Khi Kỷ Lan nhìn thấy Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Hàn, cũng lắp bắp kinh hãi. Hai người đi qua tự nhiên hành lễ với Kỷ Lan. Kỷ Lan ngại có người trước mặt, trong lòng hận không thể dỡ Tống Ngọc Tịch ra thành tám khối, nhưng bề ngoài vẫn phải duy trì tươi cười, đúng thật là cũng không dễ dàng.
Tuy nhiên, hôm nay Tống Ngọc Tịch cũng không có ý định đến đuổi đánh Kỷ Lan, cho nên sau khi đi qua hành lễ với Kỷ Lan, lại thi lễ với các vị phu nhân bên cạnh bà ta, hàn huyên vài câu xong, thì liền cùng Hàn tỷ nhi ngồi sang một bên. Những vị phu nhân kia có chút tò mò hóng hớt, hỏi Kỷ Lan:
"Ồ, đó không phải là nhị tiểu thư và Thất tiểu thư trong phủ sao? Nghe nói, hôn sự của nhị tiểu thư đã được định ra?”
Kỷ Lan đang ước gì càng có nhiều người biết đến chuyện của Tống Ngọc Hàn và Trương gia, cho nên cũng không giấu giếm, mà nói hết mọi chuyện ra. Dù sao qua vài ngày nữa thì Trương gia sẽ đến hạ lễ với Tống gia, đến lúc đó, tất cả mọi người đều biết, hiện tại nói ra cũng không tính là sớm, còn có thể để cho những thứ người đang có ý định với Tống Ngọc Hàn c.h.ế.t tâm. Chỉ chốc lát sau, phu nhân tiểu thư trong khách sảnh này đều biết chuyện này, Tống Ngọc Hàn căng thẳng cắn chặt hàm răng, tức giận đến toàn thân run rẩy, nếu không phải Tống Ngọc Tịch ngăn cản nàng, nàng còn thật sự muốn nhào tới cào nát khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Kỷ Lan.
Tống Ngọc Tịch vỗ vỗ lên mu bàn tay của Tống Ngọc Hàn, nhỏ giọng nói với nàng:
"Đừng chấp nhặt với bà ta, hôm nay sẽ có một vở kịch lớn cho tỷ xem."
Tống Ngọc Hàn vốn không kiên nhẫn tới đây, là do Tống Ngọc Tịch thật sự lôi kéo nàng ra cửa, lúc này ở trong phòng khách, lại thấy dáng vẻ buồn nôn kia của Kỷ Lan, khiến tâm tình nàng thật sự không tốt lên được. Tống Ngọc Tịch đưa trái cây cho nàng, nàng cầm trong tay, cũng không có tâm tư ăn, lại trả lại cho Tống Ngọc Tịch, nói:
"Ta nói hôm nay không đến, muội lại để cho ta tới! Người bên ngoài giày xéo ta thì cũng thôi đi, muội cũng tới giày xéo ta..."
Nói xong liền nghiêng đầu sang một bên, mấy ngày nay nàng vì chuyện này, cũng rơi nước mắt không ít lần, bây giờ nhắc tới, vành mắt lại không nhịn được mà đỏ lên. Tống Ngọc Tịch vỗ vỗ nàng, nói: "Ta là loại người gì, tỷ còn không rõ sao? Ta làm sao có thể giày xéo tỷ chứ?”
Tống Ngọc Hàn ổn định cảm xúc, cúi đầu nói: "Muội không giày xéo ta, thì gọi ta đến đây làm cái gì chứ? Vốn mọi người còn không biết, nhưng ta vừa tới, mọi người đều biết hết rồi. Ta, lần này ta thật sự không thoát khỏi liên quan với Trương gia.”
Tống Ngọc Tịch đến gần nàng, cao thâm khó lường nói một câu: "Để mọi người nhìn thấy tỷ mới tốt. Tỷ cứ yên tâm đi, ta sẽ không hại tỷ đâu.”
Sau khi nói xong, Tống Ngọc Tịch cũng không nói gì nữa, bởi vì có một số việc nếu nói trước cho Tống Ngọc Hàn, vạn nhất để lộ tiếng gió, thì cũng sẽ không đạt được hiệu quả lớn như vậy nữa.
Tống Ngọc Hàn nhìn Tống Ngọc Tịch, trong lòng tuy rằng cũng biết vị muội muội này hẳn là sẽ không hại mình, thế nhưng cảnh tượng này cũng thật sự quá xấu hổ rồi. Thôi, dù sao cho dù nàng không đến, thì Kỷ Lan khẳng định cũng sẽ lan truyền chuyện của nàng và Trương gia ra ngoài, thật sự cũng không trách được Tống Ngọc Tịch, trong lúc nhất thời đã nghĩ thông không ít, tuy rằng nàng cũng không nói nhiều, nhưng cũng không còn kháng cự như vậy nữa.
Bởi vì Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Hàn cầm thiệp mời của Tần thị, cho nên tất phải đi thỉnh an lão phu nhân Tướng quân, cung kính chúc mừng. Sau khi chào hỏi Kỷ Lan xong, hai người liền đi hậu viện. Sau khi thỉnh ma ma hậu viện thông truyền một tiếng, hai người được mời vào.
Trong phòng khách của lão phu nhân, đã ngồi đầy khách nhân, tất cả đều là người thế hệ trước. Tống Ngọc Tịch đến làm cho những lão phu nhân, các lão thái quân này cảm thấy thật bất ngờ. Ở đây, Tống Ngọc Tịch thấy rất nhiều phu nhân có giao hảo với Tần thị trước kia, lần lượt thỉnh an từng người, sau đó liền nhu thuận đến bên cạnh lão phu nhân Tướng quân ngồi một lát. Nàng bị một mỹ phụ nhân ăn mặc xinh đẹp ngồi bên cạnh lão phu nhân thu hút ánh mắt, đại khái chừng ba mươi tuổi, khóe mắt chỉ có một chút nếp nhăn nhỏ, diện mạo tinh thần giống như thiếu nữ mười sáu tuổi, đôi mắt như thu thủy hàm chứa phong tình, vẫn còn dáng vẻ thùy mị. Tống Ngọc Tịch lập tức nghĩ đến vị di nương dũng mãnh kia, người phụ nữ này mặc xiêm y diễm lệ, thoạt nhìn có chút không hợp với toàn phòng trang trọng này của lão phu nhân, nhưng làm cho người khác bất ngờ là dường như quan hệ với lão phu nhân cũng không tệ, ít nhất từ lời nói có thể thấy được, lão phu nhân vẫn thật sự thích nữ nhân này.
Thỉnh an lão phu nhân Tướng quân, tặng lễ vật xong, lão phu nhân lại hỏi vài câu về tình huống của Tần thị, sau khi Tống Ngọc Tịch đều nhất nhất trả lời xong, thì lão phu nhân mới bảo nha hoàn dẫn các nàng đi ăn trái cây, lại thưởng cho vài kim ngân quả, những thứ lừa gạt hài tử này. Tống Ngọc Tịch hoạt bát tự tin, trong lòng Tống Ngọc Hàn có việc, cho nên biểu hiện cũng không cao hứng, nhưng chung quy, vẫn còn có thể có chừng mực, vì vậy sau khi hai người các nàng rời đi, phòng khách của lão phu nhân vẫn còn tiếp tục nghị luận về các nàng, đương nhiên chú trọng hơn vẫn là về Tống Ngọc Tịch, thứ nữ đa sắc màu truyền kỳ truyền cảm hứng này.
Giữa chừng mới được nhận về nhà, loại thân phận như rơi xuống bùn đất này, mà nàng lại có thể phản công, trở thành Nguyệt hoa huyện chủ do Hoàng thượng thân phong, chuyện này ở bất cứ trường hợp nào cũng có thể trở thành đề tài nói chuyện.
Thọ yến của lão phu nhân phủ Tướng quân. Lão phu nhân mở yến tiệc chiêu đãi những lão phu nhân cùng trang lứa với bà ở trong viện của mình, những nữ quyến còn lại thì đều ăn cơm ở tiền viện, thức ăn ở trên bàn tiệc đương nhiên là vô cùng tốt, trên bàn tiệc của nữ quyến cũng không có rượu, mà là trái cây ngâm của Phẩm Hà Hiên và phô mai, một bàn tiệc rất được chăm chút. Tống Ngọc Tịch ngược lại ăn không ít, nhưng Tống Ngọc Hàn thì không hào hứng nổi. Mà ở chỗ không xa, Kỷ Lan đang trò chuyện vui vẻ với phu nhân tướng quân Đào thị và mấy vị phu nhân quen biết đang ngồi cùng bàn chính.
Trong hậu viện của phủ Tướng quân, di nương Dư thị ăn mặc xinh đẹp đi dạo ở trong hoa viên, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng khó chịu, không biết tại sao sau khi ăn chút ít trái cây ngâm ở trên bàn tiệc vừa rồi, liền bắt đầu cảm thấy có chút không thích hợp, lập tức không dám ngồi đợi ở trên bàn tiệc, mà vội vàng chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Nhưng khi đi qua một ngọn núi giả trong vườn, đột nhiên trước mắt chợt lóe lên, cổ đau nhức, sau đó thân thể liền mềm nhũn xuống.
Trương Phong đi theo Trương Sùng Sơn chào hỏi một vòng trên bàn tiệc, Trương Sùng Sơn gọi một số đồng liêu đi qua, Trương Phong mới có cơ hội ngồi xuống, đang cảm thấy nhàm chán, thì thức ăn đã được dọn lên. Một gã sai vặt lúc mang thức ăn lên, còn âm thầm đưa cho Trương Phong một tờ giấy. Trương Phong kỳ quái nhìn gã sai vặt kia một cái, nhưng gã sai vặt kia lại bất động thanh sắc (bình tĩnh) đặt đồ ăn xong rồi lập tức rời đi.