Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 37




Lời Quỳnh Nương vừa thốt ra, toàn sân vô cùng ngạc nhiên, ồn ào đánh giá tay gấu. Nhưng dù có nghe Quỳnh Nương nói thì cũng không nhìn ra sơ hở gì, nếu là da heo da phủ bột, sao làm ra hình dạng giống như đúc vậy được?

Gia Khang Đế nhấc đũa kẹp da “tay gấu” lên, lộ ra thịt luộc bao lấy gân bên trong, không khác gì tay gấu bình thường hay ăn.

Ông chần chờ gắp miếng “gân” bên trong lên nếm, mày lập tức giãn ra. Lời của tiểu trù nương kia không giả, nhìn giống hệt tay gấu nhưng thật ra gân là tinh bột mì, chứa đầy vị tươi ngon của cá, hoàn toàn không thấy mùi tanh của tay gấu.

Hồ đại nhân thấy Hoàng Thượng động đũa, cũng đứng lên, dùng thìa múc một miếng to vào trong miệng.

Mỹ vị vào miệng, vẻ mặt Hồ đại nhân lập tức rối rắm, chỉ biết đổ lỗi cho vừa nãy quá phô trương, khó tránh chuyện nói không có căn cứ, nhất thời da mặt già đỏ như máu, không xuống đài được.

Thật ra nhìn Hồ đại nhân xấu hổ như vậy, Quỳnh Nương cũng không chịu nổi, lúc trước Hồ đại nhân nhận uỷ thác của đại ca, nghĩa khí tương trợ, nàng cũng cảm ơn trong lòng.

Nhưng năm mươi đại bản hoàng đế thưởng kia, không chết cũng bị thương, nàng cũng chỉ có thể xin lỗi Hồ đại nhân trước, đợi ngày sau tìm cơ hội báo đáp lại.

Thật ra Quỳnh Nương làm ra món “tay gấu” này cũng bởi vì hôm qua đột nhiên nhớ tới một chuyện liên quan đến tay gấu.

Năm nàng mười lăm tuổi, hình như bởi vì chuyện đề xướng tiết kiệm gì đó mà thánh thượng đã gọi tên khiển trách vài thần tử xa xỉ lãng phí, tịch yến xa hoa có thể so với vương hầu.

Khi đó nàng vẫn là tiểu cô nương, tuy rằng trong lúc vô ý nghe phụ thân dặn dò mẫu thân và nội trợ quản gia phải tiết kiệm, nhắc đến chuyện này, nhưng nàng lại không để trong lòng.

Nhưng bởi vì sau này nàng tham ăn, đúng lúc gặp mấy tiểu thư kết bạn vào Tết Khất Xảo, qua hơn tháng rồi mở tiệc chiêu đãi các nàng ấy trong nhà, kêu nha hoàn đi tửu lâu mua tay gấu hấp thuỷ tinh. Lúc nha hoàn về bị phụ thân Liễu Mộng Đường thấy, kết quả nàng bị gọi đến thư phòng phụ thân răn dạy, món tay gấu kia, cuối cùng nàng cũng không ăn được, bị phụ thân hạ lệnh ném vào thùng rác.

Bởi vậy, chuyện này làm người ta khó có thể quên.

Cẩn thận nhớ lại, có lẽ chuyện đó cách lúc này không còn xa.

Bởi vì chuỗi Phật châu kia, Quỳnh Nương đã biết kiếp trước Lang Vương âm thầm tương trợ lúc nàng chưa phát hiện, trong lòng cũng rất xúc động. Lập tức quyết định, trong khả năng cho phép của mình, nàng sẽ nhắc nhở người nọ một chút, thu liễm mũi nhọn, không thể phô trương quá mức, có lẽ hắn sẽ có thể tránh kết cục tuổi già cô đơn cả đời ở Hoàng Tự.

Vậy là, nàng vứt thực đơn vừa viết xong, muốn viết một tờ khác. Ai ngờ thực đơn này lại bị quản gia ghét bỏ, cảm thấy không đủ để giữ thể diện. Quỳnh Nương bất đắc dĩ liền nghĩ ra món này, tránh cho quản gia dong dài.

Vừa rồi nàng đang vội vàng nấu ăn, lại nghe nha hoàn bưng đồ ăn bảo sân trước có vị đại nhân nói tay gấu không ổn, không cởi tạp dề, vội vàng chạy dọc theo hành lang dài tới sảnh ngoài.

Bởi vì có đại nội thị vệ, nàng không thể lại gần, chỉ có thể đứng trước đại bản, cao giọng kêu oan.

Bây giờ xem ra ký ức của nàng không sai, từ giờ trở đi quan viên Đại Nguyên triều phải rời xa tay gấu.

Nàng cũng coi như đã đền đáp tâm nguyện của ân nhân kiếp trước, tránh được một trận đại bản đòi mạng. Chẳng qua Quỳnh Nương thầm nghĩ, Lang Vương đúng là Vương gia xui xẻo, từ nay về sau, nếu có thể tránh xa thì sẽ tránh thật xa.



Khác với hai đương sự đang suy nghĩ phức tạp, Gia Khang Đế ăn một miếng heo da phủ bột mà như uống rượu tiên. Khóe mắt tràn đầy ý cười không thể che lấp.

“Vong Sơn, không ngờ phủ trạch của ngươi còn cất giấu nhân tài như vậy, tay nghề lấy giả đánh tráo của trù nương đó lại có thể khiến Hồ đại nhân mắng ngươi một trận!”

Hoàng Thượng nói đến đây, Hồ Liễn chỉ có thể hổ thẹn căm giận ôm quyền nói: “Là thần sơ suất lỗ mãng, hiểu lầm Lang Vương, thật có lỗi với Lang Vương.”

Sở Tà mặt mày chưa nâng, chỉ nói với Quỳnh Nương đang quỳ gối bên cạnh: “Mọi người đều ăn ngon, ngươi lui xuống tiếp tục nấu đi.”

Quỳnh Nương chỉ ước được rời khỏi nơi thị phi này, nàng vội vàng đứng dậy quay lại bếp.

Sở Tà đuổi trù nương đi, sau đó mới xoay mặt nhìn Hồ đại nhân, nhưng hắn mở miệng lại làm người khác mất mặt: “Hồ đại nhân, hình như bổn vương vẫn chưa phát thiệp mời cho ngài, xin hỏi đại nhân tiến vào thế nào?”

Lời này của hắn không giả, Lang Vương tự đánh giá tầm mắt bản thân hạn hẹp, canh cánh trong lòng chuyện Hồ đại nhân bảo lãnh trù nương này đi, vì vậy lúc phát thiệp cố ý để rớt vị Hồ đại nhân này, tránh cho nhìn mà đen đủi, sao ông ta lại cố tình vào phủ của mình dậm chân mắng người vậy?

Huyết sắc trên mặt Hồ đại nhân chưa lui, nghe thấy lời Lang Vương, tức khắc trở nên đỏ tím, ông ta móc thiệp mời từ trong ngực ra ném lên bàn: “Rõ ràng là gã sai vặt phủ ngươi đưa thiệp mời đến phủ ta, chẳng lẽ ta đường đường là ngự sử nhị phẩm mà lại đi ăn nhờ giống mấy tên vô lại ở nông thôn, không mời tự đến sao?”

Nói đến đây, còn ở lại nữa là tự rước lấy nhục, Hồ đại nhân xoay người nói với hoàng đế: “Thần đột nhiên cảm đau đầu, không thể ở lại nữa, cáo lui về nhà nghỉ ngơi, xin thánh thượng tiếp tục dùng yến.”

Nói xong, vẻ mặt xấu hổ giận dữ phất tay áo rời đi.

Lang Vương kẹp thiếp mời Hồ đại nhân ném lại lên nhìn —— giống đấy, đáng tiếc ấn phủ lại không có xuất nhập, là người làm giả.

Nhưng lúc này so đo chuyện người nào thiết kế để Hồ đại nhân đến đây, hiển nhiên không thích hợp lắm.

Sở Tà đột nhiên nâng mắt nhìn Thái Tử, đúng lúc vị trữ quân kia thu hồi ánh mắt, mỉm cười phẩm thức ăn.

Hồ đại nhân vừa đi, bàu không khí xấu hổ lúc trước tiêu tán rất nhiều. Bởi vì món “tay gấu” kia, các quý nhân quen ăn sơn hào hải vị nổi tò mò với thức ăn trên bàn.

Mọi người ăn rất nghiêm túc, kết quả ăn mà vô cùng ngạc nhiên, vì vậy nháo nhào hỏi thăm đầu bếp nấu cơm là ai. Có người biết Quỳnh Nương, lập tức nói hình như là trù nương Tố Tâm Trai dưới Hoàng Sơn.

Nhất thời, bảng hiệu đồ chay của Quỳnh Nương được truyền tụng rộng rãi trong nhóm quý nhân.

Ngay cả hoàng đế cũng ăn đến độ hứng thú dạt dào, lập tức trêu ghẹo: “Đầu bếp trong phủ ngươi còn cao minh hơn ngự trù Ngự Thiện Phòng của trẫm!”

Nếu là thần tử thức thời thì sẽ kinh sợ, hai tay dâng đầu bếp kia lên, đưa vào trong cung nấu nướng cho thánh thượng. Nhưng Lang Vương lại như không nghe thấy, hắn ngắt lời, nói mấy chính vụ vụn vặt của Giang Đông với bệ hạ.

Mấy đại thần ngồi cùng bàn bồi tiệc hoàng đế đều lắc đầu, thầm nghĩ: Quả thật là tỉnh ngoài tới, đúng là không có mắt. Ỷ vào công trạng của mình và uy danh của lão Lang Vương mà ngạo mạn ngang tàng như vậy. Đợi đến lúc ân quân không còn nữa, xem hắn dừng chân ở kinh thành thế nào!



Thái Tử ngồi ở một bên luôn mỉm cười tiếp khách, đến lúc yến hội kết thúc, ra khỏi Lang Vương phủ lên xe ngựa, sắc mặt mới thình lình thay đổi, trở lại Đông Cung rồi gọi thị vệ đến hỏi: “Không phải nói là phủ Lang Vương nhận hơn hai mươi tay gấu sao?”

Thị vệ kia cẩn thận nói: “Đúng là nhận hơn hai mươi, tất cả đều là tay gấu đực tốt nhất. Hơn nữa phong thiệp mời của Hồ đại nhân cũng do tiểu nhân phái người không quen đưa đi… Ý chỉ của thánh thượng, điện hạ ngài cũng chưa kịp truyền đạt tới các phủ, sao Lang Vương lại phát hiện được mà hôm nay làm giả như thật?”

Sắc mặt Lưu Hi thay đổi, đập nát chén trà trong tay, hung ác nói: “Sớm đã biết hắn là ác lang, bên ngoài nhàn tản mây trôi, thực tế tâm cơ thâm trầm nhất, hắn đã biết được tin đồn rồi, âm thầm chuẩn bị, chỉ chờ bổn cung xấu mặt!”

Thị vệ kia nghe vậy căng giọng nói: “Vậy nên làm thế nào, không thì…”

Thái Tử phất tay, nói: “Phụ hoàng bất công đến nỗi không có ranh giới nữa rồi, lần đầu tiên hắn đến kinh thành, phụ hoàng đang vui vẻ, làm cái gì cũng vô dụng, làm không tốt còn bị thánh tâm ghét bỏ… Đúng rồi, tìm được thư sinh họ Thượng kia chưa?”

Thị vệ kia căng giọng nói: “Vẫn chưa… Thuộc hạ sẽ tăng người đi tìm.”

Thái Tử nghe vậy nhíu mày: “Tuy là thư sinh không có bối cảnh nhưng cũng phải nhanh chóng tìm được, chỉ có người đã chết mới chết không đối chứng, bổn cung không muốn có sai lầm nào.”

Thị vệ kia nhận mệnh lui ra, Đông Cung khôi phục yên lặng, chỉ có mình Thái Tử ngồi u ám, gương mặt âm trầm đang suy tư gì đó…

Tịch yến Lang Vương phủ bày ba ngày.

Tới ngày thứ ba kết thúc, phu phụ Thôi thị mệt đến nỗi ngã xuống phản thở khò khò ngủ tạm. Quỳnh Nương cũng mệt mỏi nhưng đang ở vương phủ nên không ngủ được, nàng tháo tạp dề, đến cây liễu bên hồ sen cạnh phòng bếp ngồi một lúc, hưởng thụ bóng râm.

Hôm nay bận cả ngày, cơm cũng chưa ăn, Quỳnh Nương muốn mát mẻ một lúc rồi lấy ít đồ ăn từ phòng bếp, đợi sáng sớm hôm sau thẩm tra đối chiếu khoản đồ ăn tiêu hao với quản gia rồi về tiệm chay của nàng.

Đang hết sức xuất thần nhìn con ếch kêu trên hồ sen, eo đột nhiên bị nhấc lên, một trận gió thoáng qua, cả người nàng bị kẹp qua tường, từ ngoại viện vào trong nội viện.

Quỳnh Nương kinh hách cũng không kịp, sau đó thấy khuôn mặt tuấn tú thiếu đòn cười như không cười của Lang vương ở trước mắt.

Quỳnh Nương bị dọa đến nỗi khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cảm giác mất trọng lực không thể cân bằng vừa nãy, y như kiếp trước bị đẩy vào trong giếng mà không thể tóm được gì.

Suýt thì nàng cho rằng mình lại bị đẩy vào trong ao, lại trở thành quỷ chết chìm.

Vốn dĩ Lang Vương cho rằng tiểu nương hung dữ này bị hắn bọc qua tường, nàng sẽ giả đứng đắn mở miệng trào phúng chế nhạo hắn.

Nhưng không ngờ, tiểu nương hôm qua còn đĩnh đạc nói chuyện với hoàng đế, bây giờ tóc mai rối tung, mắt to đỏ lên, nước mắt trong suốt đã vọt tới khóe mắt, hạt châu đứt đoạn tí tách rơi xuống, miệng thơm hơi há, tựa như muốn kêu cứu nhưng lại không kêu được, gương mặt trắng bệch khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Tâm tư đùa giỡn của Sở Tà nhất thời biến mất không còn bóng dáng nữa, hắn cảm thấy bộ dáng này của tiểu nương Thôi gia khiến tim người ta đau xiết, chỉ muốn nâng nàng trong lòng bàn tay dỗ nàng cười.

Hắn lập tức thu hồi vẻ mặt hài hước, ôm tiểu nương như ly hồn vào trong lòng nhẹ nhàng đong đưa, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng như dỗ dành đứa trẻ: “Bổn vương chỉ đùa với nàng chút thôi, sao dọa thành như vậy rồi?”