Nếu Hoàng hậu hỏi, Hoài vương sẽ không có ý định giấu giếm bà ta, mà nói thẳng: "Ta muốn hoàng huynh không cưới được Tống Ngọc Tịch, muốn hoàng huynh cưới nữ nhân mà mẫu hậu chọn trúng làm Thái tử phi." Thấy trong mắt Hoàng hậu vẫn khó hiểu như trước, Hoài vương thoáng cân nhắc một phen, lại tiếp tục nói: "Trước ta đã suy nghĩ rất nhiều, có hoàng huynh ở đây, chuyện lúc trước là không thể thực hiện được. Hơn nữa, Hoàng huynh có quyền thế lớn, chúng ta đấu không lại huynh ấy, cho nên không chính diện giao tranh với huynh ấy vẫn là tốt hơn. Thế nhưng, chúng ta có thể nghĩ cách đối phó với Tống Ngọc Tịch mà! Chỉ cần Tống Ngọc Tịch xảy ra vấn đề, đến lúc đó cho dù hoàng huynh có muốn cưới nàng cũng không thể được nữa rồi.”
Hoàng hậu nghe đến đây, cuối cùng cũng xác định tiểu nhi tử này lại có cách gì đó, nên vội vàng tiến lại hỏi:
"Con nói..."
Khóe môi Hoài Vương nhếch lên một nụ cười, sau đó khẽ nói bên tai Hoàng hậu: "Lão phu nhân phủ Trấn Quốc công... Chuyện kia, lúc này hẳn là chúng ta đã có thể cho triển khai rồi.”
Vừa nhắc tới lão phu nhân phủ Trấn Quốc công, trước mắt Hoàng hậu liền sáng lên, nhìn Hoài vương, không xác định nói:
"Chuyện kia không phải đều đã qua rồi sao? Còn có thể lấy ra làm cái trò trống gì nữa? Hơn nữa, chuyện kia không có liên quan gì tới Tống Ngọc Tịch! Đó là chuyện Tống Ngọc Thiền vì muốn quy hàng ta mà làm ra. Nếu chúng ta lấy ra vào đúng lúc này, thì khó bảo đảm chúng ta sẽ không bị kéo ra ngoài sáng.”
"Mẫu hậu sợ cái gì chứ. Chuyện là do Tống Ngọc Thiền làm, một là ngài cũng không có bày mưu tính kế, hai là cũng không sai khiến, toàn bộ có quan hệ gì với chúng ta chứ? Nhi tử chỉ cảm thấy là quân cờ Tống Ngọc Thiền này còn có giá trị lợi dụng, hiện giờ nàng ta đã được như nguyện nhận được thánh chỉ tứ hôn của phụ hoàng. Chỉ cần đợi đến tháng năm, đính hôn với Định vương xong, thì nàng ta chính là Định vương phi, cũng chính là một quân cờ mà mẫu hậu đặt ở bên người Định vương, là một tai mắt. Nhưng nếu là ở trước ngày định thân của nàng ta, mẫu hậu lại để cho nàng ta làm ra chút chuyện gì đó, thì nàng ta nhất định sẽ bất chấp gian nguy." Trong ánh mắt Hoài vương lộ ra gian trá, Hoàng hậu thương con, nên căn bản cũng không có nhìn ra.
Bà ta nói: "Bất chấp gian nguy làm cái gì chứ?”
"Để cho nàng ta tìm cách đẩy tội danh hại Tống lão phu nhân lên người Tống Ngọc Tịch! Nếu Tống Ngọc Tịch dính vào tội danh mưu hại tổ mẫu, dưới tội danh lớn như vậy, cho dù có phụ hoàng thiên vị, cũng không qua được cửa ải miệng lưỡi thiên hạ. Đến lúc đó, thanh danh Tống Ngọc Tịch bị hủy hoại, Thái tử cũng không có khả năng cưới nàng làm Thái tử phi nữa, tuy rằng không phải ý chỉ ra lệnh trực tiếp của mẫu hậu, nhưng trăm sông đổ về một biển [1], không phải sao? ”
[1] cách làm khác nhau nhưng có kết quả giống nhau
Kiến nghị của Hoài vương thật sự quá to gan. Hoàng hậu nghe xong, một lúc lâu cũng không phản ứng lại. Hồi lâu sau mới bất an nói: "
"Con, con nói chính là, là... Có thể được không đây? Đây không phải là một chuyện nhỏ! Sau khi con bé Tống Ngọc Thiền kia làm xong chuyện này, đã lập tức dẫn Kỷ thị đến trước mặt ta. Kỷ thị cũng biết việc này, hơn nữa hai ma ma kia là do chính Kỷ Thị âm thầm phái người loại bỏ. Nhưng vào đúng lúc này, con lại muốn vẽ vời ra chuyện gì đó, thì có thể thành công được sao?”
"Mẫu hậu yên tâm, có một câu nói, đó là chuyện là do người. Nếu mẫu thân tin tưởng nhi tử, vậy thì chuyện này, cứ giao cho nhi tử đi làm đi.”
Lời nói của Hoài vương làm cho Hoàng hậu vui mừng một trận, nói: "Mẫu hậu đương nhiên là tín nhiệm con. Dùng cách này thu phục Tống Ngọc Thiền, vẫn là do con dạy ta. Con nhìn thấu bản tính của Tống Ngọc Thiền, đoán được nàng ta vì để có được vị trí Định Vương phi, nhất định sẽ chủ động đầu hàng ta. Chẳng qua ta chỉ nói với nàng ta một chút về chuyện Tống lão phu nhân phủ Trấn Quốc công phủ nói năng lỗ mãng với ta, nàng ta đã tự mình đề nghị trút giận thay ta. Ta thật không ngờ một tiểu nha đầu, vậy mà lại có thể độc ác như vậy, ngay cả tổ mẫu ruột thịt của mình cũng có thể xuống tay. Một đứa con gái như vậy, ta cũng không dám hoàn toàn tin tưởng nàng ta.”
Hoài vương hiểu ý của Hoàng hậu. Về tính cách của Tống Ngọc Thiền, lúc đó hắn ta cũng cảm thấy khá là ngoài ý muốn. Nữ nhân này lòng ghen tị quá nặng, nặng đến mức đã che mờ lý trí của nàng ta, thế nhưng, càng là người như vậy, thì lại càng dễ khống chế. Hoài vương nhìn Hoàng hậu mà nhếch khóe miệng...
Tống Ngọc Tịch không biết mấy ngày này trong cung đã trải qua một hồi sóng to gió lớn như vậy.
Giờ phút này nàng đang ôm An ca nhi ở trong viện ngắm hoa. Gần đây An ca nhi suốt ngày i i a a, giống như muốn nói chuyện, nhưng lại không nói ra được điều gì. Cái miệng nung núc thịt cứ há ra khép lại trông vô cùng đáng yêu. Mấy ngày nay, Tống Ngọc Tịch có chút phiền muộn, nhưng chỉ cần ở chung một chỗ với An ca nhi, thì nàng liền cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Tiêu Tề Dự từ sau khi nói những lời kia với nàng, thì cũng không còn tin tức gì nữa. Kỳ thật nếu là trước kia, nàng đã sớm quen với chuyện như vậy, cũng biết chàng bận rộn, vài ngày không thấy bóng dáng hay không có tin tức cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng, mấy ngày nay, nàng chưa bao giờ bức thiết muốn gặp được Tiêu Tề Dự như lúc này, muốn nói với chàng những lời trong lòng, cũng muốn nghe chàng nói suy nghĩ của mình.
Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Hàn đi vào từ bên ngoài, do bà tử trông coi tự mình mang vào. Tống Ngọc Hàn nhìn thấy An ca nhi, liền trực tiếp xông tới, khiến Tống Ngọc Tịch và An ca nhi đều hoảng sợ. Tống Ngọc Hàn thường xuyên đến chơi đùa với An ca nhi, An ca nhi cũng không xa lạ đối với nàng ấy. Tống Ngọc Hàn dang hai tay ra với cu cậu, thân thể cu cậu rõ ràng còn hơi nghiêng về phía nàng ấy, đây chính là đồng ý cho nàng ấy ôm.
Tống Ngọc Hàn đón An ca nhi, Tống Ngọc Tịch mới mời các nàng đi vào trong lương đình ngồi. Nàng hỏi Tống Ngọc Thiền:
"Đại tỷ tỷ hôm nay sao có thời gian rảnh rỗi đến đây vậy?"
Trên mặt Tống Ngọc Thiền lộ ra một nụ cười tươi đẹp, nhìn An ca nhi, nói:
"À, ta đến thăm An ca nhi."
Người thường ngày không bao giờ đến thăm, hôm nay đột nhiên lại tới, Tống Ngọc Tịch có thể cảm thấy vui vẻ mới là lạ, nhưng mặt ngoài nàng cũng không nói gì. An ca nhi ấp úng, Tống Ngọc Hàn mới ngộ ra là cu cậu chưa nhìn hoa đủ, cũng chưa phơi nắng đủ, vì thế liền ôm cu cậu đi vào trong viện. Trong lương đình, cũng chỉ còn lại hai người là Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Thiền.
Kỳ thật Tống Ngọc Tịch có chút không kiên nhẫn ở chung một chỗ với Tống Ngọc Thiền. Trước kia thì cũng không có gì, nhưng hiện giờ, nàng đã đoán được hung thủ phía sau màn Tần thị ngã xuống, cho nên, còn cảm thấy có chút chán ghét khi phải ngồi nói chuyện cùng một chỗ với Tống Ngọc Thiền.
Nhưng Tống Ngọc Thiền lại không hề phát giác ra, ngón tay vẽ vòng tròn trên mép tách trà, sau khi chuyển ảnh mắt, mới nhỏ giọng nói với Tống Ngọc Tịch:
"Gần đây, ta ở trong phủ nghe được một tin đồn, không biết có phải là thật hay không."
Ánh mắt Tống Ngọc Tịch đang nhìn theo đám người An ca nhi, nhưng lại tùy ý lên tiếng đáp: "À? Có chuyện gì vậy? Đại tỷ tỷ mau nói cho ta biết.”
Tống Ngọc Thiền nhìn chằm chằm Tống Ngọc Tịch, giống như đang phân tích nét mặt của nàng, sau đó ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Không biết sao ta lại nghe nói, Thái tử điện hạ lần trước đích thân đưa ngươi về nhà, còn hàn huyên với phụ thân ở thư phòng nửa đêm, muội muội có biết, đây là có ý gì không!”
Tống Ngọc Tịch biết nàng ta tới hỏi chuyện này, lập tức chuẩn bị giả ngu, nói:
"À, ngày đó ta gặp chút phiền toái ở trên đường, đúng lúc gặp được Thái tử điện hạ từ đi ngang qua. Hắn cứu ta, rồi đưa ta về nhà. Sau đó phụ thân biết được, liền đi ra thỉnh an với Thái tử, ai ngờ Thái tử giống như có chuyện gì đó muốn thương lượng với phụ thân, cho nên hai người liền đi thư phòng.”
Tống Ngọc Thiền nghe được thì hai mắt sáng lên, hỏi: "Muội muội có biết, bọn họ nói cái gì không?”
Tống Ngọc Tịch giả bộ bối rối, hai tay dang ra, nói: "Cái này ta nào biết, đơn giản chính là một số chuyện đại sự liên quan đến quân sự nhỉ, mà cho dù trực tiếp nói chuyện này với ta ta cũng không hiểu! Nếu đại tỷ tỷ thật sự cảm thấy hứng thú, thì có thể trực tiếp đi tìm phụ thân hỏi một chút, phụ thân xưa nay thương ngươi, khẳng định có thể nói cho ngươi biết.”
Sau khi nói xong câu này, Tống Ngọc Tịch muốn đi vào trong viện, lại bị Tống Ngọc Thiền kéo cánh tay. Tống Ngọc Tịch đành phải ngồi xuống, lại thấy Tống Ngọc Thiền nhếch đôi môi đỏ mọng với nàng, vốn khuôn mặt trong trẻo thuần khiết trở nên có chút diễm lệ. Nàng lắng nghe nàng ta nói:
"Muội muội tốt, muội cũng đừng giả bộ, ta cũng đã nghe nói. Thái tử dường như đối với ngươi... Cảm giác rất đặc biệt? Ngươi thành thật nói với ta, có phải Thái tử muốn ngươi hay không? ”
Tống Ngọc Tịch không nói gì, mà là bất đắc dĩ nhìn Tống Ngọc Thiền. Tống Ngọc Thiền buông tay đang nắm lấy cánh tay nàng, rút khăn tay của mình ra, nói:
"Trước kia ta lại không biết, Thất muội muội là một người đáng yêu như vậy, không chỉ mê hoặc Định Vương điện hạ đến choáng váng đầu óc, hiện giờ ngay cả Thái tử điện hạ cũng bị mị lực của Thất muội muội khuynh đảo. Như vậy cũng tốt, ngươi bị Thái tử nhìn trúng, coi như đi làm thiếp, cũng là thiếp trong phủ Thái tử, tương lai Thái tử đăng cơ, nếu ngươi có vận mệnh tốt, còn có thể được phong thành phi tử, nếu không được thì chắc hẳn cũng sẽ là mỹ nhân. Lúc trước ta còn lo lắng, nếu sau khi ta đính hôn với Định vương, hắn vẫn lưu luyến không rời đối với ngươi, ta còn muốn thỉnh mẫu thân thay ngươi làm chủ, để ngươi đi làm thiếp Định vương. Hai tỷ muội chúng ta cùng hầu một chồng, có thêm trợ giúp cũng tốt, chỉ là tính toán hiện giờ của ta là không dùng được nữa rồi. Muội muội sắp bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.”
Tống Ngọc Tịch nhìn bộ dạng giả mù sa mưa của Tống Ngọc Thiền, thì đột nhiên nhớ tới Kỷ Trữ thị. Ở phương diện tâm địa ngoan độc này, Tống Ngọc Thiền so với Kỷ Lan càng thêm giống Kỷ Trữ thị, thậm chí hơi có xu hướng trò giỏi hơn thầy. Nàng ta luôn cao cao tại thượng muốn can thiệp vào vận mệnh của người khác, quả thật là buồn cười.