Tưởng Thiên Dịch cùng Cố Tuyết Nhi đến một ngôi đền trên núi.
Vào mùa đông,thời tiết có thể vào khung âm độ.Nhưng do Tưởng Thiên Dịch đã chọn thời gian quá chuẩn xác.Lúc này thành phố của anh cũng chưa hẳn vào đông.
Ngôi đền trong hiu quạnh,không có một bóng người khiến Cố Tuyết Nhi có chút sợ hãi.
Khác với vẻ mặt của Cố Tuyết Nhi,Tưởng Thiên Dịch rất phấn khích mà kéo cô vào trong.
Thì ra bên trong cũng có người ở.Là một ni cô không còn trẻ mặc áo tứ thân.Nhìn thấy có người đến thì vui mừng ra tiếp đón hai người.
Cố Tuyết Nhi cùng Tưởng Thiên Dịch cuối đầu chào ni cô.
Cả ba người nói chuyện một lát.Nhưng thật ra chỉ có Tưởng Thiên Dịch cùng ni cô nói chuyện.Còn cô đứng một bên chẳng hiểu hai người nói gì.
Một lúc sau,Tưởng Thiên Dịch gật gật đầu nói cảm ơn rồi dẫn tay cô vòng qua bên phải đi ra đằng sau ngôi đền.
Cố Tuyết Nhi nhíu mày nhìn anh.Năm ngón tay đan nhau,nhiệt độ ấm áp tràn vào bàn tay cô.Không biết anh dẫn cô đi đâu nhưng trong lòng cô lại rất yên tâm.
Khi tầm mắt cô va vào cây bình an sừng sững trước mặt.Tán là rộng,thân cây có thể bằng ba đến bốn vòng tay của người trưởng thành.
Hóa ra anh dẫn cô đến đây là để cầu phúc.
Tưởng Thiên Dịch cúi người nhìn Cố Tuyết Nhi,trong ánh mắt có ý cười" Tuyết Nhi,chúng ta cùng cầu bình an đi.Như vậy thì mới có thể sống với nhau hạnh phúc đến suốt đời"
Cố Tuyết Nhi nhếch nhẹ môi.Trong lòng cười lạnh.Từ khi kết hôn với Tưởng Thiên Dịch,Cố Tuyết Nhi chưa bao giờ có một ngày hạnh phúc phải nói đúng hơn là trong lòng thù hận không thôi.Bây giờ Tưởng Thiên Dịch lại muốn cùng cô cầu bình an.Cô sợ mình sẽ cầu cho anh chết sớm mất.
Cố Tuyết Nhi buông tay anh ra,dịch ra một bên đáp" Cầu làm gì chứ? Không phải chúng ta cũng đang hạnh phúc à?"
Đồng tử Tưởng Thiên Dịch co lại nhưng nhanh chóng thu lại dáng vẻ ban đầu.Anh lại đi hiểu rằng Cố Tuyết Nhi đang tức giận vì lại muốn đi cầu một thứ đang có" Ừm,đang hạnh phúc.Vậy thì cầu cho con nhé em?"
" Được"
Cách cầu phúc này cũng không có gì khó.Viết một điều ước của hai người rồi nhét vào chiếc chuông.Cầu nguyện điều mình mong muốn,canh khoảng cách và ném lên cây ở phía trước.Chỉ cần chuông có thể rơi lên cây tất điều ước sẽ thành sự thật.
Thật ra cả kiếp trước hay kiếp này cô cũng chưa từng tin vào chuyện này.Điều ước có thành sự thật không là do ta tạo nên.Còn việc cầu này chỉ mang tính chất mê tín dị đoan không có khoa học.
Viết điều ước xong.Người ném chuông sẽ là Tưởng Thiên Dịch.
Không cần phải đoán chắc chắn chuông sẽ không rơi xuống đất.Nó rất dứt khoát mà vướn lên cây,một cơn gió chợt lùa qua.Tiếng chuông vang lên khiến nơi này càng trở nên lãng mạn.
Nhưng Cố Tuyết Nhi đang mang thai cơ thể khó chịu.Chắc thân thể này cũng không được khỏe,đi một lúc lại cảm thấy mệt mỏi.Chỉ muốn nằm im một chỗ.
Cả hai tạm biệt ni cô rồi đi xuống đồi.Trên đường đi xuống lác đác người đi lên cầu cúng.Bởi đây là mùa đông,người ra đường cũng ít dần.
Đi chưa được bao lâu Cố Tuyết Nhi thở không ra hơi nói với Tưởng Thiên Dịch" Nghỉ một chút đi,em đi không nổi nữa"
Tưởng Thiên Dịch biết cơ thể của cô không tốt.Cả hai cùng dừng lại trên tản đá gần đó ngồi nghỉ mệt.
Cũng may Tưởng Thiên Dịch có đem một chút bánh và đồ uống.Nhanh chóng đưa cho Cố Tuyết Nhi xem như là chống đói.
Cố Tuyết Nhi tựa đầu vào Tưởng Thiên Dịch,không biết là lời nói thật hay giả lên tiếng" Ông xã,nếu bỗng nhiên anh phát hiện người bên cạnh anh chỉ vì lợi ích của bản thân mà tiếp cận với anh thì anh sẽ làm gì?"
Tưởng Thiên Dịch không phản ứng ngay lập tức.Một lúc lâu mới lên tiếng" Sao em lại hỏi anh về chuyện này?"
" Hỏi thôi"
Tưởng Thiên Dịch nghĩ ngợi rồi đáp" Anh sẽ tìm hiểu xem người đó tại sao lại làm vậy và...sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó"
Cố Tuyết Nhi nghe vậy thì im lặng không nói thêm gì.Cô ngồi dậy phủi phủi vụn bánh" Chúng ta đi tiếp thôi"
Chưa đi được mấy bước Cố Tuyết Nhi bị vấp ngã xém chút nữa đã cúi đầu xuống đất cũng may Tưởng Thiên Dịch đã đỡ kịp.
Tưởng Thiên Dịch cúi người nói với cô" Lên đi,anh cõng cho"
Cố Tuyết Nhi lắc đầu,từ chối" Không cần đâu,từ đây xuống núi còn rất xa.Nếu anh cõng em thì xuống dưới anh phải thay xương sống quá"
Đoạn đường này còn rất xa,thời tiết giờ đã vào đông.Cô mặc ba lớp áo vẫn còn cảm thấy lạnh.Vả lại mang thai,tăng lên cũng mấy cân.Nếu Tưởng Thiên Dịch cõng cô xuống dưới thì sợ hai người không biết còn mạng không.
Nhưng Tưởng Thiên Dịch vẫn thúc giục nói" Vợ,lên nào!"
....
Đi xuống núi thì trời cũng đã tối.
Bốn người mỗi người một công việc tất bật cùng nhau chuẩn bị đồ ăn.
Cố Tuyết Nhi mang thai nên được ưu tiên không cần làm gì nhưng cô lại không muốn ngồi im một chỗ.
Lúc nãy Tưởng Thiên Dịch cõng cô một đoạn đường dài chắc cũng mệt rồi.
Món ăn tối nay cũng như bữa sáng vẫn không thay đổi gì nhiều.Nhưng do đang đói cô ăn món nào vô cũng thấy ngon hơn ngày thường.
Đang ăn thì Ngô Tú Hoài bỗng lên tiếng hỏi" À chị,trường chị đã họp phụ huynh chưa? Sao giờ chị vẫn còn yêu đời thế?"