Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 190




Tống Ngọc Tịch ở nhà hai ngày để bình tĩnh lại. Nàng vẫn cảm thấy chuyện này không quá đáng tin cậy, sợ mình vừa tỉnh lại liền phát hiện, tất cả đều là mộng, Tiêu Tề Dự vẫn là Tiêu Tề Dự cao không thể chạm tới kia, hết thảy lời hứa tốt đẹp, chẳng qua đều là trí tưởng tượng của chính nàng mà thôi.

Qua hai ngày, Quách Liên Khanh chờ ở Phù Dung viên nhưng mãi không thấy nàng tới, liền dứt khoát đến Trấn Quốc Công phủ đưa thiếp mời vào bái phỏng.

Tống Ngọc Tịch không nghĩ tới vào thời điểm này, Quách Liên Khanh sẽ đột nhiên chạy tới, hơn nữa phía sau nàng còn có Quách Khang đi theo. So với lúc trước nhìn thấy hắn, thì hiện tại dường như cường tráng hơn không ít, tuy rằng vẫn gầy yếu như trước, nhưng vóc người cao hơn một chút, toàn thân toát ra vẻ ngang tàng. Nhưng quan trọng là bất luận Quách Liên Khanh đi tới đâu, ánh mắt của hắn liền đi theo đến đó, cũng may hắn còn nhỏ tuổi, nếu không chỉ bằng vẻ mặt giống như chó nhìn chằm chằm vào cục xương của hắn, cũng có thể khiến người ta nhìn Quách Liên Khanh với cặp mắt khác xưa.

Quách Liên Khanh nói chuyện cùng Tống Ngọc Tịch, Quách Khang tự nhiên là không thể vào cửa, chỉ canh giữ ở ngoài cửa với Thu Đồng Thu Vân. Tống Ngọc Tịch mời Quách Liên Khanh vào tiểu lâu của nàng, sau khi lên lầu, Quách Liên Khanh ngồi trên ghế đu trong phòng Tống Ngọc Tịch, thoải mái thở ra một hơi.

Tống Ngọc Tịch rót trà cho nàng, nói:

"Sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến chỗ ta vậy?"

Quách Liên Khanh nhận lấy nước trà, mỉm cười nói: "Không đến chỗ muội, ta còn có thể đi đâu hả? Vốn ta ở Phù Dung viên chờ muội, nhưng không ngờ tới muội hai ngày này đều không đến, ta thật sự nghẹn ở trong lòng đến hoảng hốt, cho nên mới qua tìm muội để nói chuyện.”

Lúc đối mặt với Quách Liên Khanh, Tống Ngọc Tịch cảm thấy áy náy, nhất là sau khi Tiêu Tề Dự đến phủ Trấn Quốc công nói những lời kia, trong lòng nàng càng thêm áy náy. Dù sao vị này mới là chính phi kiếp trước của Tiêu Tề Dự, tuy rằng Tiêu Tề Dự nói sau này nàng ấy chạy theo người khác, nhưng Tống Ngọc Tịch vẫn có chút không thể tin được, Quách Liên Khanh có thể bỏ trốn cùng tiểu tử choai choai kia?

Tống Ngọc Tịch nghĩ đến đây, liền đi tới trước cửa sổ phía tây, mở cửa sổ, nhìn xuống vài lần. Chỉ thấy thiếu niên kia giống như một cây tùng mạnh mẽ không gì có thể lay động, đôi mắt có màu sắc khác nhau làm cho hắn thoạt nhìn rất có phong thái ngoại lai, nói không chừng, khi lớn lên cũng sẽ là một mỹ nam tử.

Quách Liên Khanh nằm trên ghế đu của Tống Ngọc Tịch, thấy Tống Ngọc Tịch nhìn xuống, thì không khỏi nói:

"Có phải ngươi cũng cảm thấy tiểu tử kia có chút kỳ quái hay không?"

Tống Ngọc Tịch lúc này mới thu hồi ánh mắt, hỏi Quách Liên Khanh: "Kỳ quái? Cũng không phải hôm nay mới cảm giác được, từ lần đầu tiên gặp hắn, ta đã cảm thấy hắn kỳ quái nha!”

Dù sao một người Tiêu quốc bình thường cũng sẽ không có đường nét gương mặt sắc sảo như vậy, hơn nữa màu mắt lại càng khác biệt, Tống Ngọc Tịch nói xong, thấy trên mặt Quách Liên Khanh lộ ra thần sắc khó xử, liền tiến lại hỏi:

"Sao vậy? Tỷ thấy hắn kỳ lạ ở chỗ nào?”

Quách Liên Khanh buông cái chén trong tay xuống, từ trên ghế đu ngồi thẳng người dậy, vẫy vẫy tay với Tống Ngọc Tịch, nói:

"Hắn thực sự có điểm kỳ quái! Toàn phủ trên dưới, hắn chỉ nghe mỗi mệnh lệnh của ta, người khác nói chuyện với hắn, thì thật giống như hắn không nghe thấy vậy, hơn nữa, ánh mắt kia của hắn... Muội có thấy không? Ánh mắt đó, ta sắp không thể chịu đựng được nữa rồi! Ta đi tới nơi nào, hắn liền đi theo đến nơi đó, ngay cả khi ta đi nhà xí, hắn cũng phải ở bên ngoài chờ. Lần trước ta ở trên đường nói chuyện cùng người khác vài câu, là biểu ca phương xa của ta, hai chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, khá là quen thuộc, động chạm chân tay không có chừng mực, nhưng muội biết không? Vậy mà hắn lại muốn tiến lên đánh biểu ca của ta, làm biểu ca của ta cảm thấy hãi hùng.”

Tống Ngọc Tịch nghe Quách Liên Khanh nói chuyện, trong lúc nhất thời cũng không biết mình nên có phản ứng gì, chỉ là nhìn Quách Liên Khanh, thật lâu sau mới nói với nàng:

"À, ánh mắt đứa nhỏ kia có chút kỳ quái, vậy, vậy tỷ không nói chuyện này với Thái úy sao?" Nếu Quách Liên Khanh nói việc này với Thái úy, thì Thái úy nhất định sẽ không để Quách Khang đi theo phía sau Quách Liên Khanh nữa.

Nhắc tới chuyện này, Quách Liên Khanh lại thở dài, nói: "Ầy, muội nghĩ là ta không muốn sao, nhưng lại không đành lòng! Đứa bé kia chỉ nhận ta, ta cho hắn ăn cơm, hắn liền ăn, nếu ta không nói với hắn ăn cơm đi, thì hắn có thể để mình đói cả một ngày một đêm. Muội nói xem, hắn như vậy, ta có thể yên tâm giao hắn cho người khác không?”

Tống Ngọc Tịch nhìn khuôn mặt khổ não của Quách Liên Khanh, tựa hồ có chút hiểu được cảm thụ của nàng ấy, nàng ấy đây là để ý thái độ của Quách Khang sao? Nàng bèn tiếp tục nói:

"Nhưng tỷ có từng nghĩ qua hay chưa, năm nay tỷ đã mười sáu, Quách Khang mười hai ba đi, hắn còn có thể ở cùng tỷ bao nhiêu năm chứ? Cho dù Thái úy muốn tìm người bảo vệ tỷ, nhưng khi tuổi của hắn lớn hơn một chút, thì cũng sẽ không còn thích hợp nữa. Đến lúc đó, tỷ không phải cũng phải giao hắn cho người khác sao?”

Lời nói của Tống Ngọc Tịch khiến Quách Liên Khanh cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài, nói: "Vậy phải làm thế nào đây! Hôm nay ta tới, thật sự là muốn nói với muội chuyện này. Ta, ta... Ta tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ Quách Khang, nhưng muốn để ta thật sự buông hắn xuống, hoặc là đẩy đến chỗ người khác, ta lại có chút..."

Lời kế tiếp Quách Liên Khanh không nói, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng hiểu, nàng thử hỏi: "Có chút luyến tiếc?”

Quách Liên Khanh do dự một lát sau, liền thành thật gật đầu một chút, Tống Ngọc Tịch lại một lần nữa cảm giác được vận mệnh kỳ diệu. Lời Tiêu Tề Dự nói, dường như đang từng bước một trở thành hiện thực, thái độ của Quách Liên Khanh đối với Quách Khang, đã hoàn toàn vượt qua thái độ của một tiểu thư đối với người hầu. Thậm chí nàng ấy bắt đầu chú ý mỗi tiếng nói mỗi cử động của Quách Khang, ngoài miệng thì nàng ấy nói Quách Khang trước sau như một chăm chú nhìn nàng, thế nhưng, nếu như nàng ấy không chú ý Quách Khang, thì làm sao biết Quách Khang nhìn nàng ấy chứ?

Làm thế nào cũng thấy đây tương đối là một vấn đề.

"Ngươi nói ta nên làm thế nào?" Quách Liên Khanh hỏi Tống Ngọc Tịch.

Vấn đề này làm cho Tống Ngọc Tịch cũng có chút ngây ngẩn cả người. Quách Liên Khanh đợi một lát, không đợi được Tống Ngọc Tịch nói tiếp, đã thất vọng cúi đầu, lần thứ hai để thân thể chìm vào trong ghế đu của Tống Ngọc Tịch, để cho Tống Ngọc Tịch dùng chân lắc ghế đu cho nàng.

"Có thể làm gì được chứ! Ta cảm thấy, tâm tư của tỷ hôm nay có chút kỳ quái. Quách Khang suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu hài tử được cứu trở về mà thôi, sự chú ý của tỷ đối với hắn dường như hơi nhiều một chút, ừm... Nói sao đây... Nếu như tỷ không đặt tầm mắt của mình ở trên người hắn, thì có thể..."

Tống Ngọc Tịch còn chưa nói xong, đã bị Quách Liên Khanh cắt đứt, nói:

"Ai nha, chuyện này ta còn không biết sao?" Rồi bất đắc dĩ thở dài: "Nếu ta có thể khống chế được chính mình, ta còn tới tìm muội làm gì? Tùy tiện để cho người đưa hắn đến thôn trang không phải là được rồi sao, ta đây không phải là... Ôi... Luyến tiếc mà. Hôm nay ta tới tìm muội, chính là muốn hỏi muội một chút, có cách nào để cho cha ta không sớm định thân cho ta hay không, rồi có cách nào có thể để Quách Khang ở lại với ta lâu hơn một chút hay không.”

Đối với vấn đề này của Quách Liên Khanh, Tống Ngọc Tịch đơn giản không biết phải trả lời như thế nào. Lá gan của Quách Liên Khanh cũng quá lớn, nàng chớp chớp mắt, hỏi Quách Liên Khanh:

"Này, tỷ xác định tỷ biết chính mình đang nói cái gì chứ?"

Quách Liên Khanh tức giận liếc nàng một cái: "Nói nhảm, ta không biết mình nói cái gì, chẳng lẽ muội biết? Hôm nay ta đã tới, thì cũng sẽ không sợ muội chê cười. Ta biết muội cũng giống như ta, là người thuận theo bản tính, không giống như những nữ hài tử khác để ý đến dòng dõi của nam nhân. Cho nên ta mới tới hỏi muội, mà không có đi hỏi người khác, bởi vì ta biết, muội nhất định sẽ hiểu cho ta. Ta nói thật với muội, ta chính là thích Quách Khang, ta thích ánh mắt hắn dính lấy ta, đi tới nơi nào cũng đi theo ta, thích dáng vẻ ngoại trừ ta ra thì không sống nổi của hắn. Nhưng thân phân giữa ta và hắn chênh lệch, không cần phải nói cũng biết, bất kể là ai cũng sẽ không đồng ý cho ta và hắn phát triển tiếp.”