Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 215




"Có chuyện gì vậy, nói đi." Sau khi Tần thị ngồi xuống, Tống Ngọc Tịch còn cẩn thận trải làn váy cho bà, rồi mới ngồi xuống phía đối diện. Đầu tiên, nàng thở ra một hơi xả cơn tức giận do tranh luận với Tống Ngọc Thiền lúc trước ra, rồi mới nói với Tần thị:

"Vừa nãy con đã đến Hương La viện xem đại tỷ, tình huống của tỷ ấy dường như không tốt cho lắm. Tỷ ấy nói với con, tỷ ấy không muốn ở lại trong phủ nữa."

Tần thị hiện giờ khi nghe thấy chuyện của Tống Ngọc Thiền, lông mày liền không tự chủ được mà nhíu lại. Bà nói: "Hừ, không muốn ở trong phủ, vậy nó muốn như thế nào hả?"

"Tỷ ấy muốn... Lập gia đình. Tỷ ấy nói chỉ cần có thể gả ra ngoài, cho dù là dòng dõi thế nào, tỷ ấy cũng không kén chọn nữa."

Tống Ngọc Tịch tận lực nói ngắn gọn. Nàng cũng không định nói cho tổ mẫu biết những lời hỗn láo mà Tống Ngọc Thiền vừa nói. Chỉ có điều, nàng cũng cảm thấy nếu Tống Ngọc Thiền còn ở trong phủ, thì nói không chừng thật sự có thể phát điên, bởi vì nàng ta dường như đang đạt đến ngưỡng khó có thể kiểm soát được cảm xúc, điên điên khùng khùng.

"Con thấy bản thân tỷ ấy đang tự hành hạ bản thân. Hạ nhân cũng nói gần đây tỷ ấy ăn rất ít, luôn miệng nói sợ người khác đầu độc tỷ ấy, đến cả ngủ cũng không dám ngủ sâu, sợ những người khác sẽ g.i.ế.c tỷ ấy trong lúc ngủ... Nếu cứ tiếp tục như vậy, con sợ tỷ ấy..."

Tống Ngọc Tịch không nói hết, nhưng Tần thị lại hiểu. Bà hừ lạnh nói:

"Hừ, nó sợ người khác hại nó, chẳng qua là vì nó chẳng tin một ai. Nó không tin, nó đã muốn g.i.ế.c ta, mà ta lại không muốn g.i.ế.c nó."

Tống Ngọc Tịch gật đầu: "Vâng, kỳ thật nỗi sợ hãi này đối với tỷ ấy mới là tra tấn lớn nhất, cho nên con nghĩ, nếu có nhà nào phù hợp, thì hãy để tỷ ấy xuất giá, như vậy sẽ tốt hơn."

Tần thị trầm ngâm một lát, nói: "Với phẩm hạnh này của nó, gả đi nhà nào mà không phải là tai họa hả! Hàn môn nhà người ta cũng không trêu ai chọc ai, dựa vào cái gì muốn thay Tống gia chúng ta thu thập cục diện rối rắm này của nó chứ."

"Đại tỷ tỷ dù sao cũng là đích nữ Tống gia, nếu tổ mẫu chịu vận động, người nguyện ý cưới tỷ ấy, nhất định không ít, chỉ là khi chọn người phải chú ý một chút, nếu chọn người kém, đại tỷ tỷ chỉ sợ sẽ càng khó chịu hơn."

Điều Tống Ngọc Tịch nói là sự thật. Tuy rằng ngoài miệng nàng hung ác với Tống Ngọc Thiền, nhưng cũng không mong muốn nhìn thấy Tống Ngọc Thiền quá khổ cực. Dù sao hai người đều là họ Tống, lúc nàng mới tới Tống gia, cho dù Tống Ngọc Thiền thật lòng hay là giả dối, nhưng nàng ta thực sự đã đối xử tốt với nàng, vì phần tình nghĩa này, nàng cũng không muốn nhìn Tống Ngọc Thiền đi vào con đường không lối thoát. Nếu nàng ta có thể buông bỏ được khúc mắc trong lòng, thì bản thân nàng ta cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Tần thị làm sao không hiểu ý tứ của Tống Ngọc Tịch. Bà thở dài một hơi, rồi nói:

"Ài, trong nhà đã đã xảy ra nhiều chuyện nhiều chuyện như vậy, ta cũng sẽ nói thật với con. Hôn sự của đại tỷ con, không phải là ta không thể giúp nó, nhưng tính khí nó như vậy, bất luận có ở đâu thì cũng sẽ không cam lòng, trừ khi ta để cho nó làm Định Vương phi. Nhưng mà con à, con phải biết, dã tâm của con người sẽ ngày càng lớn. Hôm nay nó muốn làm Định vương phi, ta cho nó, nó sẽ không biết ơn, hoặc thu liễm, mà sẽ chỉ tiếp tục nuôi dưỡng lòng ham muốn của nó. Nếu sự ham muốn này của nó đặt ở trong nhà bình dân bách tính, thì bất luận nó gây ra chuyện gì hoang đường, ta cũng có thể dọn dẹp cho nó, nhưng nếu nó dính vào hoàng gia, một khi gây ra cái gì, thì đều là tội lớn mất đầu, cả gia đình sẽ bị nó liên lụy, mà ta không thể chỉ vì nó, mà bỏ qua sinh tử của cả gia tộc."

Tống Ngọc Tịch suy nghĩ một chút, nói:

"Vậy thì không cần hoàng gia, có thể như thế này hay không, cũng là con trai trưởng trong nhà, hoặc đích xuất, Hầu phủ, Bá phủ gì đó. Trong mấy công tử đích xuất thế gia này, chẳng lẽ cũng không có người phù hợp sao?"

Tần thị cũng vì chuyện này mà đau đầu, suy nghĩ một hồi lâu, mới gật đầu nói:

"Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ xem xét. Nếu tìm thấy người phù hợp, ta sẽ đích thân đi xác nhận với nó."

Nghĩ đến giọng điệu của Tống Ngọc Thiền, nếu Tần thị tự mình đi, nói không chừng sẽ phải nghe những lời nói không tốt đẹp. Nàng định nhắc nhở Tần thị, nhưng nghĩ lại, nếu Tần thị không tự mình đi giải quyết triệt để mối lo trong lòng Tống Ngọc Thiền, thì cho dù Tống Ngọc Thiền có gả ra khỏi phủ, cũng chỉ là đổi một chỗ đau khổ khác mà thôi. Vấn đề giữa nàng ta và Tần thị, cũng chỉ có chính bọn họ mới có thể tự mình giải quyết được, người bên cạnh nói cái gì cũng chỉ là uổng phí.

Lúc từ chỗ Tần thị đi ra ngoài, Tống Ngọc Tịch vừa vặn gặp phải Tống Ngọc Hàn đang đến thăm Tần thị. Sau khi hai người nói vài câu, Tống Ngọc Hàn liền đi vào, Quế ma ma thấy Tống Ngọc Hàn, thì trêu ghẹo nói:

"Ôi chao, nhị tiểu thư đến nịnh bợ lão phu nhân đấy à. Yên tâm, nhừng gì lão phu nhân nói cho người biết về nhà kia đều không sai đi đâu đâu."

Tống Ngọc Hàn đáng yêu "hừ" một tiếng với Quế ma ma, sau đó liền lắc lắc người đi vào cửa. Tống Ngọc Tịch quay đầu lại nhìn một chút, nghe thấy câu nói kia của Quế ma ma liền biết, Tần thị đây là định tìm nhà chồng cho Tống Ngọc Hàn.

Đỗ gia mà Tống Ngọc Hàn nhìn trúng lúc trước, đã sửa lại thành Tống Ngọc Mộng. Lúc này, cho dù Tần thị tỉnh lại, cũng không thay đổi được gì, hơn nữa, Đỗ gia dễ dàng thay đổi quyết định như vậy, đủ thấy rằng cũng không phải lương phối. Tần thị lúc này cũng ý thức được vấn đề này, cho nên sau đó cũng bỏ qua.

Về phần Tống Ngọc Mộng, Tần thị ngay cả Tống Ngọc Thiền cũng không xử trí, chứ đừng nói đến Tống Ngọc Mộng. Chỉ là gần đây nhốt ở trong viện, chỉ chờ sang năm Đỗ gia đưa kiệu hoa đến rước nàng ta ra khỏi phủ.

Tống Ngọc Tịch đi về phía Vũ Đồng viện, không nghĩ tới Tống Ngọc Hàn lại đuổi theo.

Tống Ngọc Tịch dừng bước chờ nàng ấy, rồi hỏi:

"Sao, chung thân đại sự nhanh như vậy đã nói xong rồi?"

Tống Ngọc Hàn liếc mắt nhìn Tống Ngọc Tịch một cái, nói: "Ngay cả muội cũng trêu chọc ta có phải hay không? Giờ trong viện tổ mẫu, bọn họ chế giễu ta cũng coi như thôi đi, ấy vậy mà muội cũng tới. Muốn ép ta phải trốn ra ngoài hả?"

Sau khi nói xong những lời này, thấy Tống Ngọc Tịch vẫn ung dung nhìn nàng ấy, cả hai người đều không hẹn mà cùng cười ra tiếng. Tống Ngọc Hàn nói: "Được rồi, ta chỉ định đi thăm An ca nhi, hai ngày không gặp thằng bé, thấy rất nhớ nó."

Tống Ngọc Tịch không nhịn được lại nói một câu: "Muốn có con, nếu có năng lực thì tự mình sinh một đứa đi!"

Sau khi nàng nói xong câu này, cũng không đợi Tống Ngọc Hàn phản ứng lại, mà lập tức bỏ chạy, làm cho Tống Ngọc Hàn muốn túm lấy tay nàng cũng không bắt được nàng, đành phải đuổi theo kêu lên:

"Được lắm, con bé ngốc này. Xem ta có đuổi kịp muội, đánh muội đến mức xin tha không."

Hai người đuổi nhau một lúc, là đã đến Vũ Đồng viện.

An ca nhi đang ăn trái cây, nhìn thấy Tống Ngọc Tịch liền chẹp miệng nhỏ, một đôi mắt long lanh ánh nước nhìn chằm chằm vào hai người các nàng. Tống Ngọc Hàn đón lấy An ca nhi từ trong tay ma ma, để cho thằng bé ngồi lên trên người mình, còn Tống Ngọc Tịch nhận lấy thìa và trái cây. Hai người ngồi đối diện nhau, Tống Ngọc Tịch xúc từng muỗng từng muỗng trái cây, đưa đến miệng An ca nhi. An ca nhi ăn một miếng, liền quay đầu lại liếc mắt nhìn Tống Ngọc Hàn một cái, khiến Tống Ngọc Hàn không nhịn được hôn gương mặt mũm mĩm nung núc thịt của thằng bé, khiến trái cây trên miệng An ca nhi cọ vào mặt mình.

"Tổ mẫu chọn trúng nhà nào cho tỷ vậy?"

Tống Ngọc Tịch vừa cạo trái cây, vừa hỏi Tống Ngọc Hàn đang lau mặt. Mặt Tống Ngọc Hàn thoáng cái liền đỏ lên, thế nhưng mối quan hệ giữa nàng và Tống Ngọc Tịch rất tốt, cho nên những chuyện này cũng sẽ không giấu giếm. Nàng nói:

"Là đích công tử nhà Đại Lý tự khanh, tên là Lữ Đào, năm nay mười chín tuổi."

Tống Ngọc Tịch có chút ngoài ý muốn, nói: "Nhà Đại Lý tự khanh? Tổ mẫu không tìm cho tỷ một văn nhân à?"

Tống Ngọc Hàn lắc đầu, nói: "Ta hiện tại cũng đã nghĩ thông, văn gia nhiều cổ hủ, tổ mẫu nói lần trước bà nhìn Đỗ gia cũng không tốt lắm, chỉ có điều Đỗ gia quấn chặt, mà ta lại thích, thế nên bà mới có thể gật đầu đồng ý. Nhưng, sự thật chứng minh, suy nghĩ của ta là sai, Đỗ gia căn bản không phù hợp với ta, người như hắn, bề ngoài trọng quy củ, nhưng thực chất bên trong lại là người bám vào quyền quý, may mắn Ngũ muội muội nhìn trúng hắn, bằng không nếu ta gả qua, đoán chừng cũng không có ngày lành."

"Vậy Lữ công tử này tỷ gặp qua chưa? Cảm giác thế nào?" Tống Ngọc Tịch vẫn cảm thấy, trước khi lập gia đình, con gái không thể mù quáng, phải khảo sát thật kỹ nhà trai mới được, cứ ù ù cạc cạc mà gả đi, thì tốt hay xấu đều phải dựa vào vận may, như vậy cả đời cũng không có được cảm giác an toàn.

Tống Ngọc Hàn dùng khăn lau sạch trái cây dính bên miệng An ca nhi, rồi nói:

"Người thì ta chưa từng thấy qua, nhưng có nghe nói là tuấn tú lịch sự, hơn nữa mặc dù hắn không có công danh trên người, nhưng đi theo phía sau Lữ đại nhân, dường như phá án cũng không tệ. Cách đây không lâu trong thành có trộm cướp, chính là vị Lữ công tử đã mang người tiêu diệt ổ cướp và cứu được không ít người ra ngoài. Thoại bản mà ta thích xem nhất từ trước đến nay, bên trong đều nói rất nhiều chuyện hành hiệp trượng nghĩa, nam nhi nếu có thể có một trái tim hiệp nghĩa, hơn nữa không sợ cường quyền, vậy nhất định sẽ là người tốt."

Tống Ngọc Tịch nghe Tống Ngọc Hàn nói xong, ngược lại khiến nàng cảm thấy kính trọng vài phần, gật gật đầu, nói:

"Ta cảm thấy tỷ nói không sai, đàn ông không thể chỉ nhìn vào ngoại hình và gia thế. Phải là người có trách nhiệm, sau này hắn mới có thể chịu trách nhiệm với gia đình. Còn nếu là người không có ý thức trách nhiệm, thì cho dù văn trị võ công có tốt đến đâu, cũng là uổng công, nói trắng ra, tỷ phải sống cả đời với hắn, chứ không phải là với gia đình hắn."