Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 112-113




Khắc khẩu trong lều trại lại giằng co một thời gian, cuối cùng hình như miệng Vương phi bị cái gì đó ngăn chặn, Lang Vương nói: “Đừng náo loạn nữa, mau ngủ đi!”

Sau câu này, cuối cùng doanh trướng cùng quay về an tĩnh.

Tiểu thị vệ kính nể nhìn Thường Tiến, thị vệ trưởng đúng là quý nhân, giúp hắn thoát được một trận đòn.

Mà Thường Tiến lại thở dài thay Vương gia, hắn thấy chuyện này sẽ không yên đâu!

Quả nhiên ngày hôm sau thức dậy, Vương phi không nói chuyện với Vương gia, sáng sớm cũng là hai người ai ăn của người nấy, không khí lạnh căm căm lan tràn giữa hai người.

Quỳnh Nương cũng không đi tìm Công Tôn Vô Dịch. Tựa như lời Lang Vương, việc này liên quan đến an ổn của Giang Đông, nếu đã bố trí ám tuyến thì tất nhiên phải đề phòng không để lộ tiếng gió. Quỳnh Nương hiểu được phải trái, trước quốc sự, tất cả tình cảm nhi nữ đều nên nhường đường.

Nàng chỉ có thể chờ, chờ đội tàu xảy ra chuyện, chờ Công Tôn Vô Dịch quở trách và trả thù, chờ lương tâm nàng bị dày vò. Loại biết rõ mọi chuyện này còn khó chịu hơn tư vị không ngừng bị dày vò, làm nàng có chút uể oải.

Lang Vương bên kia không nhìn ra cái gì ngoài mặt, nhưng người càng trở nên tối tăm.

Đồ ăn trưa nay là nồi canh thịt to với bánh nướng áp chảo, ngoài ra còn có nồi rau xào to của phòng bếp.

Bình thường Giang Đông Vương không ăn với mọi người, Vương phi của hắn tới, lại còn biết nấu ăn, dĩ nhiên sẽ tự tay nấu nướng điều dưỡng thân thể cho Vương gia.

Vì vậy thỉnh thoảng các tướng sĩ cũng được hưởng lộc của Vương gia, có thể cùng ăn đồ ngon như tay heo thơm cay, đầy bình phật nhảy tường(1).

(1) Phật nhảy tường hay Phật khiêu tường: Soup vi cá mập, món ăn nổi tiếng của Phúc Kiến.

Hương vị đó thơm đến độ có thể làm người ta nuốt đầu lưỡi vào.

Nhưng hôm nay Vương gia lại không có đồ ăn cấp cao, cơm trưa cũng ăn theo mọi người. Mà hôm nay đầu bếp còn phát huy thất thường, xào rau xanh không đảo đều, có món còn cứng đến nỗi đau răng, các vị tướng sĩ còn đỡ, đã quen với cách làm tục tằng của đầu bếp nên cố ăn.

Cố tình chủ soái đang ăn ngon uống tốt không cố được, trầm mặt quăng đũa: “Bếp khan hiếm dầu à? Sao lại xào nhừ như vậy?”

Thường Tiến vội vàng nói: “Hôm nay đầu bếp nấu cơm đau bụng, thay thế hắn là tiểu binh của nhà bếp, làm việc hấp tấp, lát nữa ti chức sẽ đi nói hắn…”

Sở Quy Hoà vẫy tay nói: “Không phải xuất thân đầu bếp, cơm canh quân doanh ăn no là được, lúc ngươi nói hắn thì nhẹ nhàng chậm chạp chút, không thể làm người của nhà bếp mang theo oán khí nấu cơm, nếu không người một doanh ăn sẽ hỏng dạ dày đấy.”

Đúng lúc này, thị vệ cửa doanh trướng bẩm báo. Nói là Thôi tiểu thư làm cơm canh đưa tới cho Sở tướng quân.

Sở Quy Hoà cười nói: “Ngoại sanh nữ này của ta trái lại chí hiếu, để nó đưa vào đây đi.”

Một lúc sau, bóng dáng lả lướt của Hà Nhược Tích xuất hiện ở doanh trướng, bà tử phía sau nàng ta xách ba hộp đồ ăn lớn, xem phân lượng cơm canh không phải của một người.

Lúc mở hộp đồ ăn ra, phân lượng đồ ăn mười phần, chay mặn phối hợp, chiên rán đủ cả, đồ ăn có hơn bảy loại.

Lúc này các vị tướng soái rất có lộc ăn, không ai ăn đồ ăn khô cứng trong nồi dưới bếp nữa, sôi nổi vui cười ngồi vây quanh một chỗ bắt đầu phân ăn đồ ăn ngon Hà tiểu thư mang đến.



Lang Vương phiền lòng, vốn không muốn ăn, nhưng lúc nam nhân cùng ăn cơm luôn có đề tài để nói, thuận tiện thư giãn đầu óc căng chặt vì thảo luận quân tình, vì vậy bất tri giác tán gẫu với mọi người nên cũng ăn không ít, còn ngon hay không, chỉ để lấp đầy bụng thôi.

Hà Nhược Tích hầu hạ rót canh cho di phụ sau khi ăn xong, thuận tiện cũng rót một bát canh nóng đưa qua cho Lang Vương.

Lang Vương đang nói chuyện với tướng quân bên cạnh, thuận tay nhận lấy.

Nhưng đúng vào lúc này, thị vệ ngoài cửa hô: “Lang Vương phi đến.”

Sau đó bóng dáng Lang Vương phi cũng xuất hiện trước trướng, hai nha hoàn phía sau nàng xách hộp đồ ăn lớn, hiển nhiên cũng là đưa cơm tới.

Hoá ra sáng sớm Quỳnh Nương hết tức giận, nghĩ việc đã đến nước này thì phải cố gắng hoà giải quay về mới tốt.

Tuy lấy thuyền làm mồi, nhưng nếu Lang Vương chịu, hắn cũng có thể phái người bảo vệ Công Tôn nhị cô nương, còn cái thuyền kia, cùng lắm thì từ bỏ cũng không sao.

Nghĩ vậy, có vẻ nàng hơi trẻ con khi tức giận với Lang Vương, vì vậy nàng xuống bếp dùng tương đậu đặc sản của địa phương để hấp một con cá lớn, bỗng nhớ đến các thuộc hạ của Lang Vương nói tay heo thơm cay và phật nhảy tường rất ngon, bèn xuống tay làm.

Còn món phật nhảy tường, Quỳnh Nương dùng phương thuốc cải tiến, loại trừ những nguyên liệu kỳ trân mà đại doanh không thể tìm, nàng dùng nấm hương, khối thịt ba chỉ, tôm bóc vỏ, sò khô và sườn thịt viên là chính, hơn nữa đồ ăn bình thường dễ gặp khác dễ dàng hầm chín, càng không cần nấu lửa nhỏ trên bếp lò cả ngày.

Viên thịt là việc tinh tế, nhân thịt phải trộn lâu trộn đều, món sườn cũng phải băm nhỏ vụn, ở giữa môi răng có cảm giác giòn vang.

Bởi vậy, bận rộn một buổi sáng, lúc đưa cơm trưa đến thì đã muộn.

Quỳnh Nương hoàn toàn không thèm để ý, mấy người này thảo luận quân tình mất cả ngày, tiệm ăn nàng chuẩn bị đã hầm nấu đầy đủ, cùng lắm thì trưa không ăn xong, để đến buổi tối làm nóng lại trên bếp tiếp tục ăn.

Nhưng không ngờ, vào doanh trướng mới phát hiện, nàng lại làm điều thừa.

Hà Nhược Tích kia đã giành trước một bước, chuẩn bị bát bát đĩa đĩa, lúc này lại đang ân cần đưa canh nóng cho Lang Vương, mà Lang Vương cũng nhận lấy, dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.

Quỳnh Nương nhìn nhìn, cười nói: “Hoá ra mọi người đã ăn rồi, cũng trách ta hôm nay làm chậm, mọi người ăn tiếp đi.”

Nói rồi nàng lui ra ngoài, chào hỏi thị vệ ngoài cửa, nói bọn họ cả ngày làm lụng vì an nguy của chủ soái, đúng là vất vả, đồ ăn hôm nay xem như khao quân.

Những thị vệ đó ngoài mấy người thay phiên công việc ra, còn lại xúm qua đó hết, lúc nắp bình Phật nhảy tường mở ra, mùi rượu Thiệu Hưng rót lên thịt lan toả bốn phía, những thị vệ đó thèm đến nỗi hô to thơm quá.

Mùi vị kia đúng là có sức xuyên thấu, ngay cả tướng soái trong doanh trướng cũng ngửi thấy. Lúc trước bọn họ đã từng ăn rồi, vừa ngửi thấy, nước miếng văng bốn phía, lần ăn trước dường như đã tiêu hoá sạch trong khoảnh khắc.

Thành thật mà nói, tuy đồ ăn Hà tiểu thư mang đến phong phú, nhưng mang theo mùi dầu mỡ chỉ tiệm ăn có, dẫu sao quán cơm tửu lâu chú ý phí tổn, dầu đã nấu ăn vẫn được sử dụng lại.

So ra, đồ ăn Vương phi nấu đều là thịt rau thường thấy nhất, nhưng không biết vì sao lại ngon đến nỗi làm người ta không quên được.

Có tướng quân không câu nệ tiểu tiết dứt khoát bưng bát chạy ra ngoài soái trướng, đi cướp đồ ăn với một đám thị vệ, múc một bát nóng hổi rồi nói sau.



Có người đi đầu, liền có người thứ hai, người thứ ba…

Cuối cùng, ngoài Lang Vương và tướng quân Sở Quy Hoà ra, còn lại đi ra ngoài ăn hết.

Hà Nhược Tích nhìn cả mâm đồ ăn dư lại trước mắt mà quẫn bách.

Thật ra chỗ đồ ăn này đúng là không phải nàng ta làm, dẫu sao nàng ta không giống Quỳnh Nương, xuất thân thương nhân hạ tiện, đâu biết làm mấy món quá phức tạp này, vì vậy nàng ta đặt hàng của tửu lâu trong chợ nên mới qua loa thôi.

Một đầu bếp của tửu lâu thôn quê sao có thể so sánh với trù nương kinh thành? Cuối cùng nàng ta hoàn bại mất hết mặt mũi.

Nhưng mà lòng nàng ta được an ủi đó là di phụ, còn có Vương gia cho nàng ta mặt mũi.

Không phải rốt cuộc bọn họ không ra ngoài sao?

Thật ra Sở Quy Hoà cho nàng ta mặt mũi là thật, nhưng Lang Vương lại phiền chán nàng ta.

Rõ hay, đúng là thừa tinh lực, Hà Nhược Tích này học Quỳnh Nương đưa cơm cái gì? Nếu nàng ta không tới, bây giờ hắn đã được ăn đồ ăn ngon của Vương phi nhà mình, cũng hóa giải khắc khẩu đêm qua, vậy đã tốt, chết tiệt, tất cả đều gà bay trứng vỡ rồi!

Vừa nãy tiểu phụ nhân kia thấy hắn nhận canh, ánh mắt không đúng rồi. Thậm chí Lang Vương không rõ, hôm nay hắn về doanh trướng, liệu có lại nhận một phong thư hoà li nữa không.

Lát nữa rảnh rỗi phải nói với di phụ, nhân lúc còn sớm mau tiễn lão cô nương không gả được này đi… nhưng trước đó, hắn phải tìm một người đến.

Nghĩ vậy, hắn buông đũa, lạnh giọng đuổi Hà Nhược Tích khoé mắt mang nước đi bằng vài câu rồi bảo Thường Tiến đến hương trấn, tìm Công Tôn Vô Dịch tới…

Đêm nay Lang Vương không về doanh. Một mình Quỳnh Nương độc thủ đến bình minh, lòng cũng lạnh lẽo, nàng nghĩ, sau khi tin tức đội tàu truyền đến, nàng cũng nên quay lại kinh thành.

Rốt cuộc là có duyên phận, dù nàng kiên quyết can thiệp cũng không chia cắt được hai người đó, vậy tội gì phải khiến người chán ghét, ngăn cản người nạp mỹ thiếp chứ?

Lại nói ngoài đại doanh Giang Bắc, khoảng thời gian này hải tặc rất khó sống, từ sau khi Lang Vương tới Giang Nam, bọn hắn đại chiến tiểu chiến không ngừng, vẫn luôn mệt mỏi ứng phó, lâu rồi chưa quay lại nghề cũ của mình.

Cũng may mấy ngày trước rốt cuộc bọn hắn cũng chiếm thượng phong, bao vây đại doanh Giang Nam, chỉ đợi Lang Vương quy thiên là hăng hái đánh trận.

Mấy ngày đầu mọi người còn hứng thú bừng bừng mà thay phiên mắng trận, lời nói quê mùa thô tục của nông thôn không mang sức nặng nên phải dùng hết sức lực mà quát mắng, nhưng phát hiện cửa trại đại doanh đóng chặt, không có bất cứ động tĩnh gì, bọn họ cũng xuất công vô ích.

Lần này khí thế triều đình hùng dũng, bọn họ cắn răng cũng phải kiên trì, diệt trừ nhuệ khí của triều đình cũng không dám tới quản việc làm ăn đường thuỷ nữa.

Nhưng mấy ngày nay hải tặc nhận được tuyến báo, nói một con tàu lớn của kinh thành mang bạc muốn tới chợ thuốc buôn bán, ngày thường con dê béo như vậy đã hiếm có, huống chi là đạo tặc đã vơ vét hết của cải làm bọn họ phiền muộn.

Một vài hải tặc biết tin tức trước, người cầm đầu ngao ngao tru lên ngồi trên thuyền đi thẳng đến ven bờ chợ thuốc mai phục.

Giao chiến mấy ngày liền, hải tặc tổn binh tàn tướng, binh khí giáp sắt không đầy đủ, phần lớn người cầm đầu tiếp viện cũng chưa hoàn thành đã vội vàng xuất phát, sợ đi muộn, người khác ăn thịt, ngay cả canh mình cũng không uống được.

Hải tặc vốn không phải một thể, mà là phối hợp dưới uy danh của Kích Thủy Khách mới miễn cưỡng hợp lại cùng đối kháng với đại doanh Giang Nam, nhưng bởi vì một con dê béo mà lại chia năm xẻ bảy.