"Về đánh cờ muội cũng biết chút ít, chỉ sợ tài nghệ không tinh, sẽ khiến Nhị tỷ mất hứng." Tống Ngọc Tịch nhìn Tống Ngọc Hàn kích động, liền không cự tuyệt mà nói thẳng.
Tống Ngọc Hàn cũng không ngại, khoát khoát tay, nói: "Không phải sợ không phải sợ, mấy nàng ấy không nguyện ý chơi cờ với ta, nếu như muội đánh không tốt, thì ta dạy cho muội là được, chúng ta cùng nhau học."
Tống Ngọc Tịch chưa bao giờ có cuộc nói chuyện nào với bạn đồng trang lứa mà lại ôn hòa tốt đẹp như vậy, nhất thời có chút hoảng hốt, Tống Ngọc Thiền nghe thấy Tống Ngọc Tịch chịu thế chỗ, đã sớm đi xuống giường, ngồi sang một bên dùng trà.
Tống Ngọc Hàn động tác nhanh chóng cho hai quân cờ đen trắng trên bàn cờ vào trong từng hộp, Tống Ngọc Tịch cũng giúp nàng ấy, hai người nhanh chóng dọn sạch sẽ bàn cờ. Tống Ngọc Hàn thể hiện dáng vẻ lão luyện, nhường Tống Ngọc Tịch ba nước, hai người lần lượt hạ cờ. Ngón tay Tống Ngọc Tịch thon dài tinh tế có màu xanh nhạt, tư thế cầm quân cờ hạ xuống cũng rất đẹp mắt. Tống Ngọc Hàn đánh cờ ưa thích bỏ thời gian ra nghiền ngẫm, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không thúc giục, một mực ngồi chờ nàng hạ cờ. Trong lúc đó, Tống Ngọc Thiền tự tay bưng cho hai nàng hai đĩa điểm tâm nhỏ, Tống Ngọc Tịch đầu tiên cầm một khối đưa cho Tống Ngọc Hàn, sau đó mới cầm một khối cho mình, cắn từng miếng nhỏ mà ăn. Thời gian một nén nhang trôi qua, kết quả vẫn chưa có ngã ngũ, nhưng bọn tỷ muội đã xúm lại quan sát, mỗi một bước Tống Ngọc Hàn hạ đều do dự mất một lúc, ngược lại Tống Ngọc Tịch còn khá tốt, phảng phất nàng đi một bước nhưng đã tính trước năm bước, cuối cùng lấy nhiều hơn một quân thắng Tống Ngọc Hàn.
"Tỷ tỷ, muội thắng."
Tống Ngọc Tịch ngẩng đầu nói với Tống Ngọc Hàn, cũng không giống người khác nói một ít lời khách sáo. Tống Ngọc Hàn có phần bực bội, niết quân cờ trong tay rồi cho vào hộp, mặc dù nàng ấy mất hứng nhưng thực sự không có chơi xấu. Tống Ngọc Thiền nhìn vị muội muội mới tới này, hơi ngạc nhiên là nàng sẽ thắng, không phải là do nàng ấy cảm thấy kỳ nghệ của Tống Ngọc Hàn tốt hơn, mà ngược lại, theo nàng thấy, kỳ nghệ của Tống Ngọc Tịch tốt hơn rất nhiều lần so với Tống Ngọc Hàn, trong quá trình đánh cờ cũng có nhường, nên nàng ấy còn tưởng rằng Tống Ngọc Tịch sẽ cố ý muốn thua Tống Ngọc Hàn, nhưng không ngờ nàng lại thắng. Xem ra mặc dù nàng có chút tư tâm, nhưng bản chất vẫn là ngay thẳng, hơn nữa sau khi thắng, cũng không nói những lời khách sáo giả tạo kia, có thể thấy nàng cũng không phải là một tiểu nhân thích nịnh nọt, trong lòng hảo cảm đối với nàng tăng lên gấp bội.
"Không nghĩ tới kỳ nghệ của Thất tỷ tỷ lại tốt như vậy."
Tống Ngọc Chiêu mới chín tuổi vẫn còn ngây thơ, cũng không sợ đắc tội với Nhị tỷ Tống Ngọc Hàn, lên tiếng nói với Tống Ngọc Tịch.
Tống Ngọc Tịch cười cười, trả lời: "Ngày trước ở nhà là do di nương đã dạy ta chút ít, kỳ nghệ của di nương ta mới đáng người phải trầm trồ ngợi khen."
Kỳ thật, kỳ nghệ của Tống Ngọc Tịch cũng không phải do Lâm thị dạy, mà là ở kiếp trước, nàng học từ một nữ bác học [1] bị lãng quên ở hậu viện của phủ Bắc Tĩnh Vương, khi đó nàng cùng nữ bác học kia cũng được coi như là anh em cùng chung hoạn nạn, đều là người đáng thương bị nhốt tại hậu viện. Hai người cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, nên liền cùng nhau đánh cờ, kỳ nghệ của nữ bác học rất cao siêu, vì để cho Tống Ngọc Tịch có thể tỷ thí với nàng, mà đã phí rất nhiều tâm tư dạy học. Cho nên, kỳ nghệ của Tống Ngọc Tịch không hề kém, đương nhiên không cùng một cấp bậc với Tống Ngọc Hàn, khi chơi nàng đã nương tay rất nhiều, vốn cũng định cố tình thua Tống Ngọc Hàn, để mượn kỳ nghệ thiết lập quan hệ tốt giữa tỷ muội sau này, thế nhưng kỳ nghệ của Tống Ngọc Hàn kém đến mức nàng có muốn cố ý thua cũng không thua nổi.
[1] nữ bác học: người uyên bác, thông thái
Thế nhưng, lúc Tống Ngọc Tịch nhìn thấy ánh mắt của Tống Ngọc Thiền nhìn nàng, nàng liền hiểu sai thì có sai nhưng lại để cho vị tiểu thư này cảm giác mình là người ngay thẳng, người ngay thẳng chung quy cũng sẽ khiến đối phương đỡ phòng bị hơn, như vậy cũng không có tệ lắm.
"Tỷ biết, di nương muội tên là Lâm Vũ Đồng, nghe di nương của tỷ nói, bà trước đây là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, là một nữ tài tử xuất thân từ thư viện dành cho nữ tử, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, về sau gả cho...À..."
Ngủ tiểu thư Tống Ngọc Mộng buông đệ đệ đang chập chững biết đi của nàng xuống, vừa nói vừa đi đến bên cạnh các nàng, thế nhưng khi nói đến việc Lâm thị lập gia đình, thì Tống Ngọc Tịch thoáng ho một cái, Tống Ngọc Mộng liền kịp phản ứng, cuống quít ngừng nói, có chút xấu hổ sờ lên mũi, nói: "Tỷ, tỷ chỉ muốn nói, tỷ biết di nương muội, thật sự bà rất lợi hại..."
Tống Ngọc Tịch nhìn mấy vị cô nương nhiều ít có chút xấu hổ, biết nếu cứ che giấu chuyện tình của Lâm thị, thì ngược lại sẽ đưa tới nhưng suy đoán và lời nói không cần thiết, dứt khoát nói thẳng ra thì tốt hơn, nên nàng cười nói trả lời:
"Ngũ tỷ tỷ không nên tự trách, di nương muội đúng đã từng gả cho người khác, là Kỷ Châu tiền thế tử của Bình Dương Hầu phủ, thế nhưng, mười hai năm trước ông ấy đã viết hưu thư cho di nương muội, từ đó di nương ta đi theo phụ thân. Nhưng gần đây nhìn thấy muội ngày càng lớn, thanh danh nhi nữ ngoại thất luôn không dễ nghe, nên lúc này mới quyết theo phụ thân vào phủ, các tỷ tỷ muội muội ngàn vạn lần đừng chê cười muội nhé."
Tống Ngọc Mộng thấy Tống Ngọc Tịch không tức giận, thì cũng cười nói: "Thất muội muội đừng nói như vậy, chúng ta làm sao lại chê cười muội chứ? Đều là tỷ muội một nhà, lão phu nhân luôn dạy dỗ chúng ta, bất luận phụ thân, mẫu thân cùng di nương các nàng có như thế nào, thì tỷ muội chúng ta cũng nên hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau, ta hôm nay đã nói nhiều mấy câu, nhưng tuyệt không có ý tứ chê cười muội dùng di nương của muội."
Tống Ngọc Tịch mím môi cười cười, Tống Ngọc Thiền cũng nói thêm mấy câu:"Đúng vậy đó, tỷ muội chúng ta ở trong phủ cùng sinh hoạt chung một chỗ, không thể so với muội lẻ loi trơ trọi ở bên ngoài, muội trở về là tốt nhất, tỷ muội chúng ta có thể đoàn tụ, sau này chúng ta lại có thêm một tỷ muội cùng nhau đùa nghịch chơi đùa, không cần đề cập đến vấn đề này nữa. Lão phu nhân đối với chúng ta không có yêu cầu gì khác, chỉ cần chúng ta sống hòa thuận, không cãi nhau gây lộn là được."
Tống Ngọc Tịch nói chuyện cùng các nàng cho tới bây giờ, cũng nhìn ra xác thực Tống gia đúng là như vậy. Lão phu nhân bất kể đích thứ, mặc kệ di nương các nàng có được sủng ái hay không, thì đều có thể đối xử như nhau, xử lý mọi việc trong phủ rất công bằng. Không cần phiền lòng về chuyện đích thứ, mọi chuyện đều được phân xử công bằng và công chính, như vậy hài tử trong nhà mới không vì ghen ghét mới không chạy theo người này, xa lánh người kia, ngược lại sẽ nuôi dưỡng hài tử có tầm nhìn xa hơn và hoàn thiện tính cách hơn.
Ở kiếp trước, nàng đều nghe người ta nói cô nương Tống gia đoan trang rộng lượng, nhân phẩm xuất chúng như thế nào. Lúc đó nàng luôn cảm thấy không công bằng, cảm thấy mình cũng không quá kém so với các nàng, nhưng đơn giản có suy nghĩ như vậy so ra đã kém các nàng ấy không biết bao nhiêu lần, Tống Ngọc Tịch cảm thấy vô cùng hổ thẹn ở trong lòng.
Lão phu nhân Tần thị xác thực là con người vĩ đại, bà dùng một phương pháp dạy bảo mà không phải nhà nào cũng dám thực hiện, nuôi dạy ra hài tử có tính tình rộng rãi vô tư. Trong số những nữ hài ở đây, chỉ có Tống Ngọc Thiền là con của chính thê, còn lại tất cả đều là thứ xuất, nhưng tất cả đều có được mọi thứ như nhau, được dạy dỗ, không phân chia đích thứ. Các nàng là do di nương trong phủ sinh ra, nhưng lại không cùng ở một chỗ với di nương, các nàng tự có viện tử riêng, có không gian của riêng mình, ngày thường tiếp xúc nhiều với lão phu nhân, nghe dạy bảo của lão phu nhân, nên tinh tường hiểu rõ, chính bản thân mình không chỉ là hài tử do các di nương sinh ra, mà hơn thế các nàng chính là nữ nhi của Tống gia, bất luận đích thứ, đều có nghĩa vụ phải trở thành một cô nương Tống gia đạt tiêu chuẩn.
Kiếp trước bởi vì Lâm thị mất sớm, Tống Ngọc Tịch vĩnh viễn chỉ có thể dùng thân phận Kỷ Uyển Diễm mà sống đầy uất nghẹn, trong nội tâm tràn đầy oán hận cùng bất mãn, bởi vì chưa từng có được cho nên luôn cảm thấy thế gian này thiếu nợ nàng rất nhiều. Vì trong lòng luôn tức giận bất bình nên kết quả là lòng nàng càng ngày càng hẹp hòi, một lần rồi lại một lần gả sai cũng đều không khiến nàng tỉnh táo lại, cũng không khiến nàng có thể nghiêm túc nhìn thẳng vào ý nghĩa thực sự của cuộc đời, vĩnh viễn đần độn u mê, không muốn tiến bộ, cuối cùng đánh mất chính mình.
Trước khi rời đi, Tống Ngọc Tịch cùng mấy người tỷ muội ước hẹn ngày mai lại gặp nhau. Sau khi rời Tây Thiên viện, liền cùng các cô nương đi hành lễ cáo từ với đích mẫu Kỷ Lan, mấy di nương đã quay trở lại viện, nên Kỷ Lan cũng không đi ra gặp mấy nàng mà chỉ để có mấy cô nương hành lễ ở gian rồi rời khỏi. Hách ma ma bên người Kỷ Lan thỉnh Tống Ngọc Thiền lưu lại, nói phu nhân đặc biệt làm bánh ngọt cho nàng, nhưng Tống Ngọc Thiền lại nói mình có lớp sau buổi trưa, rồi lại để cho Hách ma ma lấy điểm tâm chia thành năm phần, đưa cho chúng tỷ muội cùng đem về.
Có thể thấy được, Tống Ngọc Thiền và Kỷ Lan cũng không thân thiết, vì giống như lời từ chối này, Tống Ngọc Thiền cũng không có suy nghĩ nhiều đã nói ra, có thể thấy được đây là phương thức ở chung từ trước đến nay. Tống Ngọc Tịch không nghĩ mình cũng sẽ có một phần điểm tâm giống như các cô nương khác, ở ngoài cửa hành tạ lễ với đích mẫu, rồi cùng các cô nương rời khỏi chủ viện.