Ăn xong những món mà Tưởng Thiên Dịch nấu,Cố Tuyết Nhi cũng đã nguôi giận.
Cô dọn dẹp chén dĩa rồi pha cho Tưởng Thiên Dịch một ly trà giải rượu.
Tưởng Thiên Dịch dựa người ghế sô pha đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.
Cố Tuyết Nhi đặt ly trà giải rượu lên bàn,đặt mông ngồi xuống cạnh bên anh.
Cô liếc mắt nhìn khuôn mặt của anh.Ngũ quan tinh tế có phần xuất sắc hơn những người bạn của anh.Nhưng dù ngủ khuôn mặt của anh vẫn toát lên vẻ lạnh lùng,soái khí.
Cố Tuyết Nhi vô thức chạm vào những sợi tóc đang vướn trên mặt anh.Bất chợt Tưởng Thiên Dịch mở mắt,bốn mắt nhìn nhau,không khí bỗng trầm xuống khác thường.
Cố Tuyết Nhi có chút lúng túng,bàn tay trên mặt anh được thu hồi,cô khép nép ngồi bên cạnh nhìn anh như muốn chờ anh phán quyết.
Tưởng Thiên Dịch xoa huyệt thái dương,anh đã một phần nào tìm lại ý thức.Vừa quay qua liền thấy khuôn mặt Cố Tuyết Nhi không gang tấc,Tưởng Thiên Dịch nói ý xấu,cúi xuống hôn lên đôi môi của cô.
Cố Tuyết Nhi đứng hình,không ý thức được hành động của Tưởng Thiên Dịch.Nhưng cô không đẩy anh ra mà còn đáp lại nụ hôn đó.
Nụ hôn triền miên kéo dài trong hai phút.Lúc thả nhau ra khuôn mặt Cố Tuyết Nhi đã đỏ ửng lên vì ngại.Không gian nóng bỏng được di trì trong hai phút thì cũng dừng lại.
Tưởng Thiên Dịch nhìn Cố Tuyết Nhi đang thở dốc thì cảm thấy có lỗi.
Mẹ nó!
Lần này thì anh tội lỗi chồng chất rồi.
Anh ôm lấy Cố Tuyết Nhi,khuôn mặt đặt trên hõm cổ cô,giọng nói trầm thấp như muốn tạ lỗi:" Vợ,anh xin lỗi"
Dù đã sớm tỉnh rượu nhưng giọng nói của anh vẫn mang chút hơi thở của rượu.Nó quấn vào hô hấp của Cố Tuyết Nhi khiến trái tim cô đập liên hồi.
Phải biết đàn ông uống rượu rồi còn cái trò xin lỗi này quyến rũ đến nhường nào.
Cố Tuyết Nhi không trả lời,cô chỉ chỉ ly trà đang ngây ngút khói trên bàn ân cần nói:" Anh uống thuốc giải rượu đi"
Tưởng Thiên Dịch nhướn nhướn mày,trên mặt tràn đầy ý cười.Anh vuốt tóc cô,khẽ nói:" Cảm ơn em" Rồi nhận lấy ly trà giải rượu.
Lúc nãy anh đã tỉnh được vài phần,vì ly trà này của cô mà tỉnh táo hẳn.Chợt nhớ đến nụ hôn nóng bỏng lúc nãy trái tim Tưởng Thiên Dịch bỗng đập mạnh lên.Hình ảnh đó cứ hiện diện trong tâm trí anh.Có lẽ trên cuộc đời này chỉ duy nhất mỗi một mình cô có thể làm được điều này.
Chỉ có mỗi anh biết Cố Tuyết Nhi chính là liều thuốc giải cho Tưởng Thiên Dịch…
Mười một giờ ba mươi,cả hai mới lên phòng.
Trước khi Cố Tuyết Nhi vào phòng tắm Tưởng Thiên Dịch đứng ở ngoài lên tiếng nhắc nhở:“Bây giờ trời tối rồi.Em chỉ nên tắm sơ qua rồi nhanh chóng ra ngoài,đừng ngâm nước quá lâu.”
Cố Tuyết Nhi gật gật đầu không cãi lại.Việc lúc nãy làm cho ngôn từ của cô bị hạn chế.
Cả hai lên giường thì đồng hồ cũng vừa điểm mười hai giờ.
Tưởng Thiên Dịch cảm thấy suốt cuộc đời này anh không nên động đến rượu lần nào.Cố Tuyết Nhi đang mang thai cần phải ngủ sớm,chăm sóc sức khỏe một cách chu đáo nhất.Ấy vậy mà chỉ tại anh mà cô bây giờ vẫn còn thức.Lúc người ta ngủ một giấc rồi thì mới lên giường.Tưởng Thiên Dịch gác tay lên chán trong lòng như muốn phát nổ,gào thét tự trách mình.
Cố Tuyết Nhi nằm kế bên không nghe thấy anh nói gì thì chỉ nghĩ anh đã ngủ rồi.Chứ đâu biết trong anh đang tự trách mình.
Do thức quá khuya lúc thức dậy đã là chín giờ sáng.Cố Tuyết Nhi ngủ một giấc cực kì sảng khoái,không bị ai phá giấc ngủ vì vậy chất lượng giấc ngủ ngày càng tốt hơn.
Cố Tuyết Nhi làm vài động tác khởi động buổi sáng rồi mới bước xuống giường.Bên kia giường đã sớm nguội lạnh,chắc bây giờ anh đang ở công ty.
Cố Tuyết Nhi thư thả vào phòng tắm vệ sinh cả nhân rồi mới đi xuống lầu.Cô cứ nghĩ thứ mà đang chào đón cô chính là bữa ăn sáng do người làm nấu.Nhưng không ngờ đập vào mắt cô chính là hình ảnh Tưởng Thiên Dịch đang mặc tạp dề đứng trước bàn ăn.
Bước chân cô dừng lại,cô vô thức chú ý đến khuôn mặt anh,rồi trượt xuống vạt áo đang được mở hờ ra hai nút.Rồi cuối cùng là bàn tay được chạm khắc như tạt tượng.Tất cả hòa quyện với nhau càng khiến khung cảnh đó quyến rũ có sức hút lạ thường.
Cố Tuyết Nhi đỏ mặt vì suy nghĩ của mình.Cô khụ khụ hai tiếng rồi mới cất bước đến chỗ của anh.
Tưởng Thiên Dịch ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt của cô,anh mỉm cười ôm cô vào lòng" Mới thức à?"
Hỏi thừa!
Cố Tuyết Nhi gật gật đầu để mặc anh đang ôm mình" Ừm,sao hôm nay anh không đi làm à?"
Tưởng Thiên Dịch nhướn mày,giọng nói đầy vẻ trêu đùa" Sao nào? Không muốn anh ở nhà à?"
Cố Tuyết Nhi dùng sức lắc đầu,ăn ngay nói thẳng" Không muốn!"
Anh bật cười xoa xoa đầu cô rồi dời xuống phần bụng đang nhô lên của cô:" Mấy bữa nay có ói không em?"
" Lâu lâu cũng có.Nhưng cũng không nhiều lắm.Không như những gì em đọc được trên báo"