trường học mới là chuyện lớn! Mà tất cả là do cái thằng ranh Lý Thiếu Kiệt cho là mình có tiền, nên gây loạn.
Mặc dù cảnh sát đã phát rất nhiều người tìm kiếm quanh Tây Sơn Tinh, nhưng có một cái sông ở gần đó, mọi người không cách nào xuống đó tìm được.
Trừ khi có trực thăng, nhưng muốn dùng trực thăng, thì phải cầu viện tới quân đội.
Triệu Quân Sinh cân nhắc hồi lâu, sau đó bấm điện thoại gọi cho phụ thân mình là Triệu Lợi Dân, đem chuyện Lưu Lỗi bị té xuống vách núi kể lại một lượt.
Kết quả sau khi nghe xong, Triệu Lợi Dân chửi mắng Triệu Quân Sinh một trận, chất vấn hắn tại sao không sớm điện thoại cho mình, không nói tới Lưu Lỗi là cháu rể của mình, mà hắn còn là thiên tài chủ tịch của tập đoàn Ánh Rạng Đông, nếu mất nó thì nền kinh tế và khoa học kỹ thuật của đất nước sẽ là một tổn thất lớn!
Triệu Lợi Dân còn muốn nhìn thấy ngày tập đoàn của quốc gia mình chiếm cứ tất cả các ngóc ngách của thế giới!
Triệu Lợi Dân lập tức điện thoại cho quân khu Tùng Giang, điều tới một đội ngũ đặc biệt, tất cả đều sử dụng trực thăng tìm kiếm đại quy mô!
Lý Thiếu Kiệt lúc này mới choáng đầu hoa mắt, hắn không nghĩ tới sau khi Lưu Lỗi mất tích lại xảy ra tình thế lớn tới như vậy, ngay cả trực thăng cũng phải xuất động để tìm kiếm, thế mới biết người này thân phận lớn tới mức nào!
Nhưng mà cũng khó trách, tập đoàn Ánh Rạng Đông là tập đoàn số một của quốc gia, đầu năm nay, tập đoàn này bắt đầu sản xuất đại trà Bộ Mạch chủ, thuê một lượng lớn công nhân, giải quyết rất nhiều công ăn việc làm ở Tân Giang.
Một chủ tịch đứng đằng sau một tập đoàn lớn như vậy, cho dù không có quan hệ với Triệu Lợi Dân, thì chính phủ cũng sẽ tận tâm tận lực hộ giá hộ tống!
Nhưng tất cả những điều này Lý Thiếu Kiệt không biết, hắn đã gọi điện thoại cho cha mình. Không biết lần này cha mình có thể cứu mình hay không nữa. Lý Thiếu Kiệt bình thường rất lớn lối, nhưng giết người là tử tội! Huống chi lại còn giết một đại nhân vật rất có bối cảnh!
Lý Thiếu Kiệt trong lòng vô cùng hối hận, cũng chỉ do hắn kích động, nên mới tạo thành đại họa!
"Xin hỏi đồng chí, đồng chí xưng hô như thế nào?"
Có một người trung niên đang cần một cặp sách đến bên cạnh chiếc xe cảnh sát, nói. Người trung niên này chính là phụ thân của Lý Thiếu Kiệt – Lý Đại Hải, đi theo sau hắn là Trương luật sư của công ty.
Lúc hắn đang họp thì nhận được điện thoại của con mình, nói là ở Tây Tinh Sơn gặp phải phiền toái, bị cảnh sát giữ, cũng không nói rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao cả.
Lý Đại Hải vội vàng gọi Trương luật sư cùng lên ô tô tới Tây Tinh Sơn. Hắn nghĩ thằng ranh này đúng là mang lại cho hắn không ít phiền toái, bình thường ở nhà vẫn bị công an bắt lên đồn như cơm bữa.
Nhưng bởi vì thành tích học tập của Lý Thiếu Kiệt không thể chê vào đâu được, nên Lý Đại Hải cũng mở một mắt nhắm một mắt, chuyện gì giải quyết được thì giải quyết, cần dùng tiền thì dùng tiền, cũng chẳng coi là chuyện lớn gì cả. Lần này Lý Đại Hải cũng cho rằng như vậy.
"Ông là ai?"
Cảnh sát kia hỏi ngược lại.
"Tôi là cha của Lý Thiếu Kiệt, tôi đã tìm người bảo lãnh cho nó, đây là Trương luật sư của công ty chúng tôi..."
Lý Đại Hải nói.
Không đợi cho Lý Đại Hải nói hết câu, vị cảnh sát kia đã cắt ngang, lạnh mặt nói:
"Không cần phải nói nữa, chuyện này không được!"
"Chuyện này không được? Đồng chí này, đồng chí sẽ phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình! Căn cứ vào điều 51 của Bộ luật hình sự, tôi có quyền bảo lãnh cho đương sự!"
Trương luật sư cãi lý.
"Hừ! Bây giờ Lý Thiếu Kiệt là đối tượng hiềm nghi trong vụ trọng án này. Chứng cớ vô cùng xác thực, việc tiếp theo nên để Tòa án giải quyết!"
Cảnh sát nói.
"Trọng án? Lý Thiếu Kiệt có thể phạm vào trọng án gì?"
Lý Đại Hải nghi ngờ nói:
"Có phải các ông lầm rồi không?"
"Là ngộ sát hoặc là cố ý giết người? Tất cả chờ phán quyết rồi sẽ biết, bây giờ các người về đi."
Vị cảnh sát này nói.
"Giết người?"
Lý Đại Hải lúc này mới ý thức được sự nghiêm trọng của vụ việc, bình thường con của hắn chỉ có đánh nhau, không nghĩ tới nó lại giết người!
Lý Đại Hải lo lắng bấm số điện thoại gọi cho cục trưởng cục công an Khương Vĩnh Phú:
"Alo, Khương đại ca a, đệ là Lý Đại Hải!"
"Lý Đại Hải? A, xin chào Lý tổng?!"
Khương Vĩnh Phú nói.
"Khương đại ca, đệ có một chuyện phiền phức muốn nhờ đại ca..."
Lý Đại Hải do dự, bởi hắn và Khương Vĩnh Phú giao tình cũng không sâu, chỉ mới có đi ăn cơm mấy lần.
Nhưng hắn giờ đang đói bụng nên phải ăn quàng, ai cũng phải thử, cho dù mất bao nhiêu tiền, hắn cũng phải lôi bằng được Lý Thiếu Kiệt ra trước khi cơ quan công an kết án.
"Nói đi, chuyện tôi có thể làm được, thì tôi sẽ cố hết sức."
Ấn tượng của Khương Vĩnh Phú với Lý Đại Hải cũng không tệ lắm.
"Là như vậy, con đệ bị cảnh sát bắt rồi, đại ca xem..."
Lý Đại Hải thấy Khương Vĩnh Phú mở miệng, cho nên vội vàng nói.
"Bị bắt? Con của đệ tên gọi là gì? Vì sao mà bị bắt?"
Khương Vĩnh Phú hỏi.
Loại chuyện này mỗi ngày hắn nhận được 18, 20 lần điện thoại, toàn là con của công tử phú gia ăn no rửng mỡ đánh nhau mà thôi.
"Con đệ tên là Lý Thiếu Kiệt, theo như lời người bắt là hắn phạm tội giết người?"
Lý Đại Hải nói.
"Cái gì? Lý thiếu Kiệt là con của đệ?"
Khương Vĩnh Phú vừa nghe xong, thì trong lòng mắng thầm, cũng bởi vì con của ngươi, mà tôi phải suất lĩnh tất cả thủ hạ tới Tây Tinh Sơn tìm kiếm.
"Sao vậy? Khương đại ca, đại ca biết con của đệ ư?"
Lý Đại Hải cho rằng Khương Vĩnh Phú đã nhận sự hỗ trợ, cho nên kích động nói.
"Chuyện này đương nhiên là tôi biết, nhưng giết người không giống với đánh nhau, cho dù tôi muốn giúp, nhưng quốc gia cũng không cho phép! Thôi nhé, cứ như vậy đi."
Nói xong Khương Vĩnh Phú cúp điện thoại. Đánh nhau đi cửa sau tìm hắn cũng không có gì, nhưng giết người mà lại tìm hắn? Nằm mơ ư! Huống chi người bị giết này thân phận lại không tầm thường chút nào.
... ... ...
Không bao lâu sau, Triệu Lợi Dân nhận được một cuộc điện thoại từ quân đội, nói là trên sông của Tây Tinh sơn phát hiện 2 cái ván trượt tuyết, cách đó không xa còn phát hiện một hố băng lớn, 8, 9/10 là hai người bị rơi xuống hố băng rồi!
Nghe xong báo cáo, tâm tình Triệu Lợi Dân nguội lạnh đi một nửa. Rớt xuống hầm băng ư! Việc này hai người có thể bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, không nói tới việc ở dưới nước không thể hô hấp, nhưng có thể chịu được cái lạnh thấu xương dưới băng hay không?!
Nhưng Triệu Lợi Dân dù sao cũng có phong độ của đại tướng, nên rất trầm tĩnh, chỉ đạo xuống là phải tiếp tục mở rộng tìm xuống phía dưới.
... ... ... ...
"Này Ngô mập mạp, cậu có thể bật mí cho chúng tớ biết, đây rốt cuộc là đại nhân vật nào, mà lại có thể làm chúng ta dùng nhiều người tìm kiếm như vậy không?!"
Trên trực thăng quân sự, có một thanh niên đang cầm ống nhòm, quan sát xung quanh, nói.
"Cha tớ nói, hắn là thân thích của một vị cấp trên, tên là gì thì tớ không biết."
Ngô mập mạp vừa lái trực thăng, vừa nói.
"Tớ vốn đang định đi ngủ, vậy mà lại phải chấp hành nhiệm vụ."
Thanh niên cầm ống nhòm u oán nói, nhưng ánh mắt thì lại không lười biếng chút nào, liên tục quan sát mục tiêu phía bên dưới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Được rồi, lão Tứ, cậu cũng đừng oán trách nữa, nếu như tìm được người này về thì uy phong tới cỡ nào, đỡ cho cha tớ nói tớ không được cái tích sự gì."
Ngô mập mạp thở dài nói.
Bỗng nhiên, lão Tứ quát to một tiếng chỉ về vị trí bên trái ở phía trước, nói: "Ngô mập mạp, mau xem, bên kia có ánh sáng."
"A, đúng vậy, chờ tôi bay qua xem một chút!"
Ngô mập mạp vừa nói, vừa chuyển hướng trực thăng.
... ... ...
Mặc dù Vi Nhi nói rằng tôi làm vậy là thừa, nhưng tôi vẫn đốt một đống lửa ở trước cửa động để phòng ngừa dã thú. Nói vậy chứ thật ra thì để cho người khác phát hiện đến cứu chúng tôi.
Thật ra tôi với Trần Vi Nhi cũng chẳng còn biết là ban đêm hay ban ngày.
Nơi này chẳng có dã thú nào cả, nếu thật có dã thú tôi sẽ xông qua, nướng hết bọn chúng.
Nói thật tôi làm như vậy cũng có chút lừa mình dối người, cũng chỉ là an ủi mình thôi.
Không bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng cơ giới chấn động ầm ầm, dường như đang đi tới phía này! Chẳng lẽ là thuyền? Nhưng lập tức tôi phủ nhận ý nghĩ này, bây giờ là mùa đông, mặt nước đóng băng, thuyền làm sao đi được?
Tôi lập tức chạy ra cửa sơn động, có một âm thanh từ phía đỉnh đầu truyền tới! Tôi ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là một đoàn trực thăng.
"Vi Nhi, em mau ra đây, chúng ta có lẽ có được cứu rồi!"
Tôi kích động khua tay múa chân, hét lớn:
"Cứu mạng! Trên đảo này có người!"
Nhưng tôi lập tức ý thức được, cho dù tôi có hét lớn thì người ở trước mặt cũng không nghe thấy. Nhưng mà trên đỉnh đầu chúng tôi đã xuất hiện một chiếc trực thăng 0.8 !
Quả nhiên, trực thăng càng ngày càng hạ thấp, khi cách mặt đất khoảng mười mấy mét, thì cửa khoang trực thăng được mở ra. Một người thò đầu ra hô lớn:
"Phía dưới có ai không? Có người thì trả lời chúng tôi! Chúng tôi là người của quân khu Tùng Giang!"
"Có! Có!"
Tôi vội vàng hô lớn:
"Mau cứu chúng tôi!"
"Xung quanh đây không cách nào hạ xuống được, tôi thả thang dây cho các bạn leo lên!"
Người kia hô.
Tôi và Trần Vi Nhi vội vàng dập tắt đống lửa, trèo lên thang dây...
Lúc này tâm tình của tôi vô cùng kích động! Cuối cùng thì cũng được cứu, nếu không sẽ phải ở trên tiểu đảo này cả đời!
"Tại sao lại là đại ca?"
Tôi mới vừa lên phi cơ đã nghe thấy một âm thanh có phần kinh ngạc.
"Ngô Thiên!"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra người lái chiếc trực thăng này chính là Ngô mập mạp! Bây giờ tôi mới cảm thấy bữa cơm kia mình trả tiền thật đáng giá, lúc này hắn có bảo tôi mời hắn 100 bữa cơm này cũng được!
"Lưu Lỗi!"
Ngô mập mạp kinh ngạc nói:
"Hóa ra người mất tích chính là đại ca!"