Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 114




Gật đầu đồng ý, Thiên Lạc nghe được giọng Quý Phong truyền đến, "Được rồi, thi đấu kết thúc, là học viện Huyễn Vũ chúng ta thắng, khụ khụ, nếu các người có ân oán cá nhân gì giải quyết một hồi, nên kết thúc huấn luyện, đi về nghỉ."

Quý Phong, nghe vào như đang giục, trên thực tế là dung túng đám Thiên Lạc chấp hành cá cược trước kia.

Quý Phong là huấn luyện viên của đám Thiên Lạc, cũng nhìn ra Thiên Lạc ưu tú, vừa nãy Diệp Tử Khải bỗng nhiên nã pháo, suýt chút nữa hù chết Quý Phong!

"Huấn luyện viên yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý tốt." Thiên Lạc nói như thế, đáy mắt nổi lên ý cười tà tứ, trực tiếp xoay người, nhíu mày nhìn mấy người Diệp Tử Khải trước mắt mình.

"Mày, mày muốn làm gì!?" Thực sự là vừa từ Quỷ Môn Quan trở về, hiện tại Diệp Tử Khải lthật sự sợ Thiên Lạc, lúc này khuôn mặt sợ hãi nhìn Thiên Lạc, cả người đều là một bộ biểu cảm sắp bị doạ điên rồi.

"Lần tranh tài này là tao thắng, dựa theo ước định, ngoại trừ cú đấm vừa nãy kia, tao còn phải đánh mày hai lần, nói một chút, mày muốn bị đánh ở đâu? Con người của tao thiện tâm, tùy tiện cho mày chọn." Giọng Thiên Lạc mang theo một chút ý cười, lanh lảnh êm tai khiến người ta mê mẩn, nhưng lúc này lại làm Diệp Tử Khải cảm thấy một trận sởn cả tóc gáy, ngay cả tóc gáy phía sau đều là run rẩy lên.

"Mày như vậy sẽ làm chết người! Nếu như tao chết rồi, đối với mày cũng không có lợi!" Diệp Tử Khải nhắm mắt nói.

"Mày cũng có thể lựa chọn không chịu đòn, mà là quỳ xuống, dập đầu cho tao." Thiên Lạc cười nói.

Sau đó quay đầu liếc nhìn ba người học viện Đế Sư bên kia, "Bọn mày cũng giống như vậy, không muốn chết liền quỳ xuống dập đầu, nếu không, tao chính là cho bọn mày uống thuốc chữa thương, cũng phải đánh cho bọn mày thương tích đầy mình." 

Thiên Lạc từng chữ từng chữ, mỗi chữ đều nói đặc biệt chăm chú, ba người học viện Đế Sư nghe được, tóc gáy cũng là run rẩy lên.

Trên mặt đều là lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ba người kia đều không chút do dự từ trong chiến giáp đi ra, sau đó quỳ xuống, ba người dập đầu cho Thiên Lạc.

Ba người này cũng không phải người ngu, bọn họ đều cực kỳ rõ ràng, nếu như lúc này không quỳ, bọn họ chính là không chết cũng tàn tật!

Diệp Tử Khải cũng biết dưới tình huống bây giờ, anh căn bản không có bất kỳ cơ hội lựa chọn, lập tức cũng chỉ có thể cắn răng, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng, sau đó quỳ xuống, cho dập đầu ba người Thiên Lạc.

Lúc này mới coi như bỏ qua, ba người Thiên Lạc cũng coi như thoả mãn, lập tức quay về Quý Phong nói, "Huấn luyện viên, xong việc."

"ừm, đều đi ra đi." Lập tức thả toàn bộ mấy người ra, bọn Thiên Lạc trở lại chỗ phòng Quý Phong và những học sinh khác.

Lúc ba người Thiên Lạc từ trong chiến giáp đi ra, người học viện Huyễn Vũ liền từng cái từng cái ý chí chiến đấu sục sôi, trên mặt từng cái từng cái đều lộ ra vẻ kích động, nhìn ba người bên này, từng cái từng cái đều mang theo kính nể.

"Lão đại, anh thực sự là quá tuấn tú quá tuấn tú!" Cao Nham lập tức kích động kêu lên, tất cả mọi người lớp C cũng đều là kích động nhìn Thiên Lạc, đều cực kỳ kích động!

Thiên Lạc là lão đại của bọn họ, Thiên Lạc Nghịch Thiên như thế, cũng làm cho bọn họ nở mặt!

"Thiên Lạc, cậu tới đây một chút." Ngay lúc hết thảy học sinh đều kích động dị thường, Quý Phong quay về Thiên Lạc vẫy vẫy tay.

Lập tức đi đến Quý Phong, Thiên Lạc và Quý Phong đối diện nhau, trong lòng đã mơ hồ có thể đoán được, Quý Phong đến cùng muốn nói cái gì.