Sinh nhật của Tống Ngọc Tịch là ngày mùng sáu tháng bảy, trước ngày mùng bảy tháng bảy một ngày.
Tống gia tổng cộng có năm cô nương, Tống Ngọc Thiền sinh vào đầu tháng ba, Tống Ngọc Hàn cùng Tống Ngọc Mộng sinh tháng chín, còn Tống Ngọc Chiêu là tháng mười hai. Hằng năm, Tần thị đều tổ chức sinh nhật cho các nàng. Tần thị chủ trương là đơn giản, cho nên không làm đại yến mời khách, mà chỉ người một nhà tụ họp cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, hàng năm cũng chỉ có sinh nhật của Tống Ngọc Thiền là có chút khác biệt, bởi vì có Kỷ thị ra mặt thu xếp riêng cho nàng ấy, năm nay Tống gia nhiều hơn một cô nương là Tống Ngọc Tịch.
Tần thị thật ra cũng là người ưa náo nhiệt. Bởi vì sinh nhật của Tống Ngọc Tịch là trước đêm thất tịch một ngày, nên người bán hoa đăng khắp phố, vô cùng nhộn nhịp. Vì vậy Tần thị liền đề nghị năm nay, vào ngày sinh nhật của Thất tiểu thư, mọi người có thể đi ra ngoài chơi một chút, bà sẽ chi tiền bao nhã gian lầu hai của Tầm Viên trên đường Trường An để Tống Ngọc Tịch có thể ngắm nhìn phố xá náo nhiệt ở trên đường Trường An. Tống Ngọc Tịch tất nhiên là rất cao hứng, Lâm thị lần này cũng được phá lệ có thể tham gia, còn có bốn cô nương khác, Tống Dật, Kỷ Lan cùng Tần thị, Tam công tử, Tứ công tử cùng Cửu công tử, ngoại trừ Kỷ Lan cùng Tam công tử không có tới, những người khác đều đến, một đại gia đình cùng hẹn nhau xuất hành, hơn nữa còn có nô bộc và tỳ nữ bà tử, tất cả cùng xuất hành, đây cũng là một cảnh tượng hiếm thấy.
Lão bản của Tầm Viên là nam nhân trung niên bụng phệ, hắn biết hôm nay mình phải tiếp đón ai, cho nên đã cho chuẩn bị thỏa đáng từ trên xuống dưới. Mấy người Tống Dật vừa đến trước cửa, lão bản cùng chưởng quầy đã tự mình ra đón, thay Tống Dật dẫn ngựa, kính cẩn dẫn đoàn người Tống gia lên gian khách thượng ở lầu hai. Nữ quyến Tống gia xuống xe ngựa, bởi vì phải đi qua đại sảnh ở lầu một, cho nên, tất cả nữ quyến đều đội mũ, tuy là vậy, cũng vẫn hấp dẫn ánh mắt của khách nhân. Cho đến khi hộ vệ của Tống gia canh gác trên bậc thang, thì ánh mắt của mọi người mới hơi thu liễm một chút.
Trên lầu hai, tất cả nhã gian nhã thất đều đã được an bài thỏa đáng. Nô bộc và tỳ nữ cùng bà tử của Tống gia, vội vàng tiếp nhận công việc, thực hiện chức trách một cách rõ ràng ngay ngắn. Sau khi tất cả người của Tầm Viên rời khỏi, Tống Ngọc Hàn cởi mũ, cao hứng bừng bừng nói:
"Ái chà chà, sinh nhật của Thất muội muội vừa vặn đúng ngày hôm nay, đến mai là đêm thất tịch, nếu không chúng ta sao có thể tổ chức sinh nhật ở bên ngoài được chứ! Thật sự là quá mới mẻ rồi. Mẫu thân có lẽ nên dẫn Tam đệ cùng đi, nhìn một chút xem, trên đường người đến người đi, thật là náo nhiệt đó!"
Tần thị cười cười, bà được Quế ma ma đỡ ngồi xuống ghế thái sư gỗ hoàng hoa lê khắc hoa ở trong nhã gian, nghe Tống Ngọc Hàn nói xong mới tiếp lời: "Sớm biết con yêu thích ở bên ngoài như vậy, thì mấy năm nay chúng ta cũng không cần ở trong phủ bận rộn chuẩn bị làm chi, chỉ cần đưa Nhị tiểu thư chúng ta ra ngoài là được rồi. Có phải thoải mái hơn bao nhiêu không."
Lời của Tần thị làm cho Tống Ngọc Hàn lại nhõng nhẽo một phen, mọi người cũng bật cười.Tống Dật lôi kéo Lâm thị đứng ở trước lan can, nhìn cảnh phố xá dưới lầu. Tống Ngọc Thiền ngồi ở bên cạnh Tần thị, thay bà châm trà, Tống Ngọc Chiêu mang theo Cửu công tử đi chơi, Tứ công tử Tống Cảnh một mình một người ngồi ở dưới đèn xem sách, còn Tống Ngọc Mộng thì quay đầu nhìn nhìn Tống Ngọc Tịch, sau đó mới ngồi xuống một bên, dịu dàng nói:
"Nhị tỷ tỷ cũng chỉ là làm ầm ĩ thôi. Nếu nói náo nhiệt nhất thì chính là sinh nhật của Đại tỷ tỷ, mẫu thân thay Đại tỷ tỷ xử lý, khách khứa tụ tập đông đủ, ai cũng đến mừng sinh nhật của Đại tỷ tỷ, đó mới thực sự là náo nhiệt."
Trong lời nói của Tống Ngọc Mộng mang theo ý tứ khác, nàng ta vừa nói vừa nhìn Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Tịch, tựa hồ như muốn nhìn thấy biểu lộ gì đó trên mặt của hai người. Tống Ngọc Thiền che miệng cười cười, không có trả lời, Tống Ngọc Tịch thì đi đến bên cửa sổ, đẩy mặt cánh phía nam của cửa sổ rồi nói:
"Sinh nhật của Đại tỷ tỷ đương nhiên tốt hơn, nhưng muội lại càng thích thế này hơn." Giống như không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tống Ngọc Mộng, lời nói Tống Ngọc Tịch rất thản nhiên.
Tần thị lắng nghe cuộc trò chuyện của các nàng và cảm thấy có chút đau lòng đối với sự thay đổi của Tống Ngọc Mộng. Tống Ngọc Mộng bây giờ hoàn toàn đứng cùng một phe với Tứ di nương, lần trước bà hạ lệnh vả miệng của Tứ di nương, rồi còn c.h.é.m đứt tay của Đinh đại gia. Thế nên hiện giờ Tứ di nương đích thị là càng thêm oán giận, cảm xúc này cũng ảnh hưởng tới Tống Ngọc Mộng. Bây giờ hài tử lớn rồi, có chủ kiến của riêng mình, muốn thân cận hơn với mẹ ruột, đó cũng là nhân chi thường tình, khi còn bé bà có thể quản được, nhưng giờ tôn nữ đã lớn, cũng không còn quản được nữa.
Tống Dật cùng Lâm thị đang đứng trước lan can, không biết hai người họ đang thì thầm cái gì. Tống Dật khoác vai Lâm thị, thỉnh thoảng hai người họ lại nhìn lên bầu trời, có lẽ Tống Dật đang nói với Lâm thị về tinh vân, dù sao hai người cũng chả để ai vào mắt. Tống Ngọc Thiền dâng trà cho Tần thị, ánh mắt lại nhịn không được liếc về lan can phía trước, chính là nàng cũng không khỏi cảm thán một câu trai tài gái sắc, Tống Dật trung niên tuấn mỹ, Lâm thị dáng vẻ thùy mị tuyệt thế, nhớ tới nếp nhăn nơi khóe mắt của mẫu thân mình, ngay cả lớp trang điểm đậm cũng không thể nào che dấu được.
Tống Ngọc Thiền âm thầm thở dài, nhưng rất nhanh đã mau chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Nàng đến bên người Tống Ngọc Tịch, ôm lấy cánh tay của Tống Ngọc Tịch rồi nói:
"Năm nay là lần đầu tiên Thất muội muội tổ chức sinh nhật, tỷ cũng không có gì tốt để đưa cho muội, những thứ vàng bạc thì lại quá tục khí, nên liền tự tay thêu một bộ khung thêu gấm hoa, muội nhìn xem có thích không?"
Nhận một bộ khung thêu từ tay Lạc Hà, Tống Ngọc Tịch hai mắt tỏa sáng, cảm động nhìn Tống Ngọc Thiền một chút, rồi cười gật đầu nói: "Rất thích, Đại tỷ tỷ thêu gì ta đều thích."
Tống Ngọc Tịch hoàn toàn chính xác không quan tâm nàng ấy có thể đưa cho mình bao nhiêu tiền, nàng cảm thấy quý trọng đó chính là tấm lòng của Tống Ngọc Thiền vì mình mà làm gì đó.
Nàng nhận một bộ đồ trang sức trân châu từ Tống Ngọc Hàn, Tống Ngọc Mộng tặng nàng một chiếc vòng tay ngọc mỡ dê, thậm chí Tống Ngọc Chiêu cũng làm một đôi tất tặng cho Tống Ngọc Tịch. Lễ vật của bọn tỷ muội khiến Tống Ngọc Tịch cảm động, bất kể là chân tình cũng tốt, giả ý cũng thế, loại cảm giác có chung một gốc rễ thật sự rất tuyệt, thật giống như bông tuyết đã rơi vào tuyết sơn, lục bình đã tìm được gốc rễ.
Lễ vật của Tống Dật và Lâm thị đã được trao cho Tống Ngọc Tịch vào sáng sớm, đó là một điền trang có lợi nhuận tốt ở vùng ngoại ô.
Một bàn thức ăn được mang vào từ bên ngoài, mọi người liền ngồi xuống quanh bàn. Bên người Tống Dật vốn là chỗ cho chủ mẫu Kỷ Lan, nhưng Kỷ Lan không tới, Lâm thị cũng không dám vượt qua quy tắc, ngồi cách Tống Dật một ghế. Hai bên Tần thị là Tống Ngọc Tịch cùng Tống Ngọc Thiền, những người khác chia nhau ngồi xuống hai bên. Tứ công tử năm nay mười hai, không quá ưa thích nói chuyện, ngược lại Cửu công tử vừa vào cửa đã bắt đầu, hỏi chuyện không ngừng, quấn quít lấy hai người tỷ tỷ là Tống Ngọc Mộng cùng Tống Ngọc Chiêu, nửa khắc cũng không yên tĩnh. Tống Ngọc Hàn là người hoạt bát nhất, đứng lên cùng bọn nha hoàn thay mọi người chia thức ăn.
Sau khi ăn một bàn đầy thức ăn, mỗi người bưng một tách trà bạc hà, hoặc dựa hoặc ngồi trước lan can có treo màn lụa màu trắng, thỉnh thoảng quan sát đám đông trên đường phố. Đêm nay là đêm trước ngày thất tịch, trên đường có cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, vô cùng náo nhiệt.
Bỗng nhiên Chử Phong đi tới sau lưng Tống Dật, ghé vào lỗ tai hắn nói một câu, Tống Dật liền quay người, thì thấy một gã sai vặt truyền lời đã bước vào, cung kính dập đầu với Tống Dật, nói:
"Chủ tử nhà ta biết được một nhà Quốc công gia ở đây, đặc biệt sai tiểu nhân đến thỉnh an với Quốc công gia và Lão phu nhân, lại từ chỗ chủ quán biết được, hôm nay chính là Thất tiểu thư sinh nhật, cũng thuận chúc Thất tiểu thư phúc như Đông Hải, vạn sự như ý."
Tống Dật thân là Quốc công, thường xuyên gặp phải chuyện như vậy ở bên ngoài, nên cũng không cảm thấy kỳ quái, dù gì thân phận địa vị của ông cũng bày ra ở đấy, người có phẩm cấp thấp thấy ông thì muốn tới thỉnh an, phẩm cấp không chênh lệch lắm hoặc cao hơn chút ít thì cũng tới hàn huyên, nhìn mãi quen mắt. Tống Dật đưa tay để người truyền lời đứng dậy, rồi hỏi một câu:
"Thay ta đa tạ chủ nhân nhà ngươi, không biết chủ nhân nhà ngươi là ai..."
Gã sai vặt chỉ chỉ tòa nhà đối diện, nói: "Chủ nhân nhà ta ở ngay Đức Vân Lâu đối diện, từ trên lầu nhìn thấy một nhà Quốc công, lúc này mới phái tiểu nhân qua đây, Quốc công chỉ cần đem màn lụa nhấc lên là có thể trông thấy chủ nhân nhà ta."
Sau khi nói xong, gã sai vặt liền khom người lui ra.
Tống Dật đi đến trước màn lụa, sai người nhấc lên màn lụa trước lan can, thì quả thật trông thấy một thiếu niên tươi cười cởi mở đứng trên đài rộng rãi ở Đức Vân Lâu đối viện, phất tay với ông. Tống Dật nhìn thấy người này, trên mặt cả kinh, vội vàng đưa chén trà trong tay cho Lâm thị, sau đó lui về phía sau một bước, hướng mặt người nọ chắp tay vái chào, người nọ ở phía đối diện cũng ôm quyền đáp lễ.
Tần thị ở trong phòng nhìn thấy hành động của Tống Dật, cũng không khỏi hỏi:
"Là công tử nhà ai à?"
Sau khi Tống Dật hành lễ xong, liền tới trả lời Tần thị, nhỏ giọng nói một câu: "Mẫu thân, là Định Vương điện hạ."
Tần thị kinh ngạc: "Hả? Sao Định Vương điện hạ lại biết hôm nay là sinh nhật của Thất nha đầu?"
Tống Dật giải thích nói: "Nào có ạ, là do Định Vương điện hạ ở đối diện nhìn thấy con, lúc này mới cho người đi nghe ngóng, rồi phái người tới chào hỏi cùng con, thuận tiện chúc mừng Thất nha đầu thôi, không có ý tứ gì khác."
Tần thị lúc này mới gật đầu, các nữ quyến cũng đều minh bạch.
Các cô nương đều trốn ở màn lụa phía sau châu đầu ghé tai to nhỏ. Tống Ngọc Hàn gan lớn, vụng trộm nhấc lên một khối rèm cửa nhìn ra bên ngoài, Tống Ngọc Mộng cùng Tống Ngọc Chiêu cũng liếc nhìn. Tống Ngọc Mộng lần đầu tiên đứng ở sau lưng Tống Ngọc Hàn, cũng muốn mượn khe hở vụng trộm liếc mắt nhìn, chỉ có Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Thiền là bình tĩnh nhất. Tống Ngọc Tịch trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ nhưng không thể biểu lộ ra ngoài, còn Tống Ngọc Thiền thì là mũi mắt xem tâm, chỉ có ngón tay liên tục quấn lấy nhau đã bán rẻ tâm tình của nàng giờ phút này.
Khi nhìn thấy bộ dạng này của nàng ấy, Tống Ngọc Tịch cũng nghĩ mình hiểu được. Tống Ngọc Thiền là đích trưởng nữ của Trấn Quốc công phủ, tương lai nhất định đối phương phải là những vị quý công tử này, mà nàng ấy hiện giờ cũng gần đến tuổi có thể nghị thân. Thế nên mặc dù bản thân muốn trang trọng rụt rè, thế nhưng nội tâm lại không nhịn được mà trào dâng, trông thấy quý công tử vừa độ tuổi, cũng sẽ có nhiều thêm một phần tâm tư so với các cô nương không cùng lứa tuổi khác.
Có lẽ ở kiếp trước Tống Ngọc Thiền thật sự hướng về Định Vương. Cho nên Tống Ngọc Tịch cảm thấy trước đó mình làm rất đúng, bởi vì sau khi Định Vương nói một vài lời khó hiểu kia với nàng, nàng chưa từng gặp lại vị Vương gia không có điểm giới hạn này, bất luận hắn có dây dưa như thế nào, nàng vẫn không gặp, vô tình ngẫu nhiên chạm mặt nàng cũng sẽ quay đầu đi, không cho hắn có bất kỳ cơ hội tiếp xúc nào, chỉ hi vọng hắn có thể dừng cương trước bờ vực, đừng lãng phí thanh xuân và thời gian trên người nàng.
Nhưng hôm nay cũng không biết hắn là cố ý hay vẫn là vô tình, Tống Ngọc Tịch cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề.
Đột nhiên bầu trời bừng sáng, "bùm bùm" âm thanh pháo hoa nở rộ truyền đến, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tất cả mọi người đều ngừng chân nhìn lên bầu trời, chỉ thấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời, những tia lửa rực rỡ sáng chói ngưng tụ thành hình quả đào mừng thọ lấp lánh tỏa sáng, tất cả mọi người sợ ngây người. Pháo hoa chỉ trong nháy mắt liền tan biến, thế nhưng mọi người cho tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy pháo hoa ngưng tụ thành hình như vậy.
Tống Ngọc Tịch cũng sợ ngây người, hình dáng của pháo hoa làm cho nàng cảm thấy vô cùng bất an. Nhìn khoảng cách của pháo hoa, thì hẳn là được b.ắ.n từ nơi gần thành lâu, cách đường Trường An một đoạn, chắc không phải là do Tiêu Tề Hoàn làm ra. Thừa dịp lúc tất cả mọi người nhìn về phía bầu trời, nàng lén liếc nhìn Tiêu Tề Hoàn từ khe hở, chỉ thấy hắn cũng đang ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Tống Ngọc Tịch cảm thấy chắc mình hồ đồ rồi, lại ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, pháo hoa dường như là vô tận, không ngừng nở rộ, hình dạng pháo hoa một nửa là đào mừng thọ, một nửa là hoa tươi, lóe sáng có đến trăm ngàn lần, khiến tất cả mọi người xem như si như say. Tống Ngọc Tịch ban đầu cũng có hoài nghi, nhưng càng về sau nàng lại bị cảnh đẹp này chinh phục, không cần biết ai là người đốt pháo, nhưng hôm nay là sinh nhật của nàng, có thể chứng kiến cảnh đẹp hợp lòng người như vậy, quả thực sẽ là một kỷ niệm đẹp khó có thể quên.
Tất cả cô nương đều vui vẻ ngắm nhìn, chỉ có Tống Ngọc Hàn ngây thơ, quay đầu hỏi Tống Ngọc Tịch một câu:
"Không biết hôm nay có ai cũng tổ chức sinh nhật, lại phô trương như vậy, nếu không phải phụ thân ở chỗ này, ta còn hoài nghi có phải phụ thân thay Thất muội muội làm sinh nhật mới an bài những thứ này không đấy."
Tống Dật giương mắt nhìn pháo hoa, sau đó lại quay đầu lại nhìn nhìn Tống Ngọc Tịch, cuối cùng lại chuyển ánh mắt sang Định Vương điện hạ đang đứng nhìn ở phía đối diện, như có điều suy nghĩ.