Quế ma ma và Tống Ngọc Tịch nhìn thoáng qua nhau, nhưng thời điểm những ma ma kia muốn ra tay, Tần lão phu nhân lại không nhanh không chậm nói một câu:
"Phu nhân Quốc công đây là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu sao?"
Kỷ Lan quay đầu lại nhìn Tần lão phu nhân, nhíu mày nói: "Lão phu nhân đây là có ý gì? Ta biết ngài xưa nay tâm tính thiện lương, không muốn nhìn thấy vãn bối chịu khổ, nhưng chuyện hôm nay là tất cả mọi người chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy. Quế có độc này là do Thất tiểu thư mang vào phủ, bột phấn là Thất tiểu thư và Quế ma ma cùng nhau nghiền nát rồi mới đưa cho phòng bếp, hơn nữa vẫn còn có vật chứng lưu lại, lại có đại phu làm chứng. Chuyện này rõ ràng bày ra ở trước mắt, ta không hiểu vì sao Tần lão phu nhân lại phải nhiều lần cản trở, chẳng lẽ ngài nhận được chỗ tốt gì từ nha đầu này, không bao che cho nàng là không được?”
Lời nói của Kỷ Lan có chút nóng nảy, sắc mặt Tần lão phu nhân cũng thay đổi, tức giận vỗ vỗ bàn, nói:
"Ta kính ngươi là phu nhân Quốc công, hôm nay mới ở đây nói chuyện với ngươi, cũng là nể mặt phủ Trấn Quốc công các ngươi. Bà cô nhà ta vốn rất khỏe mạnh, hiện giờ ngã bất tỉnh nhân sự, ta với tư cách là người nhà mẹ đẻ của bà cô, về tình về lễ đều có quyền hỏi một tiếng. Ta không có nhiều lần cản trở ngươi, mà là ngươi liên tục giấu giếm chuyện ta muốn biết. Chuyện ngày hôm nay, ta vốn không muốn quản, mặc dù thủ đoạn của ngươi vụng về, nhưng giống như Quế ma ma nói, người bên ngoài cũng không phải tất cả đều là kẻ ngốc, nguyên nhân trong đó, ai cũng có thể nhìn ra, bà tử trong phòng bếp ngươi tìm là ai? Ả ta chỉ là một nô tỳ, cũng dám chỉ trích chủ tử, vu khống không có bằng chứng, nhưng ngươi lại không thẩm vấn ả ta trước, mà lại muốn bắt lấy tiểu thư trị tội. Hơn nữa, lai lịch của bột quế này cũng rất khả nghi, cứ coi như là do Thất tiểu thư mang vào trong phủ, nhưng nếu con bé thật sự muốn hại tổ mẫu, cần gì phải phí lực như vậy, những lý lẽ này, ta tin tưởng không cần ta nhiều lời, ai cũng có thể biết một hai. Kỷ Lan ơi là Kỷ Lan, ta nói ngươi quá nóng nảy, có một số việc, cũng không nên làm như ngươi vậy. Ngươi thân là chủ mẫu, những lý lẽ còn muốn ta dạy cho ngươi sao? Xem ra nhiều năm như vậy, mà bà cô nhà ta không cho ngươi chưởng gia, cũng là có cái lý của nó, hôm nay ta coi như đã hiểu rõ hoàn toàn bộ. Lòng của ngươi ấy mà, nhỏ như cây kim, lại không có đầu óc, cho dù là ta cũng không yên tâm để ngươi chưởng gia đâu đấy!”
Đôi mắt Kỷ Lan thực sự muốn trừng to hơn cả chuông đồng, không nghĩ tới Tần lão phu nhân ngày thường không nói một lời, một người nhìn vô cùng hiền lành, nhưng khi nói chuyện, cư nhiên lại từng chữ từng chữ cay nghiệt như vậy. Nàng ta không thể cười nổi được nữa, nói:
"Tần lão phu nhân nói những chuyện này rốt cuộc là có ý gì? Ta, chuyện nhà của Tống gia ta, cho dù ngài là trưởng bối cũng không nên nói như vậy mới đúng, lòng ta như thế nào, còn không cần người già như ngài nói ra, đầu óc ta như thế nào, càng không cần ngài đến phán xét. Vốn ta muốn chiêu đãi hai người, nhưng hiện giờ thật ngại quá, Tống gia ta đang lo chuyện nhà, kính xin lão phu nhân kiêng dè một chút.”
Lời của Kỷ Lan, ngay cả Thế tử phu nhân cũng nghe không nổi nữa, đứng ra nói:
"Tống phu nhân, ngài nói cái gì vậy? Tần gia và Tống gia chúng ta vốn là thông gia, bà cô nhà ta làm chủ mẫu Tống gia mấy chục năm, bà còn chưa ra sao, ngươi đã tính toán muốn chặt đứt qua lại với Tần gia ta? Chuyện này thật sự là sai lầm, cho dù có đem chuyện này nói cho toàn bộ người trong kinh thành, thì ta tin, không ai nói một câu rằng ngươi đúng cả, ta lớn bằng này, vẫn chưa từng thấy qua người đàn bà nào đanh đá như ngươi.”
Thế tử phu nhân sau khi hiểu được lập trường của mẹ chồng nhà mình, thì lập tức đứng ra hỗ trợ, triển khai các hình thức công kích đối với Kỷ Lan.
Kỷ Lan quả thực muốn giận sôi máu, chưa bao giờ nghĩ tới hành động hôm nay của mình, lại có thể khiến nàng ta hối hận không thôi! Nàng ta cũng không nên mời người của Tần gia đến, vốn nàng ta nghe nói quan hệ giữa Tần lão phu nhân và Tần thị cũng không hòa thuận. Tất nhiên tính tình Tần thị cương ngạnh, đối với ai cũng không biết mềm mỏng, khẳng định với tư cách là lão phu nhân phủ Trữ Quốc công thì bà ta cũng không chịu nổi vị bà cô Tần thị này, cho dù không phải hận đến thấu xương, thì ít nhất cũng không nên là bộ dạng như ngày hôm nay, hoàn toàn là dáng vẻ muốn thay bà làm chủ. Huống chi, nếu Tần gia đang muốn làm chủ cho Tần thị, sẽ không để Tần thị nằm trên giường bệnh nhiều ngày như vậy, mà vẫn không quan tâm, chính là vì điểm này, Kỷ Lan mới có thể muốn mời hai người họ đến phủ ngày hôm nào, dù sao bọn họ cũng không quan tâm Tần thị, vậy nàng ta vì sao lại không thể lợi dụng chứ.
Nhưng ai ngờ, hai người họ lại làm khó dễ vào đúng lúc này. Kỷ Lan như thế nào cũng không hiểu nổi, vì sao mà mấy tháng qua bọn họ không quan tâm, nhưng hết lần này tới lần khác lại chọn đúng lúc nàng ta muốn xử lý Tống Ngọc Tịch mà đứng ra, nhất thời nàng ta thật sự có chút không chấp nhận nổi.
"Tố Quân! Đi dẫn Quế ma ma cùng Thất tiểu thư đến đây." Dừng một chút, sau đó lại nhìn về phía Kỷ Lan, nói: "Quốc công phu nhân cũng đừng đứng đực ra đấy nữa. Tuy rằng ta không phải họ Tống, nhưng ta họ Tần, hai nhà Tần Tống làm thông gia cũng không phải một ngày hai ngày, mấy chục năm tình cảm đặt ở đây, cũng không phải ngươi nói một câu bảo ta mặc kệ, ta liền thật sự mặc kệ. Lúc trước bà cô nhà ta ngã từ trên lầu xuống, hôm nay ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được. Vừa nãy Quế ma ma có nói, trên lầu vốn còn có bốn người nữa, hiện giờ hai ma ma kia đi đâu rồi?”
Tần lão phu nhân vừa hỏi ra, Kỷ Lan còn chưa kịp trả lời, Quế ma ma đã giành trước nói: "Bẩm lão phu nhân, lúc đó sau khi hai ma ma kia rời đi, nô tỳ liền phái người đến quê nhà bọn họ hỏi thăm, nhưng lại không nghe thấy tin tức bọn họ về nhà. Tìm mấy ngày, trong thành cũng không có tung tích, về sau nô tỳ suy nghĩ, sau đó liền phái người đi kiểm tra bãi tha ma, quả thật đã làm cho nô tỳ lật đến t.h.i t.h.ể hai ma ma kia, chỉ có điều, lúc đó nô tỳ chỉ biết bọn họ bị người giết, lại không biết là ai, cho nên cũng không dám lên tiếng."
Tần lão phu nhân gật đầu, nói: "À, thì ra hai ma ma làm chứng kia đã bị c.h.ế.t sao, vậy Đại tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư thì sao? Đi gọi các nàng cùng nhau đến một thể là được rồi.”
Kỷ Lan vội vàng cự tuyệt: "Lão phu nhân rốt cuộc muốn làm gì? Đại tiểu thư nhà chúng ta sắp đính hôn với Định vương điện hạ, sang năm nàng chính là Định vương phi, hiện giờ thân phận không tầm thường, lão phu nhân muốn làm cái gì, không sợ đánh vào thể diện hoàng gia sao?”
"Hừ." Tần lão phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cũng đừng dùng hoàng gia đến áp chế ta! Đừng nói Đại tiểu thư nhà ngươi còn chưa làm Định vương phi, cho dù nàng ta có làm Định vương phi, thì sao chứ? Ta chính là cáo mệnh phu nhân nhất phẩm do triều đình thân phong, mà mẹ chồng của ngươi, bà cô nhà ta cũng là nhất phẩm, bà vô cứ ngã từ trên lầu nhà mình xuống, đây vốn là một vụ đại án đủ để kinh động Hoàng gia. Cho dù ngươi có cáo trạng vào trong cung, thì việc ta muốn hỏi Đại tiểu thư một lần thì về tình về lý đều có thể. Đừng nói nhảm ở đây, mau gọi người đến.”
Mặt Kỷ Lan xám như tro, Quế ma ma giãy giụa, nói với ma ma ở hai bên:
"Hai người các ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng, lúc trước Quốc công là để cho ai chủ trì xử lý chuyện hậu viện, ngay cả Thất tiểu thư các ngươi cũng dám bắt lấy không tha, không sợ Quốc công trở về lột da các ngươi sao?”
Hai ma ma nhìn Quế ma ma, có vẻ thật sự có chút do dự, hai người bọn họ vẫn luôn là nô bộc của chủ viện, nhưng quyền chủ quản trong nhà này, cho tới bây giờ đều không nằm trong tay phu nhân. Hôm nay các nàng đúng là bị phu nhân điều động mới tới, nhưng Quế ma ma nói đúng, coi như lão phu nhân nằm xuống, nhưng Quốc công vẫn còn. Quốc công cũng đã nói, trước khi lão phu nhân tỉnh lại, sẽ để cho Thất tiểu thư chủ quản chuyện hậu viện. Hôm nay hai người bọn họ giúp phu nhân bắt Thất tiểu thư, hơn nữa, nghe ngữ khí của phu nhân, căn bản cũng không tính thả Thất tiểu thư, dựa theo lời phu nhân đi đánh Thất tiểu thư, đoán chừng nửa cái mạng cũng sẽ không còn, đến lúc đó chờ Quốc công trở về, ông sẽ không g.i.ế.c phu nhân, nhưng những nô tỳ đã ra tay như bọn họ, sẽ lập tức gặp tai ương.
Quế ma ma cảm giác khí lực trên cánh tay yếu đi. Bà thoáng giãy giụa đứng lên, gọi bà tử Ninh Thọ viện, nói:
"Đi mời Đại tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư tới đây."
Bà tử Ninh Thọ viện là do một tay Quế ma ma dạy dỗ, cho dù Kỷ Lan ở phía sau kêu bọn họ quay lại, nhưng hai bà tử kia chỉ càng tăng nhanh cước bộ, làm sao chịu dừng lại. Kỷ Lan cảm thấy tình hình đã thoát khỏi sự khống chế của nàng ta, bèn đi tới trước mặt Quế ma ma, hung hăng nói:
"Điêu nô, ngươi còn nói mình không có lòng phản bội, ta thấy ngươi chán sống rồi! Các ngươi muốn làm gì, đừng cho rằng ta không biết! Đừng cho là ta không biết!”
Ánh mắt Kỷ Lan lại chuyển hướng về phía Tống Ngọc Tịch vẫn đứng bên cạnh không nói gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng cùng khóe miệng cười như có như không của Tống Ngọc Tịch đều khiến cho bà ta sợ hãi, cũng không biết là vì sao lại sợ hãi, ánh mắt không khỏi lóe lên, ngay cả thân thể cũng tức giận đến mức phát run, đánh mất tia lý trí cuối cùng, vọt về hướng Tống Ngọc Tịch.
Hai bà tử bên người Tống Ngọc Tịch, thấy những người nắm lấy Quế ma ma đều đã buông tay, thì hai người bọn họ tự nhiên cũng không dám nắm lấy Tống Ngọc Tịch nữa. Kỷ Lan nhào tới, khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không nhúc nhích, chỉ thấy Thu Đồng và Thu Vân từ bên ngoài lắc người tiến vào, chắn ở trước mặt Tống Ngọc Tịch, bắt lấy cánh tay đã giơ lên của Kỷ Lan. Thu Đồng nắm lấy tay, Thu Vân đẩy Kỷ Lan, khiến bà ta lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa không có đứng vững mà ngã trên mặt đất.
Kỷ Lan bị tình thế này làm tức giận đến mức giậm chân, ngoài miệng hô to:
"Phản rồi! Cái nhà này là muốn lật trời rồi!”