Sau khi Kỷ Sóc phong trần mệt mỏi hồi kinh, không nghĩ tới mình lại bị bắt như vậy, không nói lời nào cứ thế mà lập tức áp giải ông ta đến Đông cung. Ông ta còn chưa hiểu tại sao, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Tề Thai cũng quỳ gối bên ngoài đại điện của Đông Cung thì Kỷ Sóc liền hiểu rõ!
Sự tình bại lộ, bọn họ thậm chí còn chưa có hành động, đã bị Thái tử hiểu rõ tiên cơ khống chế.
Lần này ông ta từ Sơn Tây gấp gáp trở về, Trần Đức Xương là một lão hồ ly, nhất định phải trông thấy kết quả mới chịu xuất binh, cho nên, ông ta mới muốn trở về kinh thành vào lúc này, tương trợ Hoài vương tạo phản. Nhưng hôm nay xem ra, chuyện còn chưa bắt đầu, bọn họ đã thất bại.
Tiêu Tề Thai quỳ trên mặt đất, hai tay chống xuống, đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, có lẽ cũng đã đánh giá mình cách c.h.ế.t không xa. Thái tử gọi gã tới, cái gì cũng chưa nói, đã để gã trực tiếp quỳ trên mặt đất, sau đó, gã lại nghe thấy Bùi Thao cho người đến cửa thành thu lưới, bắt giữ Bình Dương hầu Kỷ Sóc, Hoài Vương liền hiểu rõ, chỉ tiếc, hết thảy đều đã muộn.
Thái tử làm như vậy, vậy đã nói rõ trong tay hắn đã có bằng chứng định tội bọn họ, không thể cãi lại. Đến giờ gã mới hiểu được, mấy ngày nay gã bị ngăn trở ở ngoài cung, không gặp được hoàng hậu là có ý gì. Lúc này Hoàng hậu chắc chắn cũng bị Thái tử khống chế, trong nháy mắt này, Tiêu Tề Thai có chút hối hận, gã hối hận dã tâm của mình quá lớn, phải biết rằng dã tâm của một con chồn ở trước mặt một con báo đốm chẳng đáng là gì. Thậm chí báo đốm không cần phải làm bất cứ điều gì, cũng có thể thu thập đến một cọng lông cũng không chừa.
Nhưng gã cũng không cam lòng! Cũng chính vì không cam lòng, mới khiến mình biến thành như bây giờ.
Tiêu Tề Dự xử lý xong công văn, bảo Bùi Thao gọi đám bọn chúng vào. Trong thư phòng, hương thơm vờn quanh, Hoài Vương và Kỷ Sóc lại cảm thấy không có chút nhã ý nào. Tiêu Tề Dự ngồi sau thư án, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nhẹ nhàng hỏi một câu:
"Kỷ Hầu gia gần đây vất vả rồi."
Lưng Kỷ Sóc cứng đờ, liếc mắt nhìn Hoài Vương cũng đang cương cứng, sau đó mới quỳ rạp xuống đất, không dám nói gì.
Đúng lúc này, lúc Bùi Thao đem một xấp thư đưa đến trước mặt Kỷ Sóc. Kỷ Sóc không hiểu chuyện gì, hai tay run run nhận lấy thư, ấn đỏ tươi ở phía trên làm cho Kỷ Sóc trừng lớn khiến khóe mắt cũng như muốn rách ra. Lúc này dấu văn kiện của Trần Đức Xương, dùng ấn giám của Tổng binh Sơn Tây... Trần Đức Xương này, hai mặt, căn bản chính là bẫy rập, dùng những chứng cứ này từng bước một đóng đinh ông ta. Ngoài mặt, lão ta đang cùng mình trù tính đại sự, nhưng sau lưng, lại âm thầm liên lạc với Thái tử, xoay mặt đã bán ông ta đi!
Chuyện đã đến nước này, nhà họ Kỷ xem như xong rồi, có lời khai của Trần Đức Xương, dù có như thế nào ông ta cũng không có cách nào cãi lại, chỉ có cúi đầu nhận tội cầu xin tha thứ, nhưng lời nói đến bên miệng, lại không biết phải nói thế nào cho phải.
"Thần..."
Tiêu Tề Dự ngước mắt nhìn ông ta một chút, lúc này mới buông tấu chương trong tay xuống, sau khi dùng bút chu sa phê duyệt, mới nói với ông ta: "Biết tội thì đứng lên đi, áp giải vào thiên lao chờ xét xử. Để Hình bộ, Đại Lý tự đi thẩm vấn, mau chóng kết án cho ta.”
Kỷ Sóc không thể tin được mình cứ như vậy mà bị tống đến Hình bộ, Thái tử thậm chí ngay cả vấn trách hay nguyên nhân cũng không làm, có thể thấy tất cả mọi chuyện từ mấy ngày nay của ông ta, hắn đều rõ như lòng bàn tay, căn bản không cần ông ta nói lại một lần nữa. Ông ta vốn cho rằng tất cả chuyện mình làm đều bí mật, nhưng ở trong mắt Thái tử, thì ông ta thật sự ngu xuẩn, ngu xuẩn c.h.ế.t đi được.
Bản thân ông ta lòng tham không đáy, lên thuyền Hoài vương, vốn nghĩ phủ Bình Dương hầu đã suy tàn, nếu không lập được công lao to lớn thì căn bản khó có thể khôi phục lại được. Lúc đó ông ta mới bị ma quỷ ám ảnh đi theo Hoài vương đi làm vụ mua bán mất đầu kia, nghĩ Hoài vương là con trai trưởng của Hoàng hậu, xưa nay lại có Hoàng hậu ủng hộ, suy cho cùng đúng là cũng có một phần thế lực. Nhưng hôm nay ông ta mới biết được, những thứ gọi là thế lực của Hoài vương, so với bèo nước còn mỏng manh hơn, chả trách ông ta đi Bắc Mạc, những tướng lĩnh kia ngay cả gặp cũng không muốn, thậm chí ngay cả quân doanh cũng không cho ông ta tiến vào. Lúc đó, ông ta nên hiểu ra đây không phải chuyện nhỏ, nếu lúc đó ông ta chịu dừng cương trước bờ vực, trở về kinh thành, thì cùng lắm cũng chỉ là công khanh vô dụng cả đời, mặc dù không thể làm vẻ vang gia môn, nhưng cả đời bình an vô sự.
Hai cánh tay Kỷ Sóc bị người mạnh mẽ kéo lên, càng nghĩ càng không cam lòng, thân thể nặng nề, lại quỳ xuống với Thái tử, dập đầu vài cái, dập đến mức trán cũng nhuốm máu. Kỷ Sóc nói:
"Điện hạ, tất cả đều là do thần bị bị ma quỷ ám ảnh, cầu ngài trị tội một mình thần, chớ có liên lụy vợ con trong nhà. Cho dù thần bị thiên đao vạn quả cũng không còn lời nào để nói, chỉ cầu Thái tử tha cho trên dưới nhà họ Kỷ."
Tiêu Tề Dự giương mắt nhìn Kỷ Sóc, hừ lạnh một tiếng: "Khi ngươi làm chuyện mạo hiểm, sao lại không lo lắng cho nhà họ Kỷ từ trên xuống dưới? Đi xuống đi. Hết thảy đều đã có luật pháp, tuyệt đối không có đạo lý vì một mình ngươi mà bỏ qua vương pháp.”
Đây chính là ý tứ không chịu tha cho một con đường. Kỷ Sóc tuyệt vọng sụp vai, đầu óc nóng lên, sắp ngất đi, nhưng lại bị hai người của Hình bộ kéo đi.
Sau khi Kỷ Sóc rời đi, trong điện lớn như vậy, cũng chỉ còn lại Tiêu Tề Dự và Tiêu Tề Thai đang quỳ một chỗ, nhưng lại không có trao đổi gì với nhau. Tiêu Tề Dự xem tấu chương, uống trà, ăn điểm tâm, không chút bận tâm phía dưới có một người đang quỳ.
Tiêu Tề Thai chỉ cảm thấy một canh giờ ngắn ngủi này, mà gã dường như đã trải qua cả một năm, mỗi một khắc đều khiến gã bị dày vò trong sợ hãi, chẳng qua, trong sợ hãi, lại mang theo chút may mắn. Dù sao Thái tử ca ca cũng không trực tiếp giao gã cho Hình bộ và Đại lý tự thẩm vấn giống như Kỷ Sóc, vậy gã có thể cho rằng, Thái tử ca ca đây là đang muốn mở ra cho gã một con đường.
"Nhà họ Kỷ bại, ngươi và Kỷ Uyển Ninh phải làm sao đây?"
Tiêu Tề Dự đang ăn canh ngân nhĩ, vừa ăn vừa hỏi Tiêu Tề Thai.
Tiêu Tề Thai kinh ngạc ngước đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tề Dự, không biết hắn hỏi lời này là có ý gì. Hai mắt láo liên, âm thầm cân nhắc phải nói như thế nào mới có thể làm cho mình nghe có vẻ bị động một chút, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy Tiêu Tề Dự thả thêm một câu:
"Kỷ Uyển Ninh mang thai đứa con của ngươi đúng không?"
Tiêu Tề Thai lần này cũng ngây ngẩn cả người. Hắn... ngay cả chuyện này cũng biết? Tiêu Tề Thai không muốn kết quả giống như nhà họ Kỷ. Nếu dựa theo luật pháp, nhà họ Kỷ có thể không phải trảm cả nhà, nhưng cả nhà lưu đày là chắc chắn, nếu trong lúc này, gã thừa nhận chuyện của Kỷ Uyển Ninh...
Gã vội lết đến trước người Tiêu Tề Dự, Tiêu Tề Thai sốt ruột nói:
"Hoàng huynh, là thần đệ bị ma quỷ ám ảnh. Thế nhưng, tất cả những chuyện này cũng là do lão tặc Kỷ Sóc kia ở sau lưng thúc đẩy, lão ta, lão ta dùng nữ nhi của gã làm mồi nhử, ta, ta, sắc... Chịu không nổi dụ dỗ, bị mê hoặc, lúc này mới có thể nghe lời bọn họ, sau đó, sau đó muốn thoát ly đã không còn cách nào khác. Lão, lão đã chặn hết đường lui của ta, làm cho Kỷ Uyển Ninh mang thai hài tử của ta, ta, ta mới động tâm tư lệch lạc. Hoàng huynh, ngài liền tha cho ta đi, ta, ta biết sai rồi!”
Tiêu Tề Dự uống hai ngụm canh, đặt bát lên bàn, sau đó cầm lấy khăn nóng bên cạnh lau tay, lúc này mới nói:
"Vốn ta muốn cho ngươi một cơ hội nói thật, thế nhưng ngươi đã tự mình đánh mất, vậy ta cũng không còn gì để nói. Đừng nói người làm ca ca như ta không thương ngươi..." Tiêu Tề Dự đi ra khỏi thư án, đi tới trước người Tiêu Tề Thai đang quỳ không dậy nổi, từ trên cao nói với gã:
"Hoài vương phạm thượng làm loạn, từ nay giam giữ ở phủ Hoài vương. Dựa theo luật pháp, cả nhà họ Kỷ đều bị lưu đày tám ngàn dặm, vĩnh viễn không thể trở về kinh thành. Vốn nếu ngươi thay Kỷ Uyển Ninh cầu tình, thì lưu lại ả ta ở bên cạnh ngươi cũng không thể không được, nhưng nếu như ngươi đã không cần, vậy thì quên đi. Chẳng qua, khả năng ngươi cũng biết rõ cô nương kia là hạng người gì, cũng không phải thứ gì tốt lành, vì ích lợi của mình mà sát hại tổ mẫu ruột thịt, tính cách như lang sói như vậy, chả trách ngươi không cần ả ta. Chờ ả sinh ra hài tử, ta liền thay ngươi đưa đến trong cung Hoàng hậu, để Hoàng hậu giáo dưỡng, sau đó để ả đi theo nhà họ Kỷ lưu đày, mà ngươi, thì chung thân giam giữ ở phủ Hoài vương.”
Tiêu Tề Ấp ngay cả quỳ thẳng cũng không thể làm được, không ngừng lắc đầu, tựa hồ thập phần sụp đổ, nói:
"Không, không, ta không muốn bị giam cầm! Ta không muốn bị giam cầm! Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp phụ hoàng, ta..."
Còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Tề Dự cắt đứt: "Ngươi muốn gặp phụ hoàng vào lúc này? Lúc ngươi để mẫu hậu độc c.h.ế.t ông ấy, đã từng nghĩ qua, ông ấy là phụ hoàng của ngươi không?”
Giọng nói Tiêu Tề Dự lạnh như băng, làm cho quanh người Tiêu Tề Thai lạnh lẽo, chưa bao giờ gã thấy hối hận ập đến như giờ phút này, phát hoảng mà lắc đầu:
"Không, ta không muốn bị giam cầm! Hoàng huynh, ta biết sai rồi, trước kia ta lòng da hẹp hòi, ngươi không cho ta làm việc, cố ý cách ly ta ở bên ngoài cục diện chính trị, ta, ta mới động tâm tư không nên có, bây giờ ta biết lỗi rồi! Ta biết lỗi rồi còn không được à? Ta là đệ đệ ruột của huynh, hai người chúng ta đều được sinh ra từ trong bụng mẫu hậu, chúng ta là huynh đệ thân cận nhất không phải sao? Huynh không muốn ta quản chuyện, từ nay về sau, ta liền mặc kệ, ta sẽ không có bất cứ suy nghĩ xấu nào... Ta... Ta... Hoàng huynh vì sao huynh không nói sớm cho ta biết chứ? Vì sao lại mặc cho ta làm nhiều điều sai trái như vậy? Ta biết lỗi rồi, ta thực sự biết lỗi rồi! Đừng giam ta, ta không muốn bị giam cầm.”
Tiêu Tề Dự nhìn chằm chằm Tiêu Tề Thai đang khóc vô cùng chật vật, biểu tình không chút thay đổi vẫy vẫy tay, sau đó liền có người đến kéo Tiêu Tề Thai xuống. Tiêu Tề Thai thấy cầu xin tha thứ không được, một bên bị kéo ra ngoài, một bên kéo cổ họng gào thét:
"Tiêu Tề Dự, ta không phục! Dựa vào cái gì ngươi sinh ra chính là Thái tử! Tại sao tất cả mọi người hướng về phía ngươi! Dựa vào cái gì mà tất cả mọi thứ đều nằm trong tay ngươi! Ta không phục... Từ nhỏ đến lớn ngươi chưa từng tán thành ta, vì sao ta không thể phản, vì sao ta không thể phản lại ngươi chứ! Ngươi đừng hòng giam cầm được ta, ta muốn gặp Hoàng hậu, ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn..."
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, về sau không nghe thấy gì nữa. Tiêu Tề Dự nghe được những lời kia, thì cũng không có quá nhiều cảm xúc, bình tĩnh như thường cầm lấy tấu chương bên cạnh, tiếp tục hòa nhã nhìn xem.
Bởi vì đã trải qua một kiếp, cho nên hắn biết dã tâm của Tiêu Tề Thai sẽ không vì hắn tha thứ mà dừng lại. Từ đầu đến cuối gã đều chỉ muốn thay thế vị trí của hắn, muốn tự mình leo lên ngai vàng của cửu ngũ chi tôn, hơn nữa trong mắt không chứa được bất kỳ kẻ nào, tất cả người trước mặt gã, gã đều phải diệt trừ hết mới yên tâm, trời sinh đa nghi làm cho gã nhất định sẽ không tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
Người như vậy, ngươi giảng đạo lý với gã, gã cũng không hiểu. Nếu đã nói không hiểu, vậy thì không cần phải nói, kiếp trước cho dù hắn bị tước đoạt ngôi vị hoàng đế, cũng vẫn có thể đoạt lại, chứ đừng nói đến kiếp này, có sự chuẩn bị đầy đủ. Nếu Tiêu Tề Thai nhịn thêm vài năm nữa, nói không chừng còn có thể gây ra phong ba lớn hơn một chút, nhưng hôm nay ấy à, cánh chim của gã chưa kịp lớn, cho dù có lòng phản loạn, nhưng cũng không đủ năng lực mà thực hiện, mọi việc gã làm đều nằm trong dự liệu và khống chế của hắn.