Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 81-82




Nghe được tin này, buồn bực trở thành hư không, Quỳnh Nương vô cùng vui vẻ: “Còn tưởng phải mất một khoảng thời gian nữa, sao nhanh như vậy đã chuộc về được rồi? Liễu gia chịu thả người sao?”

Lúc ở Hạ Cung, nha hoàn Thuý Ngọc trước kia phụng dưỡng nàng ở Liễu gia trộm truyền tin cho nàng, mới tránh cho nàng quấn vào hố lửa Thái Hậu trúng độc.

Từ đó về sau nàng liền lo lắng cho tình cảnh của Thúy Ngọc. Chuyện mua bán người của phủ trạch Liễu gia nàng không thể trực tiếp ra mặt, không thể không nhờ Lang Vương mời người hòa giải, tốt nhất là có thể không lộ tin tức cứu nha hoàn Thúy Ngọc trung thành ra.

Còn tưởng sẽ trắc trở một phen, nào ngờ nhanh như vậy đã cứu được ra.

Lang Vương nói: “Không chờ bổn vương mở miệng, Liễu gia đang muốn cầm cố nha hoàn, vì vậy liền mua về.”

Thật ra Thúy Ngọc bị Liễu Bình Xuyên chán ghét. Ngày ấy chuyện Hạ Cung bại lộ, Liễu Bình Xuyên nhiều lần suy nghĩ lộ ra từ chỗ nào, nhưng lại điều tra không ra. Thế là nghi ngờ mấy nha hoàn bên người, có phải nghe được tin tức lộ ra từ miệng ả ta hay không, sau đó mới truyền ra ngoài.

Nghĩ vậy, khả nghi nhất là Thúy Ngọc. Nàng ta là người hầu cũ của Quỳnh Nương, tầm mắt Liễu Bình Xuyên hạn hẹp, ghi hận đời trước Thúy Ngọc đã từng mở miệng châm chọc ả ta vì Quỳnh Nương, cho nên mới giữ Thuý Ngọc lại vì để tra tấn.

Mà ả ta sắp vào Thái Tử phủ, Thúy Ngọc có vài phần nhan sắc, mang vào phủ Thái Tử để hồ ly tinh câu dẫn Thái Tử là mầm tai hoạ.

Vì thế nhân lúc đã vào Thái Tử phủ, ả ta phân phó quản sự gọi mẹ mìn đến, bán Thúy Ngọc đến kỹ viện bỉ ổi nhất.

Người Lang Vương phái đi chậm một bước, lúc đó Thúy Ngọc đã bị bịt miệng, trói tay chân nhét lên xe, cùng một ít nữ nhi nhà nghèo nông thôn bị đưa vào kỹ viện ở trong ngõ Ngũ Nhai.

Chỉ là tú bà kỹ viện kia biết hàng, vừa thấy nhan sắc của Thúy Ngọc, lại thấy nàng không có thân hình quyến rũ, nếu phá thân ở chỗ của mình thì cũng chỉ có thể bán cho người khuân vác lái thuyền hay tới, một lần không đủ một lượng bạc, cơ thể sạch sẽ chi bằng bán cho kỹ quán, trái lại có thể kiếm được một khoản.

Vì thế nên Thúy Ngọc mới tránh được một kiếp. Đêm hôm đó bị trói ở trong phòng chất củi, nghe tiếng kêu khóc cách vách của các cô nương cùng đi với nàng bị đẩy vào một gian phòng đơn sơ treo vải đỏ, kèm theo tiếng nam nhân thô suyễn, quát mắng và tiếng cười phóng túng, nàng đau khổ chịu đựng một đêm…

Thúy Ngọc là người hầu từ nhỏ, chưa từng nghe qua những thứ kinh khủng thế này, nàng nghĩ, đến lúc hừng đông, nếu có người kéo mình vào phòng thì sẽ cắn đứt lưỡi, không thể vào nơi dơ bẩn đó.

Không ngờ trời còn chưa sáng đã có người chuộc nàng, người nọ cũng thật quy củ, chỉ nói được Thiều Dung công chúa gửi gắm, tới tìm cố nhân.

Vì thế lúc này Thúy Ngọc mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, rời khỏi nơi dơ bẩn kia.

Lang Vương không nói rõ với Quỳnh Nương, nhưng Quỳnh Nương cũng nghe hiểu nha hoàn cũ vừa trải qua hung hiểm, không khỏi thấp thỏm.

Lập tức theo Lang Vương qua phủ thăm Thúy Ngọc.

Mấy ngày rồi Thúy Ngọc chưa tắm rửa, tới vương phủ cũng thấp thỏm, hoảng sợ không chịu đi thay y phục tắm rửa, đến lúc thấy Quỳnh Nương mới nghẹn ngào khóc thành tiếng, cảm thấy cuối cùng mình cũng được cứu.

Lâu rồi hai người chưa nói chuyện tử tế, Quỳnh Nương nhìn nàng ấy mệt mỏi, trong lòng cũng không dễ chịu, bèn để nàng ấy an tâm nghỉ ngơi ở trong phủ.

Thúy Ngọc ở Liễu gia nghe được tình hình gần đây của tiểu thư, ban đầu còn lo lắng tiểu thư gả nhầm cho người xấu, chỉ sợ Lang Vương không biết thương tiếc.

Bây giờ Lang Vương còn phái người ra tay cứu nàng ấy, có thể thấy tiểu thư có địa vị nhất định trong lòng Vương gia nên hắn mới bằng lòng quan tâm đến nô tỳ như nàng ấy, tâm cũng buông xuống một nửa, chịu đựng mấy đêm, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc an ổn.



Còn Vương gia, không dễ gì mới lừa được Quỳnh Nương vào vương phủ, dĩ nhiên sẽ không để kiều nga đi không một vòng, hắn kéo tay nàng đến tân phòng một chuyến.

Đây là lần đầu tiên Quỳnh Nương thấy tân phòng ở vương phủ của mình.

Đời trước lúc Quỳnh Nương thành hôn, Thượng gia vẫn rất nghèo khổ, tuy rằng Quỳnh Nương tự móc ngân lượng, ngoài ra còn thuê sân nhỏ làm hôn phòng. Nhưng đồ bài trí không thể đặt mua quá phô trương, chỉ trát vách tường, tu bổ gạch phòng một lần nữa, rồi mua vài hộp tủ kiểu dáng mới đặt lên giường trang trí thôi.

Nếu so sánh với căn phòng xa hoa lãng phí này, Quỳnh Nương cảm thấy đời trước nàng quá keo kiệt, đâu có tính là thành hôn?

Tân phòng là hai gian chính phòng thông nhau, lại dùng gỗ sưa làm ô vuông ngăn cách gian trong gian ngoài.

Bất kể là trong hay ngoài phòng, trên mặt đất đều lát gỗ tếch đỏ Xiêm La tiến cống, chân trần đi lên cũng sẽ không lạnh da.

Vôi trát trên vách tường cũng không phải vôi tầm thường, mà là tranh dán, dán cả bức lụa vải mỏng lên vách tường, ánh mặt trời xuyên thấu qua, tơ tằm thiên nhiên lấp lánh rực rỡ.

Dưới đất bàn trang điểm phòng ngoài là địa y lông sơn dương khâu Bắc Vực tiến cống. Không biết đặt mua bàn trang điểm ở đâu, bàn lớn thông dài, đặt đầy hộp son phấn lớn lớn bé bé, kính cũng lớn đến nỗi có thể thấy toàn thân mình, rương đồ bên cạnh được điêu khắc tinh tế, dấu vết mạ vàng dưới chân rương là bút tích của cửa hàng danh gia lâu đời.

Kiếp trước Quỳnh Nương xem hết phồn hoa cũng chưa từng thấy bàn trang điểm lớn như vậy, nàng không khỏi nói: “Sao lại dài như vậy?”

Lang Vương kéo tay nàng vào gian trong: “Lúc ở Hạ Cung thấy nàng thích thảo luận phấn son với mấy tiểu thư phi tần đó, sau này các phu nhân đó sẽ vào phủ thử phấn son nàng bán, bàn trang điểm dài một chút mới dễ phát huy phải không?”

Trái tim Quỳnh Nương nóng lên, hàng mi dài cong cong, cười quyến rũ liếc Lang Vương một cái.

Nàng vốn tưởng rằng, bản thân trải qua hai đời, dù có tái giá, trái tim cũng như nước lặng, như là đi một lần ngang qua sân khấu nữa thôi.

Nhưng đứng ở nơi chỗ nào cũng lộ ra vẻ xa hoa lãng phí này mà lại cảm thấy ấm áp, hắn suy nghĩ tỉ mỉ làm tân phòng cho nàng, phàm là nữ tử đều sẽ chờ mong những ngày tháng tân hôn tương lai.

Quỳnh Nương cũng không ngoại lệ, tâm trạng cũng dần hứng khởi, đúng như thiếu nữ xuất giá, nàng hưng phấn nhìn kỹ bài trí trong phòng.

Nhưng đi vào gian trong, nhìn màn xếp trùng trùng, giường lớn khắc hoa to gấp hai có thừa giường bình thường, sắc mặt không khỏi khẽ biến: “Sao giường cũng lớn như vậy?”

Lang Vương bế ngang tiểu kiều nương ném lên giường lớn, cười tủm tỉm nói: “Lớn chút, mới dễ phát huy phải không?”

Vừa nói vậy, Quỳnh Nương đầu tiên là cười, sau đó biến sắc, lại không tự chủ được mà nhớ tới giày vò khi đó.

Lúc đó nàng và Thượng Vân Thiên đều kết hôn lần đầu, Thượng Vân Thiên lại bị mẫu thân quản giáo cực nghiêm, ngay cả tranh dạy phu thê tân hôn hành sự cũng chưa từng thấy.

Cho đến đêm tân hôn, nàng rút ra xuân đồ bản thân mua từ đáy rương, lúc này Thượng công tử mới vỡ lòng biết chuyện, mà Quỳnh Nương cũng vậy, tiếp thu không chọn lọc vài lần với hắn rồi vội vàng làm.

Cuối cùng hai người lăn lộn gấp đến độ ai nấy đổ mồ hôi nóng mới xem như tạm xong.

Chỉ là lần đầu tiên quá giày vò, lại quá đau, không sung sướng chút nào, mấy lần sau cũng vậy, nàng dần hết ham muốn.

Sau khi có nhi nữ, có thể tránh thì tránh, hoàn toàn không mong đợi gì.



Vì vậy cũng có lúc Quỳnh Nương bội phục Liễu Bình Xuyên, sao ả ta lại thích chủ động tiến cử lên giường với nam nhân nhỉ?

Đời này nàng và Lang Vương lôi lôi kéo kéo cãi nhau ầm ĩ, tuy chưa làm việc cuối cùng, nhưng cũng coi như đã trải qua mấy phen hư phong giả vũ.

Nói thật lòng, nhiều lần nàng bị thủ đoạn ùn ùn không dứt của Lang Vương làm cho kinh hách.

Lại hoảng hốt cảm thấy đời trước nàng như không gả đi vậy, thuần khiết vô tri như trẻ con, bị hắn lăn lộn đến nỗi da đầu tê dại, nhiều lần đầu óc trống rỗng như sương mù giấy trắng.

Nhưng mà vậy cũng không được! Đến lúc thành thân, hắn buông thả quá độ thì sẽ như thế nào?

Liếc hạ bộ rộng thùng thình của Lang Vương, lần này Quỳnh Nương khiếp đảm da đầu tê dại. Nhớ đến Liễu Bình Xuyên nói kiếp trước Lang Vương thích tra tấn thị thiếp đến chết…

Cuối cùng nàng nhụt chí tự trấn an: Nếu không chịu nổi, cùng lắm thì lại nhảy giếng một chuyến!

Tuy Lang Vương có lòng thương tiểu nương của mình đến chết đi sống lại, nhưng không biết Vương phi của mình đã lượn một vòng sinh tử.

Bởi vì Quỳnh Nương nói làm loạn trên giường mới sẽ làm hỏng không khí vui mừng, hắn bèn ôm nàng vào thư phòng, mút hôn nóng bỏng một phen, sau đó mới đưa nàng về Thôi gia.

Quỳnh Nương sắp thành hôn, cần đón dâu đi ngang qua.

Lang Vương lại mua một trạch viện lớn ở kinh thành, tính vào sính lễ của Quỳnh Nương, đón dâu từ nơi đó, từ trong kinh thành xuyên qua một chủ phố cũng tiện.

Quỳnh Nương xuống kiệu vào phủ, bỗng nhiên phát hiện thính đường có vài chục rương hòm, bên trên dán giấy niêm phong của phường dệt may và phường ngự cống đại nội.

Hỏi mới biết, hoá ra hoàng đế thương Lang Vương từ nhỏ không phụ không mẫu, thêm nữa gia sản của hắn ở Giang Đông hết, cách xa ngàn dặm, không thể khuân vác. Lại sợ lần đầu tiên Giang Đông Vương thành hôn suy nghĩ không chu toàn, sính lễ quá ít, ông bèn sai đặc cung đại nội chuẩn bị mấy chục rương nữ trang tơ lụa, đồ ngủ mịn như sứ đưa đến Thôi gia.

Lưu thị đã được rèn luyện mấy ngày nay, có thể quản lý Thôi gia rất tốt. Bà thong dong khéo léo cảm tạ thái giám cung nhân tặng quà, đưa hồng bao thật dày tạ ơn, sau đó chờ nữ nhi về nhà kiểm tra.

Quỳnh Nương cầm sổ ghi chép vật phẩm đưa tới, mở rương hòm ra kiểm tra một lượt.

Nhưng nhìn những đồ đặc cống tinh mỹ phi phàm đó và cả cống phẩm quý hiếm của nước phụ thuộc phiên bang, lòng nàng theo đó trầm xuống.

Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nhưng những thứ quý báu này đối với một phiên vương khác họ mà nói, cũng quá dày nặng!

Nàng rất sợ thần tử được ân sủng như vậy, đó là giết người vô hình, hoặc là thử lòng trung thành, nếu nàng không khách khí thay Lang Vương hưởng thụ… Có phải sẽ nhận hoạ sát thân cho Lang Vương hay không?

Nghĩ vậy, nàng không có lòng thẩm tra đối chiếu nữa, suy nghĩ cả đêm.

Tới ngày hôm sau, nàng tính chuẩn ngày, lên núi đi gặp Thái Hậu, nếu nàng không tính sai, hôm nay cũng là ngày hoàng đế lên núi thăm mẫu hậu, nếu có thể, nàng muốn gặp mặt Hoàng Thượng, trần tình từ chối long ân.

Quyết định xong, sáng sớm ngày hôm sau, nàng thu thập thoả đáng, xuất kinh đến Hoàng Tự.