Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 48




Tống Ngọc Mộng cùng Tống Ngọc Chiêu ăn mặc xa hoa tiến vào, mấy tỳ nữ tiến lên thay các nàng cởi áo choàng xong liền khom người lui ra, không chỗ nào không thể hiện ra sự phú quý của Tống gia. Kỷ Uyển Ninh vừa cùng Tống Ngọc Thiền nói xong vài chuyện lý thú của Uyển Bình, Tống Ngọc Tịch ngồi nghe ở bên cạnh, thỉnh thoảng thêm trà cho các nàng, yên lặng bồi bạn, đúng lúc nói đến xiếc ảo thuật mà nàng ta vừa được nhìn thấy trên cầu ngày ấy, thì mấy người Tống Ngọc Mộng xốc rèm châu đi vào, cắt đứt câu chuyện của Kỷ Uyển Ninh.

"Đại tỷ, tỷ có nhìn thấy Nhị tỷ không? Ta đã tìm mấy chỗ. Ơ, Ninh tỷ tỷ đến đây lúc nào vậy, đại tỷ cũng thật là, sao tỷ không phái người báo cho ta một tiếng." Tống Ngọc Mộng ngồi xuống bên cạnh Tống Ngọc Tịch, khẽ vươn tay, Tống Ngọc Tịch liền đưa cho nàng một chén trà nóng. Tống Ngọc Mộng cảm kích cười cười, Tống Ngọc Chiêu cũng không ngại lách vào, bò lên trên noãn tháp đã khá chật chội, lôi ra một hộp trang sức khá tinh xảo để Tống Ngọc Tịch xem qua, nói là khuyên tai hôm qua mua được trên phố, chất liệu không quá quý trọng, nhưng hiếm ở chỗ là dùng đá mắt mèo hiếm thấy ở Trung Nguyên.

Kỷ Uyển Ninh hằng năm đều đến Tống gia, nên có chút quen thuộc với mấy tiểu nhân nhi này, nghe xong lời Tống Ngọc Mộng liền cười nói:

"Nào có chuyện ta không báo cho ngươi nha! Rõ ràng chính ngươi mới là quý nhân hay quên, không để ta ở trong lòng."

Không thể không nói, thủ đoạn xã giao của Kỷ Uyển Ninh xác thực không tồi, gặp ai cũng có thể tươi cười nói chuyện, cho dù trong lòng nàng ta cũng không nhất định đặt những thứ nữ như Tống Ngọc Mộng này ở trong mắt, thế nhưng trên mặt không hề nhìn ra một chút khinh thường nào, rất giống với biểu hiện của Tống Ngọc Thiền, thế nhưng Tống Ngọc Tịch hiểu rõ, Tống Ngọc Thiền là xuất phát từ đáy lòng không hề để bụng, nhưng còn Kỷ Uyển Ninh chính là bắt chước theo mà thôi. Bởi vì nếu nàng ta thật sự không phân biệt đích thứ thì khi mang hai tỷ muội đến nhà cô mẫu làm khách, làm sao sẽ chỉ nói chuyện với đích biểu tỷ nhà cô mẫu mà hoàn toàn không gọi hai tỷ muội khác của Kỷ gia đến cùng nói chuyện chứ?

Tống Ngọc Tịch trong lòng thở dài, tại sao trước đây nàng lại không nhìn ra sự ngụy trang của Kỷ Uyển Ninh chứ, chính là, với thân phận trước đây của nàng thì căn bản sẽ không lọt được vào trong mắt của Kỷ Uyên Ninh. Trong mắt của nàng ta chỉ có người có thân phận cao hơn nàng ta, biết gặp ai thì nên nói như thế nào, ngữ khí cùng biểu hiện đều là học theo Tống Ngọc Thiền, một giải ngữ hoa thấu hiểu lòng người như vậy, làm sao lại không chiếm được yêu thích của mọi người chứ?

Hơn nữa, nếu nàng ta không khéo léo như vậy, thì làm sao chui được vào tim một kẻ có lòng nghi ngờ nặng, lại vô cùng âm hiểm như Hoài Vương điện đây?

Một thoáng thất thần, những tỷ muội khác cũng bắt đầu rục rịch. Tống Ngọc Chiêu lôi kéo tay của Tống Ngọc Tịch, nói: "Thất tỷ tỷ, tỷ định ngồi đây làm gì vậy hả? Đại tỷ tỷ muốn dẫn Ninh tỷ tỷ đi dạo hoa viên, thuận tiện tìm Nhị tỷ tỷ một chút."

Nói xong, liền kéo Tống Ngọc Tịch đi xuống noãn tháp, Tống Ngọc Thiền bảo tỳ nữ canh cửa đem hết áo choàng của mấy tiểu thư đến, rồi nói:

"Biểu tỷ người mấy tháng rồi không có tới, trong vườn đã có một góc hoa nở đón xuân, chúng ta đi xem thế nào. Tuy nhiên, cá mà tỷ thích ngắm nhất thì hôm nay không xem được, phải đợi đến hè."

Kỷ Uyển Ninh ngọt ngào cười nói: "Chà, biểu muội nếu mời ta, thì mùa hè ta sẽ lại đến."

Tống Ngọc Thiền dĩ nhiên là đáp ứng: "Đương nhiên là muốn mời chứ, chỉ là đến lúc đó, biểu tỷ cũng đừng quên mất nhé."

Các cô nương nối đuôi nhau đi ra, mấy cô nương nhỏ tuổi như Tống Ngọc Mộng và Tống Ngọc Tịch thì phụ trách dẫn đường cho Kỷ Uyển Thanh và Kỷ Uyển Xuân, dòng người cuồn cuộn đi ra từ trong viện. Tuy nói hiện tại vẫn còn đầu xuân se lạnh nhưng hoa viên của Trấn Quốc công phủ đã dào dạt ý xuân, không đến mức là trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía nhưng thực sự, bày ra đều là những loài hoa đầu mùa xuân không sợ giá lạnh, thường sẽ được nuôi trồng trong phòng hoa, liên tục được thay thế theo từng đợt, thế mới dệt nên cảnh sắc đẹp như lúc này.

Dạo chơi trong vườn một lúc, thì Tống Ngọc Thiền lệnh cho nha hoàn bày trà bánh trong đình, đang định mời mọi người vào đình nghỉ chân, thì đã thấy nha hoàn tùy thân của Tống Ngọc Hoàn vội vàng chạy tới, sau khi hành lễ với mấy vị cô nương, mới đi đến trước mặt Tống Ngọc Tịch, nói:

"Thất tiểu thư, Nhị tiểu thư bảo ngài đi tới Minh Huy Đường."

Tống Ngọc Tịch ngạc nhiên: "Minh Huy Đường? Đó là nơi nào?" Tống Ngọc Tịch xác thực chưa từng nghe tới chỗ này, Tống Ngọc Hàn làm sao lại muốn nàng đến nơi đó.

Tống Ngọc Thiền nghe xong lời của Tiểu Nhu cũng cảm thấy kỳ quái, trước tiên trả lời Tống Ngọc Tịch: "Minh Huy Đường là nơi ở của Cửu thúc. Tiểu thư nhà ngươi tại sao lại đi nơi này? Vì sao lại bảo Thất muội muội đến Minh Huy Đường tìm muội ấy?"

Tiểu Nhu nhìn thoáng qua một đám cô nương đứng đằng sau, mời Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Tịch dời sang một bên, lúc này mới nhỏ giọng kể lại sự tình: "Vốn Nhị tiểu thư muốn đến chỗ nữ tiên sinh học đánh cờ, nhưng trên đường gặp Hương Nhiễm, Hương Nhiễm nói cửu gia đang ở trong viện cùng bằng hữu đánh cờ. Nhị tiểu thư không chịu được nên đã đi vào nhìn, ở đó có mấy vị bằng hữu của cửu gia, Nhị tiểu thư cùng người ta đánh cờ, thua hết toàn bộ bạc ở trên người, nhưng vị công tử thiếu niên kia cũng không buông tha, muốn Nhị tiểu thư phải dùng vòng tay của mình đặt cược, đánh thêm một ván, mà tài nghệ của Nhị tiểu thư... Dù sao cuối cùng cũng vẫn thua, thế nhưng Nhị tiểu thư nào dám đem vòng tay tùy thân đưa cho một ngoại nam bên ngoài chứ, cho nên lúc này mới bảo nô tì đi tìm Thất tiểu thư, Nhị tiểu thư nghĩ, kỳ nghệ của Thất tiểu thư cao thâm, muốn Thất tiểu thư đi thử, để xem có thể thắng lợi mang vòng tay của Nhị tiểu thư về không."

Lúc mới bắt đầu nghe, Tống Ngọc Thiền còn tưởng rằng Tống Ngọc Hàn muốn Tống Ngọc Tịch đánh hòa một ván để bảo trì mặt mũi, nhưng thật không nghĩ đến, lại còn liên quan đến vấn đề lớn là "tự ý trao đổi đồ vật tùy thân", lập tức nhíu mày tức giận nói:

"Quả thực là càn quấy! Muội ấy cũng không nên cùng người khác đánh cờ! Chính mình không giữ đúng mực...."

Tiểu Nhu cuống đến phát khóc, giọng nói cũng mang theo vài phần nức nở: "Đại tiểu thư, vậy bây giờ phải làm sao? Cửu gia cùng Nhị tiểu thư vẫn đang chờ ở đó. Chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho phu nhân và lão phu nhân biết được, nháo lớn thì càng không xong mất." Tiểu Nhu đúng là lão nhân trong phủ, đi theo Tống Ngọc Hàn cũng không phải ngày một ngày hai, cho nên, xảy ra việc, vẫn có thể hiểu được đạo lý cơ bản nhắt.

Tống Ngọc Tịch liếc nhìn Tống Ngọc Thiền, thấy Tống Ngọc Thiền cũng sốt ruột cắn môi, Tống Ngọc Tịch hỏi: "Tỷ, nếu không cứ để muội đi xem thế nào, cũng không thể để Nhị tỷ cứ đứng đợi ở chỗ đó."

Tống Ngọc Thiền hỏi Tiểu Nhu: "Bọn họ đánh cờ ở đâu?"

"Ở Quan Lan Đình, trên sườn núi Trúc Diệp ở ngay sau hậu viện của Cửu gia. Nếu đi xuyên qua Hương Xảo Viện thì không cần phải đi qua cửa chính ở Tiền viện." Tiểu Nhu đáp.

Mấy công tử chưa thành hôn của Tống gia đều ở tại Tiền viện, thư viện đọc sách cũng đặt tại nơi đó, còn nữ quyến thì ở hậu viện, ngày thường thì nam quyến cùng nữ quyến cũng không gặp mặt. Tống cửu gia Tống Minh chính là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của Tống Dật, năm nay mười tám tuổi, cũng chưa đón dâu, ngày thường đọc sách ở Quốc Tử Giám, nhưng sắp tới kỳ thi xuân, Quốc Tử Giám đóng cửa, mới để cho học trò từng người trở về nhà ôn tập, chuẩn bị cho khảo thi. Cho nên mấy người Tống Minh sẽ ở trong phủ, không nghĩ tới Tống Ngọc Hàn rõ ràng ở trong nhà mà còn có thể gây ra chuyện lớn như vậy.

Tống Ngọc Thiền thở dài nói: "Không thể để muội đi một mình được, nếu đi thì chúng ta cùng đi. Cứ nói là chúng ta muốn đi ngắm hoa Hải đường trong Hương Xảo Viện, dù sao Hương Xảo Viện và sườn núi Trúc Diệp là nối với nhau. Chúng ta đi từ đầu bên kia đi lên, dù sao có nhiều người, lại đang ở trong phủ của mình, người bên ngoài cũng không thể nói chúng ta cái gì."

Tống Ngọc Tịch hiểu Tống Ngọc Thiền cân nhắc cho mình và Tống Ngọc Hàn, trong lòng cảm thấy ấm áp, gật đầu nói: "Dạ, như vậy là tốt nhất, chỉ có điều, sau này Nhị tỷ tỷ có thể sẽ oán trách chúng ta."

Tống Ngọc Hàn để cho Tiểu Nhu đến tìm nàng, khẳng định là muốn trộm giải quyết chuyện này, nhưng nào có nghĩ đến, Tống Ngọc Thiền lại mang theo nhiều người cùng tới, như vậy ai cũng biết chuyện tỷ ấy đánh cờ bị thua, tỷ ấy sao có thể không oán trách được cơ chứ. Chỉ có điều, việc cũng đã tới nước này, như mũi tên ở trên dây, cũng không thể chu toàn được mọi chuyện. Tuy nói là ở trong Quốc công phủ, nhưng đến cùng vẫn là có ngoại nam ở đó, nếu cứ thế mà đi vào viện của Tống Minh, nhiều ít sẽ lại có người mượn cớ đàm tiếu. Nhưng nếu từ sau núi vòng qua, có thể bớt được những chuyện này, giống như ngẫu nhiên vô tình gặp được, bản chất của hai việc sẽ hoàn toàn bất đồng.

Sau khi quyết định như vậy, Tống Ngọc Thiền liền không hề do dự, lấy cớ chậm trễ trong chốc lát đã khiến trà trong đình đều nguội lạnh, nên không nên uống nữa, mà tiếp tục mang các nàng đi dạo vườn.

Kỳ thật lúc trước là chính Tống Ngọc Thiền cảm thấy mệt mỏi nên mới để hạ nhân chuẩn bị, thế nhưng mấy người Kỷ Uyển Ninh không hề cảm thấy mệt mỏi, bản thân các nàng còn hận không thể đi dạo hết Trấn Quốc công phủ trong một lần, cho nên sau khi nghe Tống Ngọc Thiền nói như vậy, thì đương nhiên là đồng ý.

Một đoàn người dưới sự dẫn đường tận tình của Tống Ngọc Thiền, dần đi đến Hương Xảo Viện, đương nhiên mùa này hoa hải đường chưa nở, chỉ có một chút lá xanh. Tống Ngọc Thiền lại nói đằng sau Hương Xảo Viện có một đình nghỉ mát, muốn đưa mọi người đến đó ngồi một chút. Cho nên sau đó các nàng chậm rãi đi lên sườn núi Trúc Diệp.

Đi lên sườn núi Trúc Diệp, một đình nghỉ mát có mái bát giác cong cong với phong cách cổ xưa ánh vào trong mắt mọi người, đình này có tên là Quan Lan, bởi vì đứng ở trong đình, có thể trông thấy Ánh Nguyệt Hồ trong phủ, rộng lớn bát ngát, phong khởi vi lan [1], bởi vậy mới có tên gọi như vậy.

[1] phong khởi vi lan: gió thổi sóng gợn

Tống Ngọc Hàn chưa từng có tâm trạng như đứng đống lửa, như ngồi đống than như thế này mà đánh cờ. Trong Đình có hai cái bàn, một bàn là nàng cùng một nam nhân khác đang đưa lưng về phía này dùng để đánh cờ, một bàn khác ở bên cạnh thì có hai người ngồi đưa lưng về phía các nàng, còn đứng đối diện với các nàng chính là Tống Cửu gia Tống Minh