Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 129




đáy mắt sắc bén lóe lên từng trận ánh sáng lạnh lẽo, thân hình Thiên Lạc lóe lên, nhanh chóng từ tại chỗ lao ra, dựa theo đánh dấu trên bản đồ, đi về hướng tiêu Vi Vi.

Đầu tiên là đi tới một hành lang sâu thẳm, Thiên Lạc không gấp gáp xông tới, mà là đeo kính nhìn ban đêm có thể nhìn thấy các loại tia sáng đặc biệt.

Chỉ thấy hành lang này nhìn qua không có cái gì đặc biệt, trên thực tế, lại lắp đặt dày đặc các loại sợi cảm ứng vô hình phức tạp, một khi động vào, tia laser sẽ lập tức bắn ra từ trong vách tường.

Tia sáng laser này, có thể nói là thứ đáng gờm của thế kỷ 60.

Nhanh chóng tìm đài điều khiển những tia sang vô hình này được đánh dấu thẻ trên nhiệm vụ, Thiên Lạc lập tức đóng lại toàn bộ những tia sáng vô hình này.

Như vậy, cho dù đụng vào tia sáng vô hình, cũng sẽ không phát động tia sáng laser.

Thế nhưng, nếu cứ như thế đi tới, vẫn là một con đường chết.

Bởi vì không chỉ tia sáng vô hình có thể phát động tia sáng laser, mà mặt đất trước mắt cũng đồng dạng có thể.

Nhìn mặt đất nhìn như không đáng chú ý trước mắt này, Thiên Lạc biết, chỉ cần chạm đến mặt đất, vượt quá 1. 5 giây, tia laser cũng sẽ bị kích động.

Nếu như người bình thường đi tới nơi này, diệt trừ tia sáng vô hình, bình thường sẽ thả lỏng cảnh giác, không phát hiện được cơ quan trên sàn nhà, đến cuối cùng phát động cơ quan, vẫn sẽ bị tia laser trong nháy mắt giết chết.

Thiết kế giảo hoạt như thế, chính là vì làm cho người xông vào nơi này, chết không toàn thây.

Nghĩ đến đây, Thiên Lạc chỉnh chỉnh mũ của mình, sau đó tiếp theo lật nghiêng một cái, thời gian bàn tay và hai chân tiếp xúc với mặt đất, mỗi lần đều không vượt quá 1. 5 giây, mới rốt cục thuận lợi thông qua hành lang này.

Vững vàng đứng lại, Thiên Lạc cũng không khỏi thở ra một hơi. 

Công nghệ cao của thế kỷ 60, đúng là cực kỳ khó chơi.

Nghĩ như thế, Thiên Lạc nhìn máy thu hình cách đó không xa, lấy súng lục bên hông ra.

Nhắm vào máy thu hình, Thiên Lạc bóp cò súng.

“Bằng” một tiếng, có thể thả ra chíp nhỏ mang từ trường quấy rầy, kề sát trên máy thu hình, có thể làm cho máy thu hình mơ hồ trong giây lát, mà trong giây lát này, liền đủ để Thiên Lạc đi qua đó.

Những thứ đồ này, đều là Thiên Lạc dùng tiền tiêu vặt mà Thiên lão gia cho, mua được ở chợ đêm.

Những vũ khí này đều đắt tiền và đáng sợ, kỳ thực tiền tiêu vặt Thiên lão gia cho cũng không ít, nhưng so sánh với những vũ khí này, vẫn là kém xa lắm.

Còn có rất nhiều vũ khí muốn mua, nhưng bởi vì Thiên Lạc không có tiền mà không thể không từ bỏ.

Triệt để cảm nhận được đau khổ không có tiền, Thiên Lạc nghĩ trong lòng, sau này cô nhất định phải suy nghĩ chút biện pháp, kiếm ít tiền, nếu không, ở trước mặt nhiều công nghệ cao như thế, cô trang bị lỗi thời, không khỏi quá vướng chân.

Nghĩ như thế, Thiên Lạc cũng đã đi tới phòng giam giữ Tiêu Vi Vi.

Trực tiếp đạp bất tỉnh một Mafia canh giữ ngoài phòng, Thiên Lạc mở cửa phòng ra, sau đó liền nhìn thấy Tiêu Vi Vi ngồi trên ghế, bị xiềng xích trói chặt hai tay.

"Tiêu Vi Vi?" Kêu Tiêu Vi Vi một tiếng, Thiên Lạc nhìn Tiêu Vi Vi nhắm hai mắt, long nghĩ không phải là người phụ nữ này ngất đó chứ?

Đến gần Tiêu Vi Vi, Thiên Lạc còn chưa kịp đụng tới Tiêu Vi Vi, bên này Tiêu Vi Vi liền đột nhiên mở mắt ra.

Trong mắt hạnh long lanh nước nổi lên một tia sát khí, Tiêu Vi Vi mạnh mẽ đá về hướng Thiên Lạc!

"Cút ngay, đừng đụng tôi!" Hiển nhiên xem Thiên Lạc là người xấu, một đá này của Tiêu Vi Vi có thể nói là không chút lưu tình!