Trọng Sinh Trở Về: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù!

Chương 1: Tô Hạ chỉ là kẻ đáng thương




" Tô Hạ, đến cuối cùng mày cũng phải chết dưới tay tao thôi!" Giọng nói cay nghiệt,lạnh lùng đầy sự khinh bỉ chế giễu của Tưởng Du Vãn vang lên.

Tô Hạ nằm im dưới đất không đáp lại lời cô ta.Chắc có lẽ cô đã quá mệt mỏi rồi.Cô không còn sức trả lời.

Nhưng đối với Tưởng Du Vãn đấy chính là sự khinh bỉ mà Tô Hạ dành cho cô ta.

Tưởng Du Vãn đạp mạnh lên người Tô Hạ hét lớn" Mày mau trả lời cho tao! Hôm nay mày mà không trả lời thì đừng hòng yên rời khỏi đây!"

Bọn đàn em ở kế bên thấy thế thì hoảng sợ.Dù Tô Hạ chỉ là một cô gái mồ coi bị nhà trường chế giễu nhưng cũng là con người.

Tưởng Du Vãn lại là chị đại trong trường.Nhìn thấy Tô Hạ đã nghèo nhưng lại chẳng biết điều,cứ thích làm theo ý của mình không làm theo mềnh lệnh của Tưởng Du Vãn nên khiến ả ta tức giận.Ghim Tô Hạ đến chết đi sống lại.

Ngày nào cũng lôi cô vào sân vận động.Kêu đàn em đánh cho nhừ tử mới thả ra.

Nhưng Tô Hạ này cũng thật cứng đầu.

Không chút sợ hãi mà còn ngạo mạn kiêu căng không một chút sợ sệt.

A Trí,một trong những người khâm phục Tô Hạ,bên cạnh Tưởng Du Vãn lên tiếng khuyên ngăn" Tưởng tiểu thư,chị có muốn đánh cô ta bao nhiêu cũng được.Nhưng đừng đánh liên tiếp trong một ngày như vậy.Chết chết người đấy!"

" Đúng đó.Vả lại ả ta chỉ là thứ rác rưởi được học bổng nên mới có thể vào được ngôi trường danh tiếng này.Không đáng để bận tâm đâu!" Một người phụ nữ khác lên tiếng phụ họa.Tuy cùng một lũ với Tưởng Du Vãn nhưng nhìn thấy một cô gái bị đánh đến mức không thể ngồi dậy.Cô ta chỉ cảm thấy Tưởng Du Vãn quá tàn nhẫn.

Tưởng Du Vãn trợn mắt nhìn bọn họ,ánh mắt lộ rõ tức giận,cô ta quát lớn đám người phiền phức đó" Chúng bây mau biến hết cho tao! Chỉ là những kẻ phục vụ tao mà dám lên tiếng ở đây à!? Các người nghĩ các người là ai?! Một là phụ tao đánh con đĩ Tô Hạ.Hai là về nói với ông bà già các người gia đình họ Tưởng tao không hợp tác với gia đình tồi tàn của mấy người nữa! "

A Trì và người phụ nữ kia lộ rõ hoảng hốt.Bọn họ quên mất người đang đứng trước mặt bọn họ là Tưởng Du Vãn con gái của Tập đoàn Tưởng Thị.Tập đoàn hùng mạnh và nổi tiếng nhất của nước A.Nếu như chọc đến cô ta thì chắc chắn bọn họ phải ra ngoài đường ăn xin thôi.

Tô Hạ nằm dưới đất.Cho dù nền đất có lạnh đến mức nào cũng chẳng bằng sự khinh bỉ ánh mắt lạnh nhạt của cô nhìn Tưởng Du Vãn.

Cô biết Tưởng Du Vãn chẳng ưa gì cô nhưng không ngờ đối với ai cô ta cũng vậy.Đúng là được chiều hư từ nhỏ.

" Tưởng Du Vãn,rồi có ngày cô cũng phải trả giá thôi!" Tô Hạ bỗng lên tiếng,phá tan sự im lặng và sợ hãi của bọn họ.

Chắc trong trường này chỉ có mỗi Tô Hạ là dám chống lại Tưởng Du Vãn.

Tưởng Du Vãn bật cười,nắm lấy tóc Tô Hạ mà nhấc lên,cơn đau buốt truyền đến ở phần đầu nhưng Tô Hạ vẫn không khuất phục trưng đôi mắt lạnh lùng mà đối mắt với Tưởng Du Vãn.

" Ha...Tô Hạ mày cũng mạnh miệng lắm nhỉ? Một đứa không cha không mẹ cũng dám lên tiếng ở đây?" Tưởng Du Vãn nhếch nhẹ môi nói,khuôn mặt cô ta đầy vẻ giễu cợt nói tiếp" Có lẽ tao nên dạy mày một bài học.Nếu không mày lại nghĩ thứ hạ đẳng như mày ngang hàng với tao.A Trí lấy cái bàn ủi đến đây! Hôm nay tao phải cán nát cái mặt của mày!"

A Trí nghe lệnh dù cảm thấy thương hại cho Tô Hạ nhưng vẫn nhanh chóng chạy đi lấy.

Cho dù Tô Hạ bị gì thì cũng chẳng liên quan đến bọn họ.

Tưởng Du Vãn đá vào người Tô Hạ mấy cái rồi cầm lấy bàn ủi đặt mạnh lên mặt cô.Tưởng Du Vãn bóp lấy cổ cô cho đến khi Tô Hạ nằm dưới đất rên lên thảm thiết.

Tô Hạ hét lớn.Dù cô có kiên cường đến dường nào nhưng sức nóng của bàn ủi vẫn khiến khuôn mặt cô đau rát có thể nói là bị hủy dung.Ngoài ra trên tay và chân cô cũng có hàng chục vết bầm tím đã kéo dài từ lâu.

" Tưởng...Du...Vãn....cô mau dừng lại! Cô...còn..định giết tôi à? Cô muốn đi tù sao?!"

Tưởng Du Vãn bật cười lớn,biết rằng Tô Hạ chẳng thể chóng cự nổi nhưng vừa định nói gì thì điện thoại lại vang lên.

Chưa đợi Tưởng Du Vãn nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

" Tiểu Vãn...em đang ở đâu vậy? Mau chóng về nhà đi.Ba mẹ và anh đang chờ em đấy!"

Tưởng Du Vãn mỉm cười nhìn qua Tô Hạ đang hấp hối dười nền đất lạnh lẽo rồi khẽ nói" Em đang chơi với thú cưng.Nhưng hình như nó sắp chết rồi phải làm sao đây?Trước đó nó còn nói rằng nếu em giết nó thì em sẽ đi tù.Anh ơi...em sợ lắm ạ!"

Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi vang lên tiếng cười khẽ,hình như đã hiểu ra chuyện gì xảy ra" Không sao.Tiểu Vãn...em chơi chán rồi thì nhanh chóng về nhà.Còn chuyện khác cứ để anh lo!"

Giọng nói vừa dứt hô hấp của Tô Hạ cùng vừa lúc ngừng lại.Tô Hạ cảm giác cơ thể của mình chẳng thể chống cự lại được.

Quá đủ rồi.Cô đã chịu trừng phạt quá đủ rồi.

Nhắm mắt lại và ra đi trong lặng thinh chính là liều thuốc giúp Tô Hạ quên đi mọi chuyện.

Nhưng tiếng cười đùa của Tưởng Du Vãn và giọng nói của người đàn ông đó đã khắc ghi mãi trong tâm trí Tô Hạ.

Có lẽ có chết đi hàng trăm lần hay bị đâm hàng trăm nhát vào người cô cũng chẳng quên được Tưởng Du Vãn đã từng làm gì với cô.

Nhà họ Tưởng có ba anh em.Cô ta là út,người anh thứ ba đã ra nước ngoài du học.Nên đây chắc chắn là giọng nói của người anh cả.Tưởng Thiên Dịch Giám đốc Tập đoàn Tưởng Thị,ngoài anh ta ra thì còn ai đáng nghi hơn?

Người đàn ông tiếp tay cho em gái hại chết cô.Bao che cho em gái làm điều sai trái.Một tội mà cô có chết cũng chẳng tha thứ.

Tuy cô hấp hối nên có thể nghe lầm nhưng hiện giờ ở trước mắt chỉ có Tưởng Du Vãn và Tưởng Thiên Dịch ở Trung Quốc.Vì thế có chết đi cô cũng phải ám chết hai người bọn họ!