Trọng Sinh Trở Về: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù!

Chương 24




Đầu dây bên kia không vang lên tiếng động,cũng chẳng có tiếng hồi âm.Cố Tuyết Nhi nắm chặt điện thoại,trái tim đã đập mạnh liên hồi như muốn phát nổ.Cô chỉ sợ,chỉ sợ phải nghe câu trả lời mà cô không mong muốn.

Từ đầu Cố Tuyết Nhi đã tự hứa với lòng mình sẽ không yêu Tưởng Thiên Dịch.Vì mục đích duy nhất mà cô tiếp cận anh chỉ bởi vì trả thủ.Nhưng nào ngờ khi tiếp xúc với anh lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn thế này.Cái thai trong bụng làm tâm trí cô náo loạn.Cảm xúc của cô cũng thay đổi đi không ít.Nhưng đa số đều dồn lực chú ý đến Tưởng Thiên Dịch nhiều hơn.Càng ngày càng muốn tiến lại gần anh hơn,càng muốn những thứ giả tạo này biến thành sự thật.

Càng hèn mọn muốn ở bên cạnh anh,xây dựng gia đình cùng anh và con.

Cố Tuyết Nhi biết đây là những điều hèn mọn nhất của mình!

Mi tâm Lăng Ngữ Nghi giật giật,cô nàng bỗng muốn chửi thề.Không ngờ mọi chuyện lại tiến triển theo hướng này.Suốt mấy tháng không liên lạc với nhau rốt cuộc Cố Tuyết Nhi và Tưởng Thiên Dịch đã xảy ra chuyện gì? Còn muốn tính tương lai sẽ rung động với hắn ta?!

" Con mẹ nó,Cố Tuyết Nhi rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì vậy?! Suốt mấy tháng nay cậu bị Tưởng Thiên Dịch khốn kiếp kia cho uống bao nhiêu thuốc mê?! Đã trao thân xác cho hắn ta rồi,hiện giờ cậu còn suy nghĩ đến việc đời đời kiếp kiếp với hắn?! Vốn dĩ cuộc hôn nhân này cũng chẳng có tình yêu.Điều do một phía cậu xây nên.Hắn ta là vì cái thai trong bụng,vì hắn, vì nhà họ Tưởng mới chăm sóc cậu.Bây giờ lại muốn quay đầu,cậu muốn như vậy hay là hắn ta?!"

Nói đến đây Lăng Ngữ Nghi bỗng phát hiện cô đã nói quá nhiều,nhiều hơn những gì mình nên nói.Cô biết,tất cả mọi việc đều do Cố Tuyết Nhi quyết định.Mọi lựa chọn đều là quyền của cô ấy.Lăng Ngữ Nghi cô cũng không có cách nào xen vào.Nhưng nhìn thấy cô bạn của mình đang sắp đi" lầm đường" thì lên tiếng khuyên bảo:" Aizzz…cậu muốn làm sao thì làm.Chắc có lẽ cậu đã lo xa rồi đấy!Không có việc cậu rung động với tên khốn nhà họ Tưởng đâu.Yên tâm đi,bây giờ cậu đang mang thai,hãy quan tâm và chăm sóc sức khỏe của mình hơn."

Trái tim Cố Tuyết Nhi như thắt lại,nhưng cô cũng không dám để lộ ra:" Ừm,cảm ơn cậu"

Lăng Ngữ Nghi nói thêm vài chuyện về số sổ sách nhà họ Tưởng thì dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Cố Tuyết Nhi nhìn màn hình di động tắt đi thì đặt điện thoại xuống bàn trà.Còn mình thì lê thân xác lên giường.Đi cả ngày đã mệt mỏi mới vừa về nhà lại được Lăng Ngữ Nghi cho thỉnh giáo vài đạo lí,Cố Tuyết Nhi cũng không còn nhiều sức để suy nghĩ.

Tiếng nước êm ả chảy trong phòng tắm cuối cùng cũng tắt đi.Tiếng cửa phòng mở ra,Tưởng Thiên Dịch mang theo hơi nước và mùi sữa tắm còn vướng lại mang ra ngoài.Hiện giờ Tưởng Thiên Dịch không còn mặc bộ vest mà hay vào đó là bộ đồ ngủ thoải mái phóng khoáng,ẩn hiện cơ bụng săn chắc của mình.

Ánh mắt Tưởng Thiên Dịch dừng lại trên người Cố Tuyết Nhi.Anh thuận tay ném chiếc khăn ướt lên ghế.Di chuyển lại gần chỗ cô.

Cố Tuyết Nhi đang ôm chiếc gối sắp chìm vào giấc ngủ thì cảm giác một bên giường lúng xuống.Cô nâng mắt ngước mặt lên vừa hay chạm vào đôi mắt đen nhánh của anh.

" Thiên Dịch"

" Ừm?"

Cố Tuyết Nhi định nói gì đó,môi cô mấp máy nhưng nửa chữ cũng không thể tuông ra. Cố Tuyết Nhi lắc đầu nói:" Không có chuyện gì.Chỉ đơn giản muốn gọi tên anh mà thôi"

Muốn gọi tên anh vì cô biết sắp tới đây cô sẽ không có cơ hội được gọi nữa.

" Em muốn ăn thêm không.Anh nấu"

Lúc nãy khi đến trạm dừng chân,Cố Tuyết Nhi đã được Tưởng Thiên Dịch chiêu đãi một bữa ăn hoành tráng.Đến bây giờ bụng cô vẫn còn no không thể chứa thêm cái gì nữa.

Cố Tuyết Nhi đáp lại:" Không ăn" Rồi lại lăn ra ngủ bỏ mặc Tưởng Thiên Dịch còn đang ngồi đó.

“…”

Tưởng Thiên Dịch biết phụ nữ mang thai tính tình rất khó chiều nên cũng không nghĩ nhiều.Anh đắp chăn cho cô.Rồi không một tiếng động ra khỏi phòng ngủ.

Anh không xuống lầu nấu ăn vì nấu Cố Tuyết Nhi cũng không ăn.Còn anh cũng không thấy đói.Vì vậy anh dứt khoát đi vào thư phòng tiếp tục công việc đang dang dở của mình.

Việc hai ngày nay đi thiện nguyện cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến công việc của anh.Vì còn có phó giám đốc và trợ lí của anh làm giúp.Nhưng sắp đến cuộc bầu cử đó rồi.Anh cũng đang tất bật làm việc đây.

Tưởng Thiên Dịch muốn vị trí doanh nhân năm nay sẽ nhanh chóng thuộc về anh.Vì vậy anh cần phải khiến công chúng công nhận cũng như dễ dàng lấy được niềm tin sự tín nhiệm.Điều nay đối với một người lãnh đạo thì cực kì quan trọng.

Tưởng Thiên Dịch nhanh chóng lấy điện thoại gọi vào một số quen thuộc" Sắp xếp cho tôi một buổi triển lãm,gần nhất có thể"

Lúc anh quay trở về phòng đã là mười một giờ đêm.Cố Tuyết Nhi yên tĩnh nằm ngủ ngay ngắn trên giường.Khuôn mặt của cô chỉ lộ một nửa vì bị chăn trùm muốn kín.Tưởng Thiên Dịch nằm lên giường,để đầu cô lên cánh tay của mình.Kéo cơ thể cô vào lòng mình.Động tác của anh rất dịu dàng,Cố Tuyết Nhi ngủ mê cũng không hay biết gì.

Tưởng Thiên Dịch hôn lên trán Cố Tuyết Nhi,ôm cô ôn nhủ nhỏ giọng nói" Ngủ ngon"

Tưởng Thiên Dịch nào biết lúc này cô vợ yêu của anh đang gặp ác mộng.

Cố Tuyết Nhi cảm thấy cơ thể đau nhức,đầu như muốn nổ tung.Lúc cô ổn định lại cảm xúc thì cảm nhận mình đang nằm trên nền đất lạnh buốt.Xung quanh tối đen như mực chỉ có mỗi chỗ của cô thì có một chút ánh sáng ít ỏi.

Cố Tuyết Nhi còn chưa hiểu chuyện gì thì khuôn mặt của một người phụ nữ xuất hiện khiến cô đứng hình.

Dáng người thon thả xinh đẹp cũng khuôn mặt thanh thuần nhưng vẫn có chút thời thượng sang chảnh chính là những từ để hình dung Cố Tuyết Nhi.

Nhưng mẹ kiếp!

Tại sao lại có một người có khuôn mặt y đúc Cố Tuyết Nhi đứng đối diện cô chứ!

Chưa kịp để cô hoảng sợ thì Cố Tuyết Nhi phía đối diện đã lên tiếng trấn tỉnh cô:" Tô Hạ,là tôi,Cố Tuyết Nhi đây"

Cơ thể cô run run,miệng lắp bắp nhưng không nói ra được câu nào.

Mẹ nó!

Là Cố Tuyết Nhi thật đó!

Không lẽ đến đây để đòi lại cái xác này sao?!

Cố Tuyết Nhi như biết đọc được suy nghĩ của cô.Cô ta nhìn khuôn mặt đang tái nhợt vì sợ của cô thì có chút đồng cảm cất tiếng:" Tôi đến đây không phải để thù dọa cô.Càng không phải muốn lấy lại cái xác"

Cô khó hiểu nhìn Cố Tuyết Nhi " thật"

Không muốn đến đây lấy lại cái xác thì muốn làm gì?!

" Tôi chỉ muốn nhờ cô.Hãy chăm sóc thật tốt ba mẹ của tôi.Dù gì họ cũng đã lớn tuổi,cũng chỉ có mỗi tôi là con ruột.Tôi đã mất đi rồi cũng không thể phụng dưỡng ba mẹ." Cố Tuyết Nhi dừng một chút lại cất tiếng nói tiếp:" Thật ra lí do tôi chết là vì tôi tự tử.Chuyện hôn nhân không thể ép buộc được vậy mà ba mẹ tôi lại muốn tôi kết hôn với người mà tôi không quen biết.Chuyện này chẳng khác nào muốn lấy mạng tôi.Vậy nên tôi chọn cách kết thúc cuộc sống của mình,cũng như những tháng ngày đau khổ của mình.Nhưng tôi đâu ngờ vừa mới hồn lìa xác thì cô lại đến đây.Chiếm dụng thân xác của tôi.Lúc đầu thì tôi có chút tức giận.Dù gì đây cũng là cơ thể của mình mà,đâu thể nào để một cô gái không quen không biết làm điều càng quấy.Nhưng dần dần tôi lại biết lí do cô làm vậy.Thì ra trên cuộc đời này vẫn còn nhiều người khó khăn hơn tôi.Lúc đó tôi đã muốn trao lại thân xác của mình cho cô.Xem như là tôi nhờ cô đi,nhờ cô chăm sóc ba mẹ tôi phụng dưỡng họ như ba mẹ của mình…"

Nói xong lời này Cố Tuyết Nhi định rời đi thì cô bỗng cất tiếng:" Được,tôi sẽ làm tốt những việc mà cô phân phó.Nhưng có một điều tôi muốn nói rõ,việc tôi lấy thân xác của cô lúc đầu tôi cũng không biết.Trong đầu tôi lúc đầu đơn giản chỉ vì muốn trả thù.Nhưng bây giờ nghe cô nói vậy thì tôi cũng nhẹ nhõm.Cố Tuyết Nhi,cô hãy đầu thai và tìm cho mình một gia đình tốt nhé!"

Việc cô dùng cơ thể Cố Tuyết Nhi cô cũng không biết gì.Nhưng đâu ngờ mọi chuyện phía sau lại như vậy.Cô cũng có chút sợ hãi,dù gì đây là cơ thể của người ta,cô mạo phạm mà dùng nó vì lợi ích riêng thì có chút chột dạ.Nhưng mà Cố Tuyết Nhi mất thì cũng đã mất,cơ thể này từ khi Cố Tuyết Nhi từ biệt trần gian đã không còn là của cô ấy nữa rồi.

Cố Tuyết Nhi đang đi vài bước thì chợt quay đầu bất hình lình nhìn vào chiếc bụng đang nhô nhô của cô bỗng nói:" Tô Hạ,có một chuyện tôi phải nói với cô.Tưởng Thiên Dịch thật sự rất yêu cô đó.Cô cũng đừng vì trả thù mà làm tổn thương anh ấy.Tôi nhìn ra được sự bao dung của anh ta dành cho cô.Chứ không phải sự giả tạo như cô đã lầm tưởng!"

Tác giả: Mấy bà ơiiii,tim cho tôi để tôi có động lực viết đi mấy bàaaaaa