Hôm nay Cố Dã đi tới nhà hàng của gia đình mình kiểm tra, tiện thể mang theo bữa trưa cho Cố Nguỵ.
Từ khi vết thương lành lại, Cố Dã cũng không tới bệnh viện. Đã lâu rồi hắn không gặp Cố Nguỵ, hắn nghĩ liền đi luôn.
Trong văn phòng, bác sĩ và y tá đều đi ăn trưa, Cố Nguỵ còn đang đánh máy.
Cố Dã mang theo hộp đựng cơm đi vào. Cố Nguỵ tưởng nhân viên chuyển phát nhanh tới đưa đồ ăn nên không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Cứ để trên bàn đi, cảm ơn!"
Cố Dã tủm tỉm đi vào: "Bác sĩ Cố đúng là quên ăn quên ngủ, anh tính không ăn trưa à?"
Cố Nguỵ nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu. Thấy Cố Dã thì anh ngạc nhiên nói: "Tại sao lại là cậu?"
Cố Dã: "Sao, là tôi, anh thất vọng à?"
Cố Nguỵ im lặng.
Cố Dã đặt hộp cơm xuống, mở nắp ra rồi lấy đôi đũa duy nhất đưa cho Cố Nguỵ: "Giờ đừng làm nữa, anh ăn xong rồi làm tiếp, không thì đồ ăn nguội mất."
Cố Nguỵ nhìn Cố Dã rồi nhìn vào bàn đầy đồ ăn, anh tắt máy tính.
Cố Nguỵ cầm đôi đũa, anh cảm thấy những món ăn này vô cùng quen thuộc. Khi ăn, anh lập tức ngộ ra, đây không phải là hương vị đồ ăn của bữa trưa mỗi ngày của anh đấy sao?
Cố Nguỵ không hiểu, không phải là Mộc Hoá gửi tới sao? Bây giờ nghĩa là sao? Anh nhìn Cố Dã rồi hỏi: "Bữa trưa mỗi ngày của tôi là cậu gửi tới đúng không?"
Cố Dã gật đầu, "Đúng rồi, đây là món ăn của nhà hàng gia đình tôi, hương vị được chứ? Nếu anh có ý kiến gì, anh có thể nói ra, tôi sẽ yêu cầu họ cải thiện."
Cố Nguỵ cảm thấy hình như anh đang hiểu nhầm chuyện gì đó, anh nhỏ giọng nói: "Nhà hàng của gia đình cậu tên là gì?"
Cố Dã: "Là nhà hàng anh đi ăn sinh nhật lần trước đó!"
Cố Nguỵ đột nhiên nhớ tới tin nhắn Cố Dã gửi tới, dường như những cảm giác khó hiểu lúc đó đã được giải đáp. Chẳng trách anh cảm thấy sai sai, nhưng tại sao Mộc Hoá lại nói dối anh?
Cố Nguỵ nghiêm túc nói với Cố Dã không cần gửi cơm cho anh nữa, làm như vậy sẽ có tin đồn về anh, với lại quan hệ bọn họ cũng không tốt tới mức mà bao ăn mỗi ngày.
Cố Dã nghe xong liền không vui. Ý anh ấy là sao? Chẳng lẽ Cố Nguỵ không thích những món này? Nhưng mà tài liệu điều tra cho thấy đây là khẩu vị của anh ấy mà. "Anh không thích những món này ư? Nếu vậy thì anh thích ăn gì, nói cho tôi biết để điều chỉnh cho lần sau."
Cố Nguỵ vô cùng bất lực. Không phải anh không thích mà là anh cảm thấy chuyện này không nên.
Cố Nguỵ từ chối nhưng Cố Dã nước đổ đầu vịt. Trong những ngày tới vẫn sẽ có người tới giao thức ăn.
Trước khi di, Cố Dã nói gần đây hắn đang phải bảo vệ luận văn tốt nghiệp nên không có nhiều thời gian tới thăm Cố Nguỵ được nữa. Hắn bảo Cố Nguỵ hãy ăn uống đầy đủ, đừng làm việc quá sức.
Cố Dã đột nhiên vỗ trán: "Không phải anh cũng bảo vệ luận văn tốt nghiệp sao? Anh có muốn tiếp tục học tiến sĩ không?"
Cố Nguỵ không theo kịp lối suy nghĩ của Cố Dã, làm thế nào mà đã nghĩ tới chuyện học tiến sĩ rồi? Cố Nguỵ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Tôi không nên học tiến sĩ."
Cố Dã: "Tại sao vậy? Anh giỏi như vậy mà, rõ là nên tiếp tục học tiến sĩ."
Cố Nguỵ: "Làm sao mà cậu biết tôi giỏi chứ?"
Cố Dã gãi đầu, biết là biết thôi.
Cố Nguỵ thở dài: "Haiz! Lý do riêng tư, sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho."
Cố Dã không nói gì thêm nữa. Hắn biết Cố Nguỵ vẫn muốn tiếp tục học cao hơn nhưng anh đang lo lắng về hoàn cảnh gia đình mình nên đành phải lựa chọn tốt nghiệp đi tìm việc làm. Chẳng qua anh ấy cũng thật lợi hại khi có thể kiên trì học xong thạc sĩ mà chỉ dựa vào học bổng của trường và trợ cấp của bệnh viện.
Cố Nguỵ ăn xong bữa trưa rồi nhưng nhóm đồng nghiệp vẫn chưa về, Cố Dã cũng đã rời đi, chỉ còn mình anh ở trong phòng khám.
Cố Nguỵ nhớ ra chuyện gì đó liền gọi điện cho Mộc Hoá.
Ở đầu dây bên kia, Mộc Hoá nhận được điện thoại vô cùng vui vẻ. Gã nghĩ rằng Cố Nguỵ chủ động gọi điện thoại là vì rất nhớ gã. "Nguỵ Nguỵ, có chuyện gì sao? Cậu suy nghĩ thế nào rồi?"
Cố Nguỵ nghĩ rồi nói: "Ừm, sau khi suy nghĩ kĩ thì tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau đâu."
Mộc Hoá tắt nụ cười, truy hỏi: "Vì sao vậy? Không phải lúc trước chúng ta sống chung rất tốt sao? Tôi thấy cậu cũng có thiện cảm với tôi mà. Tôi còn nghĩ, nếu cậu không phải tốt nghiệp ngay bây giờ thì có thể đến thành phố B tìm việc làm, nếu thế thì chúng ta có thể cùng nhau làm việc chung thành phố rồi, không cần phải làm việc nơi đất khách quê người nữa. Chờ cậu tốt nghiệp thì chúng ta đi kết hôn, tôi sẽ chăm sóc cậu."
Cố Nguỵ càng nghe càng sa mạc lời. Đây rõ ràng là đang an bài cuộc sống sau này của anh, có lẽ cũng chẳng cần anh đồng ý. "Mộc Hoá, tôi nói là tôi sẽ không yêu đương với cậu, cậu nghe rõ chưa?"
Mộc Hoá tiếp tục nói: "Tôi không tốt sao? Yêu đương với tôi, tôi có thể giúp cậu tìm việc làm. Cậu không muốn đi làm, tương lai cậu muốn dành toàn thời gian ở nhà, chăm sóc con cái. Cậu có biết rằng bây giờ kiếm việc làm rất khó không hả? Có tôi giúp cậu không tốt sao?"
Cố Nguỵ đỡ trán, đã nói rõ như vậy rồi mà, "Cảm ơn ý tốt của cậu, chuyện của tôi tôi tự lo được, không phiền cậu quan tâm. Chỗ tôi có bệnh nhân tới, tôi cúp máy trước. Tạm biệt!"
"Nguỵ Nguỵ, Nguỵ..." Mộc Hoá chưa kịp nói xong thì Cố Nguỵ đã vội cúp máy.
Rốt cuộc là gã đã sai ở đâu chứ? Lúc trước Cố Nguỵ đối với gã rất tốt nhưng ai ngờ quay người lại đã từ chối gã rồi. Sắc mặt Mộc Hoá ngày càng tệ, gã nhìn Cố Nguỵ cúp máy, vẻ mặt u ám vô cùng.