Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 128-129




Thật ra Khê Quý Phi buồn bực cũng có nguyên nhân.

Nhi tử của nàng ta đang tốt, chỉ đến bãi săn một lần đã bị mũi tên xuyên cổ, nếu không phải nhi tử mạng lớn, chẳng phải mệnh tang đương trường sao?

Chuyện làm hoàng tử trọng thương hẳn là nên trừng trị thật nặng.

Nhưng bệ hạ lại chỉ giam Sở Tà kia vào Hoàng Tự, căn bản không qua phủ thẩm vấn.

Nếu giam lại lâu dài, vậy cũng coi như giải oan cho hài nhi của nàng ta. Nhưng chính là trước đó mấy ngày, mắt thấy thập hoàng tử chuyển biến tốt, Hoàng Hậu liền mời gánh hát đến cho hoàng đế luôn buồn bực không vui xem để giải buồn, hoàng đế chọn “Triệu Tử Long đơn kỵ cứu chủ”.

Nhưng xem đến cuối cùng, Lưu Bị suýt thì hại đại tướng Triệu Tử Long, ông ném A Đẩu gần chết không tiếc thương, hoàng đế tay vịn trán lã chã rơi lệ.

Quần thần cùng xem hai mặt nhìn nhau, không rõ nguyên do. Hoàng Hậu sợ hãi hỏi, có phải kịch diễn khó coi, khiến vạn tuế phiền lòng?

Gia Khang Đế dời tay đi, lộ ra đôi mắt rồng khóc đến đỏ: “Lưu Bị hiền đức ái tài, còn có thể ném con đền đáp lương tướng, nhưng trẫm, lại bởi vì yêu một chút da thịt bị thương của hài nhi mà giam một lương tướng có công huân lớn lao với Đại Nguyên vào Hoàng Tự. Cả đời trẫm yêu quý thanh danh nhất, một lòng noi theo tiên hiền, làm minh quân có đạo, nhưng bây giờ lại bởi vì yêu con sốt ruột mà làm ra chuyện hoa mắt ù tai, thấy cử chỉ hiền đức của Lưu Bị, đúng là hổ thẹn không bằng!”

Hoàng đế thương tâm rơi lệ, các vị thần tử đều ngồi không yên, một đám liên thanh khen tặng xưa nay hoàng đế hiền đức cần chính, là hạnh phúc may mắn của triều ta. Lại nói Sở Tà kia ngộ thương hoàng tử, bị trách phạt cũng hẳn là bổn phận. Sao có thể so sánh với người hiền như Triệu Tử Long.

Nhưng vạn tuế thánh tâm đã định, quyết định noi theo Lưu hoàng thúc, quyết không thể trọng tử mà nhẹ tướng, thập hoàng tử đã không sao rồi, sắp tới cuối năm nên chuẩn bị thả Sở Tà về nhà.

Thánh ý đã quyết, nếu ai còn góp lời, vậy đó là hiếp bức vạn tuế bất công với đạo minh quân.

Hoàng đế đã khóc đỏ mắt rồng rồi, ai còn đứng đầu ngọn gió để nói nữa? Chỉ có thể nháo nhào khen thánh thượng hiền đức, Sở Tà quen được một vị minh quân như vật là phúc phận hắn tu luyện mấy đời.

Người khác nghe xong còn đỡ, chỉ thầm cười Hoàng Thượng noi theo thánh hiền tẩu hỏa nhập ma thôi. Nhưng Khê Quý Phi làm mẫu thân, chỉ hận không thể noi theo cọp mẫu, ai dám chạm vào ấu tử của nàng ta liền hung hăng cắn chết đối phương.

Nhưng hiện tại chẳng những không cắn được, còn phải trơ mắt nhìn Sở Tà về nhà ăn tết uống rượu ăn thịt, trong lòng bị đè nén, nghĩ cũng biết.

Vì vậy bây giờ thấy Quỳnh Nương khoanh tay nhàn nhã ngồi ở kia, lập tức lòng dạ không thuận, trên mặt treo ý cười: “Sao Thiều Dung công chúa lại thanh nhàn vậy, muối thịt là lễ hoàng thất tạ ơn các quan lại, Thiều Dung công chúa thân là nghĩa nữ của Thái Hậu dĩ nhiên cũng phải góp một phần tâm lực, sao lại thanh nhàn ngồi đó, chỉ nhìn mọi người ở đây muối thịt?”

Nữ nhân cả cung điện chẳng có mấy người ngốc, tự nhiên biết nguyên nhân Khê Quý Phi bới lông tìm vết, một đám chỉ trầm mặc không nói gì, nhìn trò hay.

Có điều Thái Hậu lại mở miệng giảm bớt xấu hổ cho Quỳnh Nương, bà vê Phật châu nói: “Bây giờ Thiều Dung công chúa là phụ nhân có mang, nước muối lạnh lẽo, thai phụ không nên động vào, là ai gia trước khi đến dặn nàng đừng đụng.”

Lời này vừa nói ra, có mấy phi tử không dám đối địch với Khê Quý Phi lại cười mỉm chúc mừng Thiều Dung công chúa thêm hỉ.

Nhưng Khê Quý Phi nghe xong càng tức, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hoá ra là Lang Vương sắp có hài nhi, vậy phải nói một tiếng chúc mừng rồi. Hắn đã làm phụ thân thì phải tăng thêm chút lòng từ ái với ấu tử, đừng có bắn một mũi tên lên thịt người khác!”

Khê Quý Phi nói rất chua ngoa, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã bị chèn ép đến xấu hổ.



Nhưng Quỳnh Nương thấy mình không thẹn với lương tâm. Bởi vì tất nhiên là Lang Vương bị hãm hại, mũi tên đó xuyên qua người thập hoàng tử, mặt khác nàng cũng đã dốc hết sức lực, bù đắp tốt nhất, nếu không phải nàng để thần y đến, chỉ sợ bây giờ thập hoàng tử đã sớm mất giọng biến thành người câm, tàn tật cả đời.

Nhưng chính nàng cũng sắp trở thành mẫu thân, dĩ nhiên cũng có thể cảm nhận được tâm tình của Khê Quý Phi, vì vậy nàng cũng chẳng đấu khẩu với nàng ta, chỉ dịu dàng cười: “Khê Quý Phi nói rất đúng, mấy ngày nay Vương gia ở Hoàng Tự cũng đã tự xét lại, hối hận chuyện ngộ thương thập hoàng tử.”

Quỳnh Nương đã nói vậy, Khê Quý Phi cũng không thể mở miệng nữa, dẫu sao Thái Hậu đang ngồi trên cao, các vị phi tần cũng có mặt, mình nói quá mức khắc nghiệt, chẳng phải làm trái với Gia Khang Đế ném hài tử trọng thần sao?

Hoàng Hậu vừa xoa tảng thịt vừa bàng quan.

Thật ra trong điện này, có oán khí lớn nhất với phu thê Lang Vương phải kể tới Hoàng Hậu.

Rõ đang là trữ quân một quốc, cuối cùng lại ồn ào đến nỗi phải nhường ngôi, thiệt thòi và chua xót trong đó cũng chỉ có Hoàng Hậu và người Ngụy gia mới biết.

Vì vậy thấy Khê Quý Phi bới móc Quỳnh Nương, hoàng hậu không nói gì xem thôi là được. Nhưng không ngờ da mặt Thôi Quỳnh Nương kia cũng thật dày, bị Khê Quý Phi trào phúng như vậy mà trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, thêm nữa đang có thai, làm người ta không thể trách cứ nặng nề được.

Một đôi gian trá biết ra vẻ! Hoàng Hậu mắng thầm trong lòng.

Nhưng lại chẳng thể làm gì. Mấy ngày nay Hoàng Hậu vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, đó là vì sao hoàng đế lại hậu đãi Lang Vương như vậy.

Thật ra lúc nhỏ lâu lâu Lang Vương được hoàng đế đón vào cung, chẳng có gì đáng trách. Hoàng tộc một triều có gia phong của hoàng tộc một triều.

Gia phong của Lưu gia Nguyên Triều là thích đón hài tử của họ hàng phương xa vào cung nuôi dưỡng. Lúc trước biểu tỷ Tình Nhu của hoàng đế được Thái Hậu đón vào cung, cho nên sau khi Sở Tà mất đi phụ mẫu, hoàng đế cũng thích đón hắn vào hoàng cung.

Nhưng đó là lúc Sở Tà kia còn nhỏ, bởi vì hoàng đế từng luyến mộ biểu tỷ kia, thiên vị chút cũng không có gì đáng trách. Nhưng bây giờ là tình huống gì? Sở Tà kia là phiên vương có quân quyền trong tay, nhưng hoàng đế vẫn không quan tâm mà nuông chiều hắn.

Càng quan trọng là, lần này chuyện thập hoàng tử bị đâm, ai thân ai hậu, nhìn là hiểu ngay. Dù thập hoàng tử rất được Hoàng Thượng sủng ái cũng không quan trọng bằng Sở Tà.

Dù hoàng đế yêu ai yêu cả đường đi cũng không đến mức bất công như thế, sủng nịch nhi tử của lão Lang Vương Sở Quy Nông hơn cả thân nhi của mình chứ?

Tóm lại Hoàng Hậu càng nghĩ càng hụt hẫng, trong lòng có khả nghi nhàn nhạt.

Có điều dẫu sao cũng sắp hết năm rồi, mọi người đều tán gẫu về chuyện vui mừng, một chuyện trong đó là hôn sự của Ung Dương công chúa, hoàng đế chọn mấy nhà vừa ý cho nàng ấy, chỉ còn chờ quyết định cuối cùng.

Quỳnh Nương ở bên cạnh nghe, phát hiện nhà Phò mã đoản mệnh kiếp trước của Ung Dương công chúa cũng ở trong danh sách này. Lúc ấy đã có suy nghĩ, nhất định phải nói cho công chúa ngàn chọn cũng đừng chọn vị phu quân này, dẫm vào bi kịch kiếp trước.

Vì thế nàng dựa gần vào công chúa hỏi: “Công chúa nhìn trúng nhà ai?” Trên mặt công chúa không hề có ý ngượng ngùng, mặt mày khẽ nhúc nhích nói: “Còn phải hỏi sao? Mấy công tử này ta đều gặp hết rồi, công tử Thân gia tuấn soái nhất, da lại còn trắng hơn ngươi đấy!”

Người Quỳnh Nương hơi nghiêng về phía sau: Đúng, công tử Thân gia đúng là đẹp như Phan An, nhưng hắn đúng là quỷ đoản mệnh mà kiếp trước công chúa gả cho!



Xem ra nàng lại hiểu lầm tiên đế rồi, còn cho rằng nữ nhi này bị ông ghét bỏ mới gả cho quỷ đoản mệnh bệnh lao.

Xem ra là tật xấu chỉ xem mặt của Ung Dương công chúa làm hại mình cả đời!

Muối thịt mất gần nửa canh giờ, đôi tay ngày thường cầm hoa phẩy quạt của chư vị quý nhân cũng đã tê mỏi.

Các thái giám nháo nhào mang chậu nước ấm lên, cả xà phòng hoa hồng rửa đi mùi tanh trên tay cho các quý nhân. Sau đó đưa đá cuội nóng bỏng đến, được cung nữ hầu hạ mát xa cổ tay cho chư vị quý nhân.

Các quý nhân cũng đều mệt mỏi, một đám dựa ngồi trên ghế mềm, dùng màn trúc ngăn ra. Có người được ấn thoải mái mà khò khè nhẹ nhàng.

Mấy năm vừa rồi cũng thế, dù sao nơi đây không có lễ quan, nói trắng ra đều là nhi tức hoàng gia, tự do nghỉ ngơi một lúc, nếu không sau đó còn có quá trình treo thịt muối lên cũng thực khiến người ta mệt mỏi.

Quỳnh Nương sợ khí huyết kích động quá nhanh làm thương thai nhi trong bụng nên xin miễn mát xa. Trong điện sặc mùi dầu hoa hồng, nàng bị làm cho buồn nôn, có cảm giác buồn nôn bèn nói một tiếng với Thái Hậu, dẫn nha hoàn của mình ra khỏi cung điện, trộm đến vườn bên cạnh hít thở không khí.

Lúc này năm cũ lộ ra tân xuân, tuy còn chưa hết năm nhưng thời tiết đã dần chuyển ấm. Nàng sợ trúng tà phong nên chọn chỗ ngồi hành lang gần chỗ ngoặt.

Thúy Ngọc mang bên mình một hộp quả khô, Quỳnh Nương chọn nhân hạch đào bọc mật ăn, rốt cuộc cũng đè được cảm giác buồn nôn kia về.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy phía sau núi giả hành lang có người nói chuyện, giọng nói non nớt lộ ra nghẹn ngào: “Ngươi nói dẫn ta đi gặp mẫu hậu, sao lại dẫn ta tới nơi này?”

Người nọ không nói lời nào, đột nhiên tùm một tiếng, có tiếng người ngã xuống nước.

Hỉ Thước nhanh chân, nhảy phắt xuống hành lang nhìn, lớn tiếng nói: “Không tốt! Có hài tử rơi xuống nước!” Sau đó cao giọng gọi người.

Lúc này Quỳnh Nương cũng đứng dậy đi xem, mắt sắc nhìn thấy hình như có một “con khỉ” nhanh chóng chạy ra sau núi giả, nháy mắt đã không thấy bóng.

Chỉ là đám Quỳnh Nương đang ở trên hành lang, tạm thời không thể đi xuống, nhưng Hỉ Thước ở nông thôn luyện ra chất giọng vô cùng lớn, lập tức dẫn người đến đây, nhà thuỷ tạ ở đây rất nhiều, nếu không phải Hỉ Thước ở chỗ cao chỉ điểm, cung nhân đến dù có kịp thời đuổi tới cũng không nhất định sẽ phát hiện hài tử kia rơi vào hồ nước nào sau núi giả.

Nhưng thời tiết rét đậm, dẫu hài tử kia chỉ ngấm nước nhưng bị kinh hách cũng không nhẹ, chỉ phun nước, hai mắt đăm đăm.

Lúc này Quỳnh Nương mới thấy rõ hài tử kia —— vậy mà lại là thập hoàng tử xui xẻo.

Trên cổ hắn còn quấn băng vải thật dày, bây giờ đã bị nước hồ vừa tan băng màu lục đậm nhuộm dần.

Quỳnh Nương thầm kêu một tiếng không tốt, miệng vết thương này ngấm nước bẩn, chẳng phải là sẽ cảm nhiễm chuyển biến xấu sao?

Tin tức Thập hoàng tử rơi xuống nước truyền tới điện rất nhanh, lúc này Thái Hậu dẫn theo Hoàng Hậu, một đám phi tần tất cả đều chạy tới nơi xảy ra chuyện.

Khê Quý Phi thấy nhi tử rơi xuống nước bộ dáng thê thảm, trái tim vỡ vụn, ôm nhi tử gọi thái y tới xem, lại thấy Quỳnh Nương cũng ở đây, tức khắc ác khí đánh úp lại: “Sao lúc hài nhi của ta xảy ra chuyện lại luôn có phu thê các ngươi ở bên cạnh vậy, chẳng lẽ muốn thay phiên chà đạp sao? Chẳng lẽ là ngươi đẩy nhi tử của ta xuống nước? Người tới, bắt lấy ác phụ này cho ta, thẩm vấn tỉ mỉ!”