Kỷ Lan nghe xong lời này, lúc này không khỏi bật cười, vỗ tay Tống Ngọc Thiền, nói: "Thái tử phi? Con không nói đùa đấy chứ. Với thân phận của Tống Ngọc Tịch, nó có thể làm Thái tử phi sao? Tiểu thư khuê các khắp kinh thành, thiên kim danh môn, có kém hơn một thứ nữ nửa đường được nhận về, lai lịch không rõ sao? Ta thấy con thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi. Cho dù Thái tử nhìn trúng Tống Ngọc Tịch, nó cũng chỉ làm thiếp mà thôi, cùng lắm là làm trắc phi. Đấy còn là dưới tình huống Hoàng thượng Hoàng hậu khai ân, con đừng nghĩ Hoàng gia đơn giản như vậy, ai cũng có thể làm chính phi?”
Tống Ngọc Thiền nghe Kỷ Lan nói xong, trong lòng thoải mái không ít, nhưng vẫn còn tức giận, nói:
"Cho dù là thiếp của Thái tử, thì con cũng không muốn để cho nó được như nguyện. Tương lai Thái tử sẽ đăng cơ, đến lúc đó, nó còn không phải là có thể vào cung làm phi tử, sẽ chèn ép lên đầu con đấy! Tống Ngọc Tịch nó là cái thá gì chứ, dựa vào cái gì mà nó có thể cưỡi lên đầu con?”
Kỷ Lan đối với phần ghen tị này của nữ nhi cảm thấy có chút bất đắc dĩ ở trong lòng, bà ta thở dài nói: "Ầy, vậy con muốn như thế nào đây? Có một số việc, ta cảm thấy thật sự là con suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa suy nghĩ của con hiện tại thay đổi đến mức ngay cả ta cũng có chút không hiểu. Mượn chuyện của tổ mẫu con mà nói, con... Ầy, nếu đã làm, vậy ta cũng sẽ không nói cái gì, nhưng chuyện này nếu bị người ngoài biết, thì hai chúng ta đều sẽ xong đời. Lúc này đây, ta thấy con cũng đừng để ý, đợi đến khi tương lai con ngồi vững vị trí Định Vương phi, lại tìm cơ hội thu thập Tống Ngọc Tịch sau.”
Tống Ngọc Thiền nhìn Kỷ Lan, lạnh lùng nói một câu: "Nương nương hôm qua lại tuyên con vào cung, người cho rằng ý muốn diệt trừ Tống Ngọc Tịch đơn giản chỉ là chủ ý của một mình con sao? Nương nương cũng không muốn để Tống Ngọc Tịch có liên quan với Thái tử. Tuy rằng không có nói cho con những chuyện khác, chỉ là để cho con giúp đỡ xử lý Tống Ngọc Tịch. Con cũng đã đồng ý với ngài ấy. Con và người đều biết, nếu không có nương nương trợ giúp, con căn bản không có khả năng trở thành Định Vương phi. Hiện giờ con đã vào thế đ.â.m lao là phải theo lao, mẫu thân không phải cũng vậy sao? Hai chúng ta bây giờ chính là châu chấu trên một sợi dây thừng, mà người dắt theo chúng ta chính là Hoàng hậu nương nương. Tống Ngọc Tịch chắn đường của ta thì thôi không nói, nhưng nó lại chắn đường của Hoàng hậu nương nương, thì nó chính là đáng chết.”
Kỷ Lan còn có chút do dự, nói:
"Ầy, con thân cận với Hoàng hậu nương nương, ta không phản đối. Nhưng con à, mẫu thân vẫn muốn nói với con một câu thật lòng. Nương nương ủng hộ con tất nhiên là chuyện tốt. Con mượn thế của nương nương, đã chiếm được thứ mình muốn. Thế nhưng, nếu con thay bà ta làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, thì tương lai con sẽ phải chịu sự khống chế của bà ta cả đời. Đến lúc đó, con sẽ trở thành thanh đao trong tay bà ta, bà ta chỉ đâu là con phải đánh đó, thay bà ta xung phong lâm trận. Làm tốt, công thành danh toại, nhưng làm không tốt, chính là thất bại thảm hại đó, con à! Lấy chuyện tổ mẫu con mà nói, thì nếu con có thể nói trước với ta một tiếng, ta tuyệt đối sẽ không để con làm ra chuyện này. Cho tới bây giờ, đêm nào ta cũng không thể yên giấc, chỉ cần nhắm mắt lại, là lại mơ thấy tổ mẫu của con tỉnh lại. Ta không hy vọng, cảm giác này sẽ ám ảnh con cả đời, con hiểu không? Kia dù sao cũng là tổ mẫu ruột của con đó. Nhưng con đã làm, ta cũng đành phải thay con kết thúc, dù sao con cũng là nữ nhi duy nhất của ta, nhưng ta không hy vọng con sẽ dính nhiều vào những chuyện như vậy nữa, con có hiểu ý của ta không?”
Tống Ngọc Thiền liếc Kỷ Lan, lạnh lùng nói:
"Bây giờ, ngược lại mẫu thân lại trách con rồi sao? Không cần nói đi nói lại chuyện của tổ mẫu với con. Lúc trước, con cũng là bị ép buộc, tổ mẫu chắn ở trước mặt Tống Ngọc Tịch, trăm phương nghìn kế sủng ái nó, còn con thì sao? Con mới là đích nữ đấy, nhưng tổ mẫu có nửa phần thương tiếc đối với con không? Con nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, nhưng đợi đến khi Tống Ngọc Tịch dần dần ăn trọn từng thứ của con, mà tổ mẫu lại coi như không nhìn thấy. Rõ ràng lúc trước con đã có cơ hội để trở thành Định vương phi, nhưng cũng vì một câu nói của tổ mẫu, mà đã đánh con đang từ trên mây xuống bùn đất, suýt chút nữa con đã mất đi cơ hội. Con trở về, sai cũng đã nhận, phạt cũng đã chịu, nhưng tổ mẫu từ đầu đến cuối cũng không chịu thông cảm cho con, không phải là bà thật sự muốn con khó xử sao? Con cũng không muốn làm bà bị thương, thế nhưng, đúng lúc đó Hoàng hậu nương nương lại nói với con, chỉ cần con thay người làm việc, người có thể trả lại cho con toàn bộ những gì tổ mẫu đã đoạt đi của con. Vậy, mẫu thân nghĩ con nên chọn thế nào? Chẳng lẽ người cũng cảm thấy con không nên làm Định vương phi, mà nên tùy tùy tiện tiện tìm một người mà gả đi sao? Con xuất thân từ phủ Trấn Quốc công, là đích tiểu thư của phủ Trấn Quốc công, vì sao con phải oan ức chính mình, sống một cuộc sống thanh bình như vậy chứ?”
Lời nói của Tống Ngọc Thiền khiến Kỷ Lan nhất thời không thể suy nghĩ được gì, lại thấy Tống Ngọc Thiền tiếp tục nói:
"Huống chi, con làm chuyện này, cũng là vì mẫu thân na. Từ nhỏ con đã bị tổ mẫu bắt phải rời xa mẫu thân, bà muốn mẹ con ta chia cắt. Lúc con còn nhỏ không hiểu chuyện, cho rằng như vậy là đúng, nhưng đến khi xảy ra chuyện, con mới phát hiện, thì ra người đối xử tốt với con, cũng chỉ có một mình mẫu thân ngài. Tổ mẫu vẫn luôn hà khắc đối với ngài, ngài nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, nữ nhi vẫn luôn nhìn ở trong mắt, chẳng lẽ còn không rõ những đau khổ trong lòng mẫu thân sao? Ngài một lòng vì gia đình này, vì muốn tốt cho phụ thân, nhưng bọn họ đều không hiểu ngài a. Bọn họ cảm thấy ngài làm cái gì cũng không đúng, phụ thân tình nguyện tìm một phụ nữ có chồng ở bên ngoài, cũng không chịu đồng lòng với ngài, ngài làm cách nào để chịu đựng sống qua ngần ấy năm, nữ nhi chỉ cần nhớ tới chuyện này, thì liền cảm thấy bất bình cho ngài. Càng đừng nói, sau khi Lâm thị vào cửa, lại được sủng ái như vậy, trong mắt phụ thân càng không có sự tồn tại của hai mẹ con ta, những chuyện này cộng lại cùng một chỗ, chẳng lẽ ngài không hận sao? Nhưng ở trong nhà này, phụ thân và tổ mẫu có bao nhiêu thiên vị, mẫu thân ngài cũng biết, nếu con không nghe theo Hoàng hậu nương nương phân phó, xuống tay với tổ mẫu, thì ngay cả cơ hội quản gia ngài cũng không có, phóng mắt nhìn toàn bộ kinh thành, có phu nhân nhà nào lại uất ức như ngài? Không có, con có thể nói, phu nhân chính quy trong kinh thành, không có ai uất ức giống như ngài. Con biết, con đối với tổ mẫu là có tàn nhẫn một chút, thế nhưng, nếu con không tàn nhẫn, làm sao có thể có mẹ con ta ngày hôm nay?”
Sau khi Kỷ Lan nghe xong nhiều lời như vậy, cảm thấy đồng cảm đối với câu nói của nữ nhi: uất ức.
Nhiều năm qua, bà ta bị che phủ bởi thủ đoạn của Tần thị, căn bản không dám có chỗ nào sai lầm, chỉ sợ khiến cho Tần thị bất mãn. Sau khi nữ nhi xuống tay với Tần thị, Kỷ Lan cũng không phải vì bất bình cho Tần thị, mà chỉ là lo lắng khi những người khác biết chuyện này, sẽ có ảnh hướng đối với nữ nhi mà thôi. Cho nên, sau khi Tống Ngọc Thiền làm việc, bà ta mới vội vàng thay nàng ta xử lý hai mama trên đường trở về quê hương kia, chính là vì để bịt miệng bọn họ. Mà Tống Ngọc Mộng cũng là người biết chuyện, cho nên, bà ta mới có thể thay nàng ta chọn lựa hôn sự, đoạt nhân duyên tốt Đỗ gia từ trong tay Tống Ngọc Hàn, cũng chỉ là vì trấn an Tống Ngọc Mộng mà thôi.
Bà ta thở dài và nói:
"Ta không phải trách cứ những chuyện con đã làm, ta cũng biết con là vì tốt cho ta. Hai mẹ con ta ở trong phủ này nương tựa lẫn nhau, dựa dẫm lẫn nhau, con thông cảm cho ta, ta thông cảm cho con. Chỉ là ta sợ người có tâm biết được chuyện này, lại ầm ĩ nghị luận. Chuyện như g.i.ế.c hại tổ mẫu, một khi tội danh bị định ra, sẽ đủ để hủy hoại cả đời của con, hơn nữa phụ thân của con từ nay về sau, cũng sẽ không thông cảm cho con nữa.”
Tống Ngọc Thiền nhếch môi cười lạnh, nói:
"Chuyện này, người không nói, con không nói, người bên ngoài làm sao biết được chứ? Lúc trước khi con xuống tay với tổ mẫu, đã không tính toán để bà còn sống, nhưng mệnh của tổ mẫu cứng rắn, ngã xuống từ chỗ cao như vậy, vậy mà lại còn không c.h.ế.t hẳn. Hiện giờ biến thành người thực vật, hại người hại mình, chẳng qua như vậy cũng tốt, còn có thể để cho con lợi dụng được một lần. Mẫu thân không phải sợ chuyện này sẽ bị phụ thân biết sao? Vậy chúng ta sẽ để cho phụ thân biết, rốt cuộc là ai đã hại tổ mẫu.”
Kỷ Lan nghe trong lời nói của Tống Ngọc Thiền còn có hàm ý khác, thì không khỏi nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt Tống Ngọc Thiền u ám. Quả thực bà ta sắp không nhận ra đứa con gái đã từng ngây thơ hoạt bát dưới ánh mặt trời nữa rồi. Trong lòng có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh bà ta đã khôi phục lại, bất luận có thế nào, thì đây vẫn là con gái của bà ta! Cho dù có thay đổi thế nào, thì vẫn là nữ nhi của bà ta. Thấy trong lòng con gái đã có tính toán, thì bà liền hiểu hôm qua sau khi con bé tiến cung, Hoàng hậu đã có chỉ thị gì đó với nàng. Bà ta đành phải tiến lại gần lắng nghe. Sau khi Tống Ngọc Thiền ở bên tai Kỷ Lan nói một phen, đôi mắt Kỷ Lan trừng lớn, hoảng sợ nhìn Tống Ngọc Thiền, một lúc lâu cũng không nói nên lời...
Tống Ngọc Tịch mua một ít quế thượng hạng từ bên ngoài về, nhờ Quế ma ma giúp đỡ nghiền quế thành bột nhuyễn, rồi lại dùng cối xay nhỏ xay thành bột, bỏ vào trong một cái bình nhỏ đặc chế, để phòng bếp thêm vào trong cháo nấu cho Tần thị ăn. Sau khi hai người cùng nhau làm xong, Quế mama liền giao cho Vương bà tử trong phòng bếp đang chờ ở bên ngoài. Vương bà tử nhận quế, nói:
"Những thứ này cứ để cho phòng bếp chúng ta làm là được. Quế ma ma và Thất tiểu thư lại muốn tự mình làm, không phải là không tin được ta chúng ta chứ?”