Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 62




Thập hoàng tử thấy Lang Vương giơ thấu kính nửa ngày không bỏ xuống, liền đắc ý nói: “Xem, không sai đi! Nàng kia chính là tuyệt sắc! Chẳng qua Lang Vương cũng không cần nhìn quá nhập tâm chứ? Lần này là tuyển phi cho hoàng tử chúng ta, ngươi nhìn không cũng được, cũng đỡ phải nhớ thương.”

Lời hắn lại rước lấy một trận cười vang của các hoàng tử. Mấy hoàng tử này tuổi còn nhỏ, kém Lang Vương năm sáu tuổi, cũng không giống Thái Tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử cùng Lang Vương đọc sách trong ngự thư phòng.

Những hoàng tử này thấy, Lang Vương chỉ là vương khác họ từ Giang Đông nông thôn tới thôi, không đáng để tôn kính, cười phá lên cũng chẳng kiêng nể gì.

Lang Vương thu hồi thấu kính, liếc thập hoàng tử một cái. Chỉ liếc mắt một cái đã khiến tiểu tử choai choai nín họng.

Dẫu sao cũng là người từng trên chiến trường, ánh mắt đeo đao, sắc bén mang theo sát khí. Thập hoàng tử không biết thế nào, thấy hắn trừng mà khiếp sợ, đột nhiên nhớ đến các lời đồn hoang đường về chuyện người này thảo phạt man di đã lột da người…

Có lẽ mấy hoàng tử khác cũng nhớ tới, đồng loạt thu nụ cười lại.

Lang Vương bị trích tiên giấu trời qua biển làm cho tức giận suýt chút nữa thì ngừng thở, cuối cùng bây giờ cũng bình thường lại, còn thong dong mà mở miệng nói: “Vị này không có phần cho chư vị hoàng tử, nàng là nghĩa nữ Thái Hậu nhận gần đây, luận lên, xem như cô mẫu của các ngươi. Lát nữa gặp phải tôn trọng chút, tránh cho nữ quan của Thái Hậu nhớ chư vị hoàng tử không coi tôn trưởng ra gì, đảo loạn cương thường.”

Nói xong lời này, hắn cũng lười tranh cãi với một đám trẻ ranh vô tri, ôm quyền cáo tội rồi cộp cộp cộp xuống khỏi gác mái.

Lúc Lang Vương đi rồi, thập hoàng tử mới chấn hưng lại uy phong của hoàng tử, nhổ nước bọt theo hướng Lang Vương: “Cái thá gì! Chỉ là phiên vương, cũng dám trừng người!”

Tam hoàng tử từ trước đến nay không để ý tới đấu đá trong triều, chỉ làm một Vương gia nhàn tản, hắn cười, hắn không cùng mẫu thân với Thái Tử và Nhị hoàng tử, nhưng cùng năm sinh, tất nhiên biết nhiều hơn đám hoàng tử nhỏ tuổi này, bèn lười biếng nói: “Lão thập, khuyên đệ một câu, đừng nói như vậy trước mặt Lang Vương, hắn là người bưu hãn. Năm đó ở ngự thư phòng, ngay cả Thái Tử cũng dám đánh đấy!”

Lời này khiến người ta không khỏi run lên, mấy hoàng tử tò mò lập tức vây lên hỏi, dù sao Thái Tử quý vì trữ quân, không thân cận với hoàng tử bọn họ, ở đây không có hắn, vừa hay nghe chút chuyện xưa thú vị.

Nhưng Tam hoàng tử lại không chịu nói thêm gì nữa, xúc động nói: “Các ngươi chỉ cần nhớ rõ là được, Lang Vương này đánh người rất hiểm độc! Bản lĩnh cáo trạng cũng đứng hạng nhất, có thể nói đến đen trắng đảo lộn, khiến phụ hoàng phạt các ngươi quỳ Trường Sinh Điện, sao chép kinh văn.”

Chỉ một câu này đã công bố kết cục bi thảm năm đó của Thái Tử. Các hoàng tử nhỏ tuổi nghe mà hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ: Lang Vương có bản lĩnh này? Chẳng trách bây giờ Thái Tử gia không chung sống được với hắn.

Tam hoàng tử nói xong lại cầm lấy thấu kính, vừa nhìn vừa tiếc nuối nói: “Sao đẹp như vậy mà lại để trang trí? Có cô mẫu này thì nhìn dung chi tục phấn khác thế nào được nữa?”

Không nói đến các hoàng tử trên gác mái thổn thức cảm khái, Lang Vương bây giờ không thể trêu vào lại muốn tìm người làm khó.

Hắn xuống gác mái, vòng vài vòng ngoài hành lang Hạ Cung, gọi mấy thái giám hỏi một phen liền biết được chỗ ở của di mẫu nuôi.

Bởi vì nàng tới phụng dưỡng Thái Hậu nên không ở cùng sân với những quý nữ khác, mà là ở Kim Dao Uyển cách chỗ Thái Hậu không xa.

Tuy rằng chỗ ở của các hoàng tử cách những nữ quyến hầu môn một bức tường vây cao, nhưng Lang Vương thân thủ lợi hại, lại thường xuyên trèo tường nên tường này cũng không làm khó được hắn.



Lúc các vị quý nữ phân sân ở xong, một ngày trôi qua như vậy. Các nàng cùng nhau dùng bữa tối rồi ai nấy trở về phòng nghỉ ngơi, Lang Vương nhanh nhẹn mò đến Kim Dao Uyển.

Quỳnh Nương cũng vừa rửa mặt xong, đang cùng Hỉ Thước lục tới lục lui cái rương lớn nàng mang đến, cố ý lấy vài bộ y phục mấy ngày nay cần mặc, phối hợp với trang sức châu thoa.

Hôm nay lúc nàng xuống kiệu, có vài vị quý nữ nhìn chằm chằm lớp trang điểm của nàng.

Mùa hạ trời nóng, khốn đốn trong xe ngựa gần một ngày, lớp trang điểm trên mặt phần lớn các quý nữ đều bị mồ hôi thấm đi kha khá, phấn trôi đi thật kinh khủng.

Nhưng lớp trang điểm trên mặt Quỳnh Nương lại không sao hết, chỉ lộ ra mồ hôi mỏng, lóe ánh sáng nhạt.

Quỳnh Nương bất động thanh sắc, móc ra một hộp phấn nhỏ từ trong ngực, lúc ăn cơm nhẹ nhàng kể về chỗ tốt của phấn này, quý nữ nghe xong mà tâm động không thôi, Quỳnh Nương hào phóng lấy ra một hộp bột phấn khảm trân châu cho quý nữ ngồi cùng bàn với nàng dùng một chút, đồng thời lơ đãng kể chuyện gần đây nàng mua một đống hàng, nhưng số lượng phấn nước lại không nhiều lắm, gọi là hơi đắt một chút.

Rất nhiều quý nữ đều nhận ra vị Thiều Dung công chúa này chính là chưởng quầy tiệm chay dưới Hoàng Sơn. Vì vậy nghe nàng chào hàng cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào.

Lúc đó có mấy quý nữ đặt hàng, Quỳnh Nương nói rõ hàng hóa thật sự hút hàng, miệng đặt không tính, phải chi chút tiền đặt cọc. Sau khi trở về, những khuê nữ đó liền phân phó nha hoàn đến đưa tiền đặt cọc cho Quỳnh Nương.

Quỳnh Nương sửa sang lại sổ tiền đặt cọc, tinh thần phấn khởi, hàng nàng nhập về, phấn nước chỉ là tiên phong, còn có vải dệt và nữ trang khảm châu báu, chỉ chờ nàng triển lãm hết, tìm người mua hào phóng cho chúng nó thôi.

Lúc đó, Quỳnh Nương chỉ có thể cảm thán vì sao vạn tuế không sinh nhiều thêm mấy hoàng tử, để quý nữ đến nhiều thêm một chút. Có nhiều thêm mấy thuyền hàng hóa cũng sẽ không phiền não về nguồn tiêu thụ.

Đang lục rương tìm y phục thì nghe thấy cửa sổ có tiếng đá.

Nhìn qua theo tiếng, hoá ra là Lang Vương đứng ở ngoài cửa sổ. Thật ra Quỳnh Nương cũng bị doạ sợ, không ngờ một phiên vương khác họ như Lang Vương cũng đến Hạ Cung tiêu khiển ngày hè.

Thấy thần sắc tối tăm của vị kia, Quỳnh Nương liền kết luận là hắn đến để bới lông tìm vết.

Nghĩ vậy, nàng dứt khoát không ra khỏi phòng nữa, chỉ nói chuyện cách cửa sổ.

“Trời tối rồi, đây là trọng viện hoàng cung, Lang Vương có gì quan trọng, chờ đến ngày mai tiện rồi nói sau.”

Lang Vương không thích sự khách khí xa cách thoái thác của nàng, gương mặt tuấn tú cứng lại: “Bây giờ ra ngoài, nếu không bổn vương phải khiến cho nàng không tiện.”

Quỳnh Nương biết thói làm trời làm đất của vị này, lập tức quăng cẩm y trong tay xuống, vài bước đi ra, vọt tới trước mặt Lang Vương hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”

Lang Vương vốn tưởng rằng vị này sẽ lộ ra vài phần chột dạ, nào ngờ nói chuyện còn hăng hơn cả hắn, hắn tức giận đến nỗi nụ cười mang theo sát khí: “Chuyện gì? Có phải nàng nên giải thích lý do đến nơi này hay không? Chẳng lẽ còn muốn tới góp vui gả cho hoàng tử, nâng thân phận của mình lên?”



Quỳnh Nương cũng bị thói ngang ngược kiêu ngạo của hắn làm cho tức đến phát chán, lạnh giọng nói: “Nếu theo như Vương gia nói, không phải ngài cũng đến nơi này góp vui, chuẩn bị tìm quý nữ các hoàng tử chọn rồi thừa lại sao?”

Lang Vương bị hỏi đến cứng lại, ngừng một lát, lại cứng giọng nói: “Bổn vương đang hỏi nàng, đừng ở đó mà nói chêm chọc cười!”

Sao Quỳnh Nương không thấy được một lát chột dạ của hắn chứ, nàng bật cười nghĩ: Hoá ra nàng nghĩ không sai, đúng là hoàng đế có tâm mượn cơ hội này tìm chính thê cho Lang Vương.

Kiếp trước, bởi vì án làm rối kỉ cương mà hắn sớm mất thánh tâm, chậm trễ tìm chính thê thân phận tôn hiền.

Giờ thì hay rồi, hắn được thánh tâm, có hoàng đế đích thân làm mai mối cho hắn, có Hoàng Hậu chọn lựa, tìm một vị chính thê lương xứng, tránh cho tuổi già cô đơn chung thân!

Thật ra Quỳnh Nương nghĩ không sai, hoàng đế đầy hứa hẹn đích thân chọn chính thê cho Lang Vương.

Đơn giản là bây giờ dựa vào thân phận di mẫu nuôi của Quỳnh Nương, Lang Vương không thể tâng bốc rồi cưới, dù sao vạn tuế cũng phải hạ một đạo thánh chỉ, sửa lại tông thân mới có thể danh chính ngôn thuận.

Nhưng hắn xin chỉ vài lần đều bị hoàng đế lấy “Không nghiêm, ý gì lập sườn” mà thoái thác.

Tiệc hạ tủy lần này, hoàng đế nói, cẩm tú giai lệ cả kinh thành tụ tập về đây, có thể tuyển chính thê cho hắn, đến lúc đó chính sườn có trước sau, cũng tránh bị người ta nói mất lễ nghi.

Lang Vương vốn sao cũng được. Hắn mất phụ mẫu từ sớm, quân vi phụ, hoàng đế thay hắn lo liệu cũng danh chính ngôn thuận. Đâu ngờ tiểu nương này cũng ở đây, bị thanh âm nũng nịu của nàng hỏi vậy, hắn lại có cảm giác chột dạ.

Nhưng chột dạ cũng chỉ một lúc rồi tan thành mây khói, hắn chỉ nghĩ đến lý do Quỳnh Nương tới đây, lại cứng giọng hỏi.

Quỳnh Nương thấy hành trình ngày mai rất chặt chẽ, nàng đổi bốn bộ y phục khác nhau, còn có trang sức châu báu để phối. Phải làm nổi bật một cách khéo léo, khiến tâm các vị quý nữ tê ngứa.

Thấy vậy, nàng nghĩ mình không thể tán gẫu lâu với vị Vương gia vội vàng cưới chính thê này nữa, bèn vênh cằm nói: “Người đi lên chỗ cao, nước chảy xuống nơi thấp, ta luôn nghĩ tuy mình là nữ thương gia nhưng cũng phải có chí tiến thủ, làm thiếp của phiên vương quê cha đất tổ nơi khác, chi bằng làm thiếp cho hoàng tử còn hiển quý hơn. Vương gia ngài nói xem có phải đạo lý này không? Thời gian không còn sớm nữa, mời Vương gia nhanh chóng về nghỉ ngơi, lỡ như ngày mai không phấn chấn, giảm vài phần phong thái, bỏ lỡ mỹ quyến giai ngẫu thì sẽ tiếc lắm.”

Lang Vương cảm thấy sống lâu như vậy, chưa có ai dám nhục nhã không hề che giấu hắn ngay trước mặt hắn đâu, câu “phiên vương quê cha đất tổ” kia đúng là khiến Giang Đông thiếu chủ tức nổ phổi!

Náo loạn nửa ngày, tiểu nương này đúng là muốn leo cao. Một trù nương xuất thân nữ tử thương nhân lại khinh thường một Vương gia Đại Nguyên triều như vậy?

Quỳnh Nương tự thấy không có lời gì để nói với hắn, xoay người muốn vào nhà. Nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị hắn kéo vào lòng rồi vác lên vai, bước ra khỏi sân.

Quỳnh Nương thấp giọng sợ hãi kêu: “Ngươi muốn làm gì!”

Lang Vương hừ một tiếng, cười lạnh: “Giang Đông chúng ta hương thổ phong tình, tài đại khí thô, thấy tiểu nương mạo mĩ liền cướp về hưởng thụ, bây giờ bổn vương thấy nàng không tồi, dùng trước rồi nói sau!”