Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 109




Mô hình tự động cực tốc, nói trắng ra chính là bản thân nhóm người Thiên Lạc không điều khiển, mà hoàn toàn dựa vào trí tuệ và năng lực của con người để điều khiển chiến giáp, như vậy tuy là tiết kiệm tinh lực của bản thân, nhưng lại hao tốn sức mạnh tinh thần.

Vốn dĩ đã hào hứng muốn thử, Thiên Lạc cũng đã từng học những thứ liên quan đến điều khiển chiến giáp, lập tức cài đặt xong thông qua màn hình điện tử, trong đáy mắt cũng theo đó mà tỏa ra vài tia sáng, nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.

Không những là Thiên Lạc, sáu người còn lại cũng vô cùng nghiêm túc.

Từ khoảnh khắc họ ngồi vào chiến giáp, nhất cử nhất động của họ đều bị ống kính ghi lại và lưu lên, về sau, đều là tư liệu cơ sở để xem bọn họ liệu có thể tiến vào quân đội của Cố Kinh Thế hay không.

Tuy không phải cuộc thi đấu chính quy, nhưng mà chỉ cần có thể thắng, vẫn có thể được cộng nhiều điểm.

Nghĩ đến đây, những người có mặt đều nỗ lực thêm vài phần.

Phương thức của điều khiển tự động và điều khiển thủ công không giống nhau, phương thức chiến đấu cũng khác nhau, đây chỉ là thời kỳ đầu, chờ đến thời kỳ sau, cần dùng đến hai tay điều khiển để công kích, sau đó dựa vào ý niệm, dùng sức mạnh tinh thần tưởng tượng ra động tác để điều khiển động tác của chiến giáp, thực hiện nhiều việc cùng một lúc.

Cũng là bởi vì không phải ai cũng có thể làm được như vậy, cho nên mới không cách nào sử dụng chiến giáp.

May mà hiện giờ nhóm người Thiên Lạc chỉ mới là thời kỳ đầu mà thôi.

"Chuẩn bị... Bắt đầu!"

Một tiếng phát động của Lý Phong, bảy người đều lao ra khỏi điểm ban đầu trong chốc lát.

Năng lực gần như đáng sợ, khiến cho tốc độ của bảy người đều nhanh đến cực hạn, cảm giác lao như bay khỏi địa điểm ban đầu, khiến trên gương mặt của Thiên Lạc lộ ra một biểu cảm hân hoan!

Khung cảnh ở xung quanh giống như bị cuồng phong quét qua, Thiên Lạc cảm nhận được kỹ thuật tiên tiến như vậy, trên gương mặt cũng nhanh chóng viết đầy vui mừng điên cuồng và hưng phấn!

Mấy mươi giây trôi qua, Thiên Lạc đã đến trọng điểm.

"Tính giờ, tổng thời gian 32 giây."

"Tính giờ, tổng thời gian 35 giây." Sau Thiên Lạc, một giọng nói khác vang lên, Thiên Lạc quay đầu nhìn chiến giáp ở bên kia, nhận ra đó là chiến giáp của Hoàng Ngự Thịnh.

"Tính giờ, tổng thời gian 36 giây." Bắc Cẩm cũng đi theo đến, kinh ngạc nhìn Thiên Lạc, "Anh lạc, anh chạy nhanh đến vậy?"

"Chiến giáp của cậu, không bị tổn hại?" Ở bên kia, Hoàng Ngự Thịnh cũng không kìm nổi sự hiếu kỳ.

"Bản báo cáo không có tổn hại, xem ra cũng thật kỳ lạ, tôi còn tưởng chiến giáp này đã tồi tàn rồi." Thiên Lạc cũng không hiểu điểm này.

Cùng lúc rơi vào im lặng, Bắc Cẩm và Hoàng Ngự Thịnh đều cảm thấy không thể tin được. 

"Anh Lạc, tôi thấy tính năng chiến giáp của anh, dường như còn tốt hơn so với chúng tôi..." Bắc Cẩm nói như thế, cũng chủ động đề nghị, "Hay là một lát nữa chúng ta hợp tác vượt chướng ngại thế nào? Làm chùn nhuệ khí của học viện Đế Sư cho tốt!"

Thiên Lạc biết học viện Đế Sư và học viện Hoan Vũ là kẻ địch với nhau, nếu như có thể làm chùn nhuệ khí của bọn họ vào lúc này, cũng là một việc tốt, ngay lập tức gật đầu đồng ý hợp tác với Bắc Cẩm.

"Hoàng Ngự Thịnh, anh thì sao, có hứng thú chứ?" Biết Hoàng Ngự Thịnh không ưa mình, Thiên Lạc cũng không quan tâm, có điều, đây là thời điểm đồng lòng, nếu như để thua học viện Đế Sư, người mất mặt chính là ba người họ, ai cũng đừng mong lo cho thân mình.

"Tôi cũng tham gia." Hoàng Ngự Thịnh nói như thế, gương mặt chính thái đáng yêu cũng đã xuất hiện trên màn hình của Thiên Lạc, biểu cảm vẫn lạnh lùng khó ưa như cũ, "Các anh đừng làm vướng chân tôi."

"Anh đừng làm vướng chân anh Lạc là được rồi, thời gian của chúng ta còn nhiều hơn của anh Lạc." Bắc Cẩm không hề do dự mà nói.