Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 179




Suy nghĩ bênh vực người mình của Gia Khang đế trỗi dậy. Tuy lúc trước ông cũng cảm thấy Sở Tà xuống tay quá mức tàn nhẫn, nhưng bây giờ Uyển tần nhắc đến, ông lại không thích.

Nhi tử của mình đâu cần nữ nhân này giáo huấn?

Uyển tần không nói còn đỡ, vừa nói là khiến Gia Khang Đế nhớ lại chuyện Uyển tần thất lễ trước mặt Sở Tà, phiền chán trong lòng trỗi dậy.

- -----

Ban đầu ông sủng ái nàng ta bởi vì nàng ta giống Tình Nhu, nhưng da lông tuy giống, xương cốt khác biệt. Nàng ta đâu có nửa điểm tài học và đại khí của Tình Nhu?

Chỉ là một nữ tử đi lên từ nhạc phường, hầu hạ mọi người, hễ không lưu ý là lộ ra nông cạn.

Nhìn thấu điểm này, Gia Khang Đế thậm chí phiền chán dung mạo của Uyển tần giống biểu tỷ.

Mang mị thái vẻ ngoài của Tình Nhu, quả thực là vũ nhục vị nữ tử mất sớm đã từng tài học danh quan kinh sư.

Cùng ngày trong tẩm cung của hoàng đế, Uyển tần đắc sủng một khoảng thời gian dài bỗng nhiên bị hoàng đế một chân đá xuống giường, nói nàng ta ồn ào nhiều lời, quấy rầy tai thánh, biếm vị tần làm cung nữ không có phẩm, đến phòng Tây Cung Giác dọn bô.

Lúc nghe được tin, sắc mặt Tĩnh Mẫn Phi không đổi, vẫn thong thả ung dung ăn canh nhân bạch quả của mình.

Tới tới lui lui mấy năm nay, nữ tử có diện mạo giống Tình Nhu kia mà được sủng ái lại không phải chỉ có một người, ai không mới mẻ được một thời gian rồi bị vạn tuế ném sang một bên?

- -----

Tuy Uyển tần cực kì giống Tình Nhu, nhưng lại nông cạn, dạy cũng dạy không tốt, bị ghét bỏ như vậy cũng nằm trong dự kiến của bà.

Vốn muốn để nàng ta mê hoặc Hoàng Thượng lười xử lý chính sự, từng chút đưa quyền cho Lưu Diệm, bây giờ lại thấy không cần, dù sao nhi tử cũng tạm thời không thể thượng triều.

Nghĩ vậy, bà chậm rì rì uống thêm một ngụm, lông mày nhăn lại: “Không phải các cung đã chốt đơn, thống nhất đến Tố Tâm Trai mua đồ ngọt sao? Sao vị của canh ngọt này lại kém xa như vậy?”

Tiểu thái giám sai vặt cẩn thận nói: “Hồi bẩm nương nương, nghe nói Tố Tâm Trai đã đổi chủ thay lão bản, tính cả đại sư phụ bên dưới cũng đổi rồi, chắc chắn hương vị sẽ kém hơn chút.”

Tất nhiên Tĩnh Mẫn Phi biết đã đổi người, hơn nữa còn đổi thành thân tín của nhi tử mình.

Nhưng không có đầu bếp tiệm chay, phương pháp nấu ăn ban đầu cũng không đến tay, một tiệm chay ở ngoại ô, đâu thể giữ được khách nữa?

Cũng trách Lưu Diệm quá nóng vội. Hắn cho rằng Sở Tà đã chết, Quỳnh Nương không còn chỗ dựa, như vậy nạp nàng ta làm trắc phi của mình dễ như trở bàn tay. ------

Trái lại, tất cả cửa hàng nàng ta sở hữu đều dưới tên hắn, có điều kinh doanh vẫn do Quỳnh Nương quản, đến lúc đó vàng bạc sẽ tự vào ngân khố của Nhị hoàng tử.



Đáng tiếc tất cả tính toán đã thành hư vô sau khi Sở Tà trở về lông tóc không tổn hao gì.

Vị Thiều Dung công chúa kia cũng mang lốc xoáy trời sinh, cuốn tất cả gia sản nhân thủ đến Giang Đông như một cơn gió.

Nghĩ vậy, Tĩnh Mẫn Phi bực bội ném bát trong tay đi, Lưu Diệm quá nôn nóng, nếu bây giờ nó vẫn còn âm thầm khống chế Tố Tâm Trai và cửa hàng, quả thực sơ hở đầy mình.

Nghĩ vậy, Tĩnh Mẫn Phi quyết định xuất cung, nhất định phải dạy nhi tử, không thể có một chút liên quan nào đến sản nghiệp của Thiều Dung công chúa, hơn nữa… cái tên gì mà chuyển kiếp Thượng Vân Thiên kia, bà cũng muốn gặp một lần, xem hắn phun ra lời gì, nếu vô dụng thì hẳn là mau chóng xử lý, tránh để Lưu Diệm lại sa vào tà môn ma đạo với hắn.

Trong kinh thành ám lưu bất động, ngôi vị trữ quân không rõ, bầu trời kinh thành âm u khói mù.

Có điều Giang Đông lại sắp nắng.

Quỳnh Nương và Lang Vương về quê chưa đến một ngày, Giang Đông khô hạn lại bỗng mưa to liên tiếp mấy ngày. Mưa trọn ba ngày, lòng sông khô cạn cũng dần tràn đầy trở lại.

Mấu chốt chính là, số lượng lớn lương thực Lang Vương tống tiền mua đã đến, tuy rằng chỉ có thể giải quyết tạm thời, nhưng đối với việc ổn định lòng người trong quận mà nói, vậy là đủ rồi.

Ít nhất có thể giải tán ăn mày trước cửa vương phủ, tránh cho mỗi ngày Sở quản gia không dám mở cửa lớn.

Cũng không biết là ai nói, Lang Vương là thổ long của Giang Đông, hắn rời tổ đến kinh thành, khí hậu Giang Đông bắt đầu không hoà. Còn bây giờ thổ long trở về vị trí cũ, hiển nhiên là mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa.

Thật ra là Lang Vương cố ý bảo người thả ra, tuy lòng người trong quận thành an ổn nhưng rõ ràng ngoài quận có người dẫn đầu ngọn gió. Tuy thủy tặc đã bị tiêu diệt, nhưng dư nghiệt đang chờ tro tàn lại cháy, thêm nữa Nhị hoàng tử như hổ rình mồi, lòng người Giang Đông không thể không thu mua dựa vào chút dị tượng.

Nếu là trước đây, nghe thấy loại lời nói này, Quỳnh Nương sẽ sợ, ngỡ truyền đến tai thánh thượng, ông sẽ cho rằng Sở Tà chuẩn bị tạo phản.

Nhưng bây giờ nói Sở Tà là thổ long cũng có lý, dù sao cũng là con ruột của vạn tuế, không cẩn thận sinh ra thổ long, về tình cảm cũng có thể tha thứ.

Ít nhất Quỳnh Nương khẳng định, hoàng đế nghe nói Sở Tà bệnh nặng, sốt ruột đến độ bệnh không dậy nổi tuyệt đối không phải diễn trò. Hẳn là sẽ không bởi vì loại lời này mà chất vấn Sở Tà.

Có điều tuy Sở Tà đã tiếp nhận thân thế của mình nhưng nhất quyết không chịu nhận cha ruột cao cao tại thượng kia. Trước khi rời kinh, Quỳnh Nương khuyên hắn gặp Hoàng Thượng một lần, nhưng hắn có khúc mắc, kiên quyết không chịu, Quỳnh Nương cũng chỉ có thể từ bỏ.

Nàng thở dài, hắn ở kinh thành tránh không gặp, đúng là rồng trong đất, vậy là muốn tránh Hoàng Thượng cả đời?

Có điều Sở Tà nghe Quỳnh Nương trêu chọc lại không hài lòng. Mệt nhọc cả ngày, trở lại trong chăn thơm ngát, ôm kiều nương xinh đẹp lăn lộn là tuyệt nhất.

Hơi thở của Sở Tà vẫn chưa điều hoà, hỏi tiểu nương tử dưới thân bị cơ bắp làm cho thần trí điên đảo hãy còn ở trong mây mù: “Nàng nhận định bổn vương là thổ long khoan đất mà không phải thiết long?”

Quỳnh Nương thật sự mệt đến nỗi không mở được miệng, mồ hôi thái dương chưa ngừng, cảm thấy lúc này nếu là con giun thì rất đáng yêu, sẽ không làm người ta mệt như vậy.

Ngày mai nàng còn phải đến cửa hàng mới của mình tuần tra, cần phải có sức, nhưng bị Sở Tà làm loạn trên thuyền như vậy, nàng ăn không tiêu.

Ngày hôm sau, cái thân bị con thiết long này húc hỏng vẫn phải cắn răng rời giường.



Hôm nay Sở Tà rảnh rỗi, ngắt một rổ hoa lớn trong sân làm trâm hoa cho Quỳnh Nương, thuận tiện lại nhắc đến chuyện thành hôn.

Quỳnh Nương vừa kẻ lông mày vừa ngắm Lang Vương: “Làm yến hội cái gì, mệt chết người ta, người khác còn cảm thấy Vương gia nhận tiền biếu không có thành ý, lần thứ hai cưới nhưng lại không đổi thê tử, đúng là gat người mà không cần bỏ ra cái gì! Lặng lẽ thay đổi hôn thư, ký tên nhập tịch là được, không bị mất mặt xấu hổ.”

Nhưng Sở Tà không đồng ý lắm, hắn cài một đóa hoa hồng lên tóc mai Quỳnh Nương: “Thế nhân không biết là nàng ghét bỏ bổn vương, còn tưởng rằng bổn vương hưu ly nàng, vì chính danh ngày sau, lần này phải cưới nàng vào Sở gia thật là vẻ vang. Tránh cho có người gièm pha, bôi nhọ thanh danh của nàng.”

Chuyện mà Lang Vương đã khăng khăng kiên trì, ai cũng không thể thay đổi.

Quỳnh Nương bất đắc dĩ nhìn hắn chọn hoa hồng cho mình, cảm thấy rất khó phối với sam dệt váy dài, y phục nàng chọn đều không thể mặc, bèn thay váy dài cánh hoa màu đỏ ánh kim Thúy Ngọc mang đến, tăng lớp trang điểm, tô son đỏ lên đôi môi anh đào, điểm cánh hoa mai đỏ nhạt lên trán, đoá hoa lớn trên đầu mới không có vẻ đột ngột.

Lang Vương ở bên cạnh nhàn nhã nhìn nàng trang điểm.

Bình thường Quỳnh Nương đều trang điểm thanh nhã là chính, đâu từng trang điểm yêu dã diễm cơ thế này?

Nhưng trang điểm xong, nàng đứng nơi đó cằm hơi giương lên, có một loại mị hoặc kinh diễm nói không nên lời.

Lang Vương nhìn tiểu nương đổi cách trang điểm, hắn cảm thấy không ổn, thầm nghĩ: Chẳng trách Lưu Diệm kia không sợ sét đánh, đội mưa rền gió dữ muốn đến ngủ với tiểu phụ của hắn, mị sắc bậc này thu hút ong bướm không ngừng đến, nếu đổi lại là người thường cưới nàng, đúng là không thể nghỉ ngơi.

Nghĩ nàng muốn mặc thế này ra cửa, hắn rất không muốn, lập tức đứng dậy định tháo hoa hồng trên đầu nàng xuống, quyết không thể rêu rao xuất phủ như vậy.

Đáng tiếc Quỳnh Nương thấy hắn nhíu chặt mày kiếm, đánh giá từ trên xuống dưới, chuẩn bị bắt bẻ, liền biết hắn muốn làm gì, lập tức mau tay nhanh mắt nhét tiểu Nhược Hoa đang học đi đường nghiêng ngả lảo đảo vào trong ngực Lang Vương, nói: “Chàng đừng náo loạn, ta vốn ra cửa muộn rồi, ngoan, buổi tối sẽ trở về sớm nấu canh thịt cho chàng ăn…”

Nhân lúc Lang Vương bị nữ nhi quấn lấy, Quỳnh Nương mới ra khỏi cửa lớn vương phủ được.

Lần này nàng đi tuần tra, ngoài việc chuẩn bị chọn lựa cửa hàng có mặt tiền mới, cũng tìm hiểu phong thổ Giang Đông, tránh cho mới đến không có kinh nghiệm, xúc phạm kiêng kị nơi đây.

Kiếp trước nàng chỉ sống ở kinh thành, bất kể là lời nói cử chỉ, hay là cách mặc đồ trang điểm đều tích luỹ từ hai đời, là lựa chọn hàng đầu của kinh thành. Có điều kinh thành là nơi nhân trung long phượng tụ tập, cảm thấy Quỳnh Nương kinh diễm, mọi người cũng sẽ không quá mức thất thố.

Nhưng Quỳnh Nương đã quên đây là Giang Đông, lúc trước đường muội Sở Y Y của Lang Vương ăn mặc lỗi thời cũng được mọi người trong quận thành hẻo lánh tán thưởng.

Đang là giữa trưa, đúng lúc dòng người chen chúc.

Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá ngừng ở bên đường, sau đó đột nhiên một nữ tử vô cùng xinh đẹp bước xuống. Mặt như sữa đông, mày ngài chứa tình, trong đôi mắt là mị thái nhìn quanh sinh tình, tóc mây buộc cao, vạt áo lả lướt, tay áo rộng phủ trên cánh tay nhỏ nhắn, không phải thiên tiên hạ phàm thì là tinh linh hoa thần ngàn năm.

Lúc đó, người đang cắn bánh ăn canh bên đường làm rơi bánh xuống bát. Tiếng rao hàng hét to cũng im bặt lại, đừng nói nam, ngay cả nữ tử cũng kinh ngạc nhìn chăm chằm Quỳnh Nương từ đầu đến chân, thầm nghĩ đây là hoa tiên từ đâu xuất hiện, làm mọi người nhìn không rời được mắt như vậy.

Ban đầu Quỳnh Nương còn không để ý, chỉ thầm cảm thán, tuy là quê nhỏ quận hoang nhưng người dân chất phác, còn có thứ tự hơn người dân trong kinh thành, quanh mình thật là an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng người hét to ở nơi xa, an tĩnh hơn kinh thành nhiều.

Nhưng sau đó nàng ngẩng đầu, nghe thấy tiếng thở dốc quanh mình, lúc này mới nhận ra hình như tất cả phụ lão hương thân Giang Đông đều đang nhìn nàng.