Sau khi Cảnh Dương công chúa nói những lời kia với Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch ở nhà suy nghĩ hai ngày, vẫn cảm thấy không yên tâm, bèn gọi Thu Đồng Thu Vân vào, để hai người họ đi phủ Định Viễn Hầu xem một chút, tìm hiểu hành tung gần đây của Cừu Chỉ Thiến.
Thu Đồng Thu Vân không phụ kỳ vọng, mang tin tức về cho Tống Ngọc Tịch. Mỗi ngày vào buổi trưa, Cừu Chỉ Thiến sẽ đi Tầm Viên một chuyến.
Ngày hôm sau, Tống Ngọc Tịch đã sớm chờ ở ngoài Tầm Viên, cho đến khi thấy Cừu Chỉ Thiến đi ra từ Tầm Viên, nàng liền vội vàng đi xuống từ trên xe ngựa, lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Cừu Chỉ Thiến, vỗ vỗ nàng ấy. Cừu Chỉ Thiến quay người lại, nàng mặc váy thêu hoa nhài rơi, trên đầu búi một búi tóc, khuôn mặt so với mấy năm trước Tống Ngọc Tịch nhìn thấy thì nẩy nở hơn rất nhiều, càng giống người trong trí nhớ của Tống Ngọc Tịch.
Nhìn chằm chằm Tống Ngọc Tịch một hồi lâu, Cừu Chỉ Thiến cũng không nhớ ra nàng là ai. Tống Ngọc Tịch gặp bạn tốt trước kia, thì cười vô cùng vui vẻ, nói với nàng ấy:
"Tỷ không nhớ ta sao, chúng ta đã từng gặp qua ở trong sơn cốc, toàn bộ thủy tinh của sư nương tỷ đều là ta mua."
Lúc này Cừu Chỉ Thiến mới nhớ tới nàng, chẳng qua hai người cũng không quá quen thuộc, Cừu Chỉ Thiến chỉ gật đầu, nói:
"À, là muội sao."
Tống Ngọc Tịch thấy nàng ấy còn nhận ra mình, thì vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chính là ta! Tỷ đi đâu vậy? Có thời gian không? Đến chỗ ta ngồi một chút đi, ngay trên đường Trường An này thôi, đúng rồi tỷ ăn cơm chưa? Ta mời tỷ ăn cơm nhé.”
Một chuỗi dài lời nói này của Tống Ngọc Tịch khiến Cừu Chỉ Thiến nhất thời không biết ứng phó như thế nào mới tốt. Tống Ngọc Tịch vẫn có chút hiểu biết đối với tính cách Cừu Chỉ Thiến, nữ nhân này chính là loại hình không ép không tới, ép buộc một chút là vừa vặn, đặc biệt là không biết cự tuyệt. Trước kia hai người cùng nhau uống rượu, nàng ấy chính là kiểu người này, là kiểu mà rót cho nàng ấy một chén thì sẽ uống một chén, rót mười chén thì sẽ uống mười chén, cho nên, Tống Ngọc Tịch nói xong, cũng không quan tâm Cừu Chỉ Thiến đồng ý hay không, đã lập tức ôm bả vai nàng, kéo sang bên cạnh.
Một nha hoàn phía sau Cừu Chỉ Thiến, người cao lớn, nhìn thấy Tống Ngọc Tịch trực tiếp lôi kéo, thì lên tiếng nói:
"Buông cô nương nhà ta ra."
Nói xong liền muốn ra tay với Tống Ngọc Tịch, nhìn dáng vẻ chính là người luyện võ, cao to lực lưỡng, mắt thấy sắp đụng phải Tống Ngọc Tịch, Cừu Chỉ Thiến vội vàng kêu lên: "Thúy Cô, không được động thủ.”
Nàng ấy vừa dứt lời, Thúy Cô kia đã bị Thu Đồng và Thu Vân chắn ở phía xa. Ba nha hoàn cứ như vậy mà bắt đầu đánh nhau ở trước cửa Tầm Viên, Cừu Chỉ Thiến cùng Tống Ngọc Tịch liếc nhìn nhau, vội vàng đồng thanh hô: "Được rồi, đừng đánh nữa."
Sự ăn ý đặc biệt làm cho hai người không khỏi nhìn thoáng qua nhau. Tống Ngọc Tịch cười rất vui vẻ, muốn nói tình bạn mà nàng thích nhất của cả hai đời chính là cùng với Cừu Chỉ Thiến. Hai người đều không có chí tiến thủ, trốn ở hậu viện Diệp Tu suốt ngày uống rượu, chơi cờ, ngắm hoa, ngắm mưa... Mấy năm đó, là khoảng thời gian vui vẻ, tự tại nhất của Tống Ngọc Tịch trong ba mươi sáu năm qua.
Thúy Cô và Thu Đồng Thu Vân hai tướng giằng co, không ai nhường ai, Cừu Chỉ Thiến liền nói với Thúy cô: "Thúy Cô, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không thể tùy tiện động thủ với người khác.”
Thúy Cô kia cao lớn, nhưng có vẻ đầu óc không tốt lắm, hành động ngược lại rất linh hoạt, nhưng khi dừng lại nói chuyện, có thể nhìn ra sự chênh lệch rõ ràng, nàng ấy nói:
"Nhưng Vương gia bảo ta... bảo vệ cô nương...mà”
Sắc mặt Cừu Chỉ Thiến thay đổi, thở dài một hơi, sau đó nói với Tống Ngọc Tịch: "Thực xin lỗi, nha đầu này lỗ mãng, nàng ấy cũng không có ý xấu, chỉ là tính cách có chút bộc trực.”
Tống Ngọc Tịch làm sao có thể so đo với nàng, liên tục lắc đầu, nói: "Không có việc gì, không có việc gì, Diệp Tu còn rất thương tỷ nha ”
Sở dĩ Tống Ngọc Tịch nói câu này là vì năm đó nàng và Cừu Chỉ Thiến ở bên nhau rất lâu, mà Diệp Tu trước sau đều không thay đổi sắc mặt, cho nên, trong tiềm thức của Tống Ngọc Tịch, Cừu Chỉ Thiến cũng không được Diệp Tu chào đón. Nhưng bây giờ sớm mấy năm gặp nàng, không nghĩ tới lại là một loại quang cảnh khác, cho nên mới thốt ra câu này.
Không nghĩ tới sắc mặt Cừu Chỉ Thiến lúc trắng, lúc đỏ, trên mặt hiện rõ vẻ xấu hổ. Lúc này Tống Ngọc Tịch mới kinh hãi, cảm thấy mình dường như đã nói sai, kịp thời phản ứng lại, sau đó liền xin lỗi nàng:
"Ầy nha, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta, ý ta là..."
Ý tứ của nàng cũng không có cách nào nói ra.
Cừu Chỉ Thiến cúi đầu mỉm cười, bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì, nếu muội không có chuyện gì khác, thì ta về trước đây.”
Tống Ngọc Tịch vội vàng nói: "Có việc có việc, ta tìm tỷ là có việc đó. Tỷ vẫn chưa ăn, ta sẽ mời tỷ ăn cơm.”
Nói xong lời này, Tống Ngọc Tịch lại ôm Cừu Chỉ Thiến đi về phía địa bàn của mình.
Đi đến Phù Dung viên, sau khi bảo Phúc bá chuẩn bị hẳn một bàn cơm đưa đến nhã gian, Tống Ngọc Tịch lại đích thân đi hâm nóng một bầu rượu hoa đào, rồi tiến vào. Đã thấy Thúy Cô canh giữ ở bên cửa, còn Cừu Chỉ Thiến đang ở nhã gian của nàng nhìn đông, thấy Tống Ngọc Tịch đi vào, liền quay đầu lại, đón bầu rượu và chén rượu trong tay nàng.
"Không cần không cần, để ta làm là được rồi, tỷ cứ ngồi đi nha, ngàn vạn lần đừng khách khí với ta!"
Tống Ngọc Tịch vội vội vàng vàng đặt đồ lên trên bàn. Bàn là ghép từ hai chiếc ghế bốn chân, đặt ở trên giường mềm, gần cửa sổ, rượu ngon mỹ thực. Cừu Chỉ Thiến thật sự cảm thấy cô nương trước mắt này thật sự rất kỳ quái, hơn nữa thứ mà nàng ấy chuẩn bị đều rất kỳ lạ quý hiếm, nhưng nhìn nguyên liệu, dường như đều là đồ nàng thích ăn, còn có rượu này, là rượu ủ hoa đào, cũng là loại rượu mà nàng thích uống nhất.
Tống Ngọc Tịch lôi kéo nàng ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống đối diện nàng, ngồi xếp bằng, trước rót cho hai người mỗi người một chén rượu, sau đó cụng chén với Cừu Chỉ Thiến, nói:
"Nào, trước uống một chén."
Cừu Chỉ Thiến hoàn toàn đi theo tiết tấu của Tống Ngọc Tịch, cầm lấy chén, cũng cụng vào chén của nàng, sau đó thấy Tống Ngọc Tịch không chút cau mặt uống một hơi cạn sạch. Cừu Chỉ Thiến cũng là người hào sảng, cũng uống cạn một chén. Tống Ngọc Tịch vừa chia thức ăn cho nàng, vừa nói:
"Tỷ rời khỏi chỗ sư phụ sư nương của tỷ khi nào vậy! Sao lại liên quan đến Diệp Tu?”
Cừu Chỉ Thiến gắp một đũa thức ăn, không trả lời câu hỏi của Tống Ngọc Tịch mà hỏi ngược lại: "Muội biết Diệp Tu?”
Tống Ngọc Tịch lắc đầu: "Chưa từng thấy qua, nhưng mà đã từng nghe nói qua, Bắc Tĩnh vương mà." Sau khi nói xong, lại sợ Cừu Chỉ Thiến không tin, Tống Ngọc Tịch nói thêm một câu: "Ta biết Cảnh Dương công chúa, nàng ấy nói với ta. Tỷ cũng biết gần đây Diệp Tu thường xuyên tiến cung, công chúa cũng thường xuyên xuất cung, nàng ấy gặp tỷ ở bên cạnh Diệp Tu. Ta nghe nàng ấy miêu tả tướng mạo của tỷ, hôm nay gặp nhau ở cửa Tầm Viên, ta liền đoán được là tỷ.”
Những lời này Tống Ngọc Tịch đã suy nghĩ thật lâu, cũng may Cừu Chỉ Thiến từ trước đến nay không thích hoài nghi người khác, Tống Ngọc Tịch nói cái gì thì nàng cũng không thắc mắc nhiều. Nàng nói "Không nghĩ tới muội còn nhớ rõ ta. Nếu muội không gọi ta, mà ta chỉ gặp muội ở trên đường, thì cũng không nhất định sẽ nhận ra.”
Tống Ngọc Tịch cười hì hì, lại gắp cho Cừu Chỉ Thiến không ít thức ăn, chuẩn bị đi vào vấn đề chính, nói:
"Đúng rồi, lúc trước ta nghe sư nương tỷ nói, tỷ muốn xuất cốc báo thù, nhưng vẫn không biết tỷ lúc nào thì sẽ xuất cốc, không nghĩ tới hôm nay lại gặp nhau ở đây, thế nào, thù của tỷ đã báo được chưa?”
Cừu Chỉ Thiến nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch, có chút kinh ngạc, bởi vì chuyện mình muốn báo thù, không có nhiều người biết lắm, sư phụ sư nương đích xác biết, nhưng Cừu Chỉ Thiến không nghĩ tới sư nương lại nói cả chuyện này cho Tống Ngọc Tịch biết. Tống Ngọc Tịch tựa hồ nhìn ra hoài nghi trong mắt nàng, lại bổ sung thêm một câu:
"Ta và sư nương tỷ thường xuyên liên lạc, nói một ít chuyện bên người, tỷ đừng để ý nhé."
Cừu Chỉ Thiến lắc đầu, không nói gì, mà là cầm lấy bầu rượu, tự mình rót cho mình một chén, sau đó liền một hơi uống cạn. Nàng còn muốn uống nữa, nhưng đã bị Tống Ngọc Tịch đè lại bầu rượu, Cừu Chỉ Thiến ngẩng đầu lên, chỉ thấy một khuôn mặt khuynh thành đang tươi cười. Tống Ngọc Tịch nói:
"Sao lại buồn bực uống rượu rồi. Tỷ không muốn nói, thì đừng nói nữa, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi."
Tống Ngọc Tịch biết, cừu nhân của Cừu Chỉ Thiến thực sự là Diệp gia, thấy thần sắc nàng ấy dường như có chút thống khổ, mà nàng cũng không có ý nhất quyết phải vạch trần vết sẹo của nàng ấy. Cừu Chỉ Thiến thở hắt ra một hơi, nói:
"Báo thù... Cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.”
Sau khi nói xong một câu này, liền muốn lấy bầu rượu từ tay của Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch thấy thần sắc nàng thập phần không ổn, dường như cực kỳ dày vò, thì liền hiểu trong chuyện này còn có ẩn tình khác. Nhớ tới lời Cảnh Dương công chúa nói, Diệp Tu dường như vô cùng thích Cừu Chỉ Thiến, nhưng nhìn tình trạng hôm nay, có vẻ như Thiến Thiến cũng đã động lòng với Diệp Tu.
Vì vậy, nàng thử hỏi:
"Tỷ và Diệp Tu..."
Nhưng còn chưa hỏi ra miệng, Cừu Chỉ Thiến đã ngắt lời nàng, nói: "Muội gọi ta đến ăn cơm, không phải chỉ muốn hỏi hắn chứ.”
"Đương nhiên không phải." Tống Ngọc Tịch nhanh chóng phủ nhận, nàng cũng có chút oán hận với Diệp Tu, có thể nói, Tống Ngọc Tịch đối với mỗi nam nhân không để ý tới nàng đều không có hảo cảm!
"Nếu không phải, thì muội cũng đừng hỏi nữa, sư nương ta không nên nói chuyện này của ta cho muội biết. Nhưng nếu muội đã biết, ta cũng không có lời nào để nói, muội là người sảng khoái, ta cũng không phải người làm dáng, chúng ta đã uống rượu cùng nhau, thì chính là bằng hữu, ta không muốn nói chuyện này, muội cũng đừng ép ta.”
Tuy Cừu Chỉ Thiến có chút lạnh lùng, nhưng chỉ cần ngươi có thể chọc trúng điểm của nàng, nàng cũng có thể nói với ngươi nửa ngày. Tống Ngọc Tịch nghe nàng nói mình là bằng hữu, thì trong lòng lập tức cao hứng. Được rồi, chuyện Thiến Thiến và Diệp Tu, nàng có thể từ từ điều tra, nếu không được còn có thể đi hỏi Tiêu Tề Dự. Tiêu Tề Dự khẳng định rất hiểu Diệp Tu, dù sao kiếp trước hai người tiền cũng coi như là kẻ địch trên trường chính trị, có chút chuyện nàng không biết, nhưng Tiêu Tề Dự khẳng định sẽ biết.
"Được được được, ta không hỏi nữa. Hôm nay gọi tỷ tới, chính là muốn kết bạn với tỷ. Hỏi Diệp Tu chẳng qua chỉ là muốn tìm chuyện gì để nói mà thôi, tỷ ngàn vạn lần đừng để trong lòng."
Lời nói của Tống Ngọc Tịch khiến Cừu Chỉ Thiến bật cười, chỉ cảm thấy sau khi nàng đến kinh thành, có thể gặp được một cô nương như vậy, cũng là may mắn, nếu không phải trong lòng nàng có nghi hoặc, có tâm sự, nói không chừng cùng nàng ấy ở chung một chỗ, có lẽ sẽ mở lòng hơn.