Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 167




Tống Ngọc Thiền cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà tìm Tống Ngọc Tịch, nói với Kỷ Lan: "Ta cũng không cầu cái gì khác, mẫu thân chỉ cần tương lai cũng tìm cho nàng một vị Trương Công tử lương xứng, là ta vui vẻ rồi.”

Tống Ngọc Thiền cảm thấy mình hận Tống Ngọc Tịch đến tận xương tủy, cũng giống như Kỷ Lan hận Lâm thị vậy, bởi vì người khác không biết, nhưng nàng ta lại rất rõ ràng, Định vương chắc chắn đã động lòng với Tống Ngọc Tịch.

Tống Ngọc Tịch có bộ dáng quyến rũ như vậy, tuổi còn nhỏ mà đã biết câu dẫn, khiến nam nhân vì nàng muốn sống muốn chết. Nếu không phải là bởi vì nàng nửa đường trở về, thì nàng ta vẫn là đích nữ chói mắt nhất Tống gia, là tôn nữ kiêu ngạo nhất trong lòng tổ mẫu. Nhưng chính vì Tống Ngọc Tịch, nàng vừa trở về, thể hiện cái gì cũng tốt hơn mình, cướp đi vinh quang của mình, để nàng ta không thể duy trì hình tượng một đại tiểu thư cao quý, làm cho tổ mẫu chán ghét nàng ta.

Đây tất cả đều là vì Tống Ngọc Tịch, cho nên, Tống Ngọc Thiền tuyệt đối không hy vọng trong tương lai Tống Ngọc Tịch lại có một kết thúc tốt đẹp, nàng đã hại mình, phải đi đường vòng nhiều như vậy, thì dựa vào đâu mà nàng lại có được hạnh phúc? Cho dù nàng có cơ hội có được, thì nàng ta sẽ cố gắng hết sức để phá hủy hạnh phúc của nàng, để cho nàng cả đời phải sống trong vực sâu đau khổ, hối hận về những gì mà mình đã làm ra, để cho nàng biết, đã chọc vào người không nên chọc vào!

Bây giờ Kỷ Lan đối với Tống Ngọc Thiền chính là nói gì nghe nấy. Kể từ khi con gái mang mình tiến cung, mang đến trước mặt Hoàng hậu nương nương, thì bà ta đã biết, nữ nhi của mình không hề tầm thường, có bản lĩnh, có thủ đoạn, được Hoàng hậu nương nương sủng ái, vì chính mình mưu cầu hạnh phúc cả đời, đây là bản lĩnh của nữ nhi, bà ta cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Trong sinh mệnh của Kỷ Lan, hai nữ nhân quan trọng nhất, chính là mẫu thân và nữ nhi, mẫu thân đã qua đời, chỉ có nữ nhi vẫn đang còn ở bên cạnh, hiện giờ nữ nhi đã triệt đệ tỉnh ngộ lại, không vì lấy lòng Tần thị mà tận lực xa lánh bà ta, nào có chuyện bà ta có thể không thương con gái, không nghe lời nó cơ chứ.

"Được, sẽ tìm một nhà như Trương gia. Đến lúc đó để cho nó kêu trời trời không thấu, kếu đất đất chẳng nghe." Kỷ Lan nói chuyện dỗ dành Tống Ngọc Thiền.

Quả nhiên, Tống Ngọc Thiền bị câu nói này của Kỷ Lan chọc cười, nhào vào trong n.g.ự.c Kỷ Lan, yêu kiều nói: "Mẫu thân, người đối với con thật tốt! Trên đời này, cũng chỉ có một mình người là thật lòng đối tốt với con. Sau này con nhất định sẽ làm tốt vị trí Định vương phi này, giúp người nâng đỡ Kỷ gia cho tốt, để cữu cữu có thể phấn chấn lên, trọng chấn lại môn đình (khôi phục lại quyền uy) của Kỷ gia. Đây cũng là chuyện con đã đáp ứng lão thái quân, con nhất định sẽ làm được.”

Kỷ Lan vui mừng vỗ lưng nữ nhi, gật đầu, nói: "Mẫu thân vĩnh viễn yêu con, trước kia con không thân cận với ta, ta vẫn bảo vệ con như vậy, chớ nói chi là hiện tại. Nương nói cho con biết nếu muốn trọng chấn Kỷ gia, cũng không phải hoàn toàn là vì cữu cữu của con, mà cũng là vì chúng ta đấy. Tình thế trong phủ thế nào con cũng thấy rõ, nếu chúng ta không có mẫu tộc kiên cường làm hậu thuẫn, thì Tống Dật không biết còn ức h.i.ế.p hai mẹ con chúng ta như thế nào đâu.”

Ánh mắt Tống Ngọc Thiền nhìn chằm chằm vào một gốc cây xương rồng bát tiên ở phía sau Kỷ Lan, ánh mắt sâu thẳm gật đầu.

Tống Ngọc Tịch trở về Vũ Đồng viện. An ca nhi đã tỉnh lại, đang chơi đùa với chiếc trống lúc lắc nàng mua, v.ú nuôi lắc một cái, ánh mắt thằng bé lại trừng một cái, biểu tình nửa cười nửa khóc, giống như không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với thứ vừa thú vị, vừa đáng sợ này.

Tống Ngọc Tịch nhận lấy trống trong tay v.ú nuôi, đột nhiên lắc lắc trước mặt thằng bé một chút. Lần này thì thật sự là xong luôn rồi, sợi dây vốn đang căng lập tức đứt phựt một cái, há to miệng chuẩn bị một lúc, sau đó là gào khóc lên.

Lâm thị đang ở bên trong thay áo n.g.ự.c bị ướt đẫm, nghe thấy nhi tử khóc, vội vàng chạy ra, ngay cả cúc áo cũng chưa kịp cài xong, dù sao cũng đang ở trong viện, không thông truyền thì không có người tiến vào, ngoại trừ Tống Ngọc Tịch thì cũng chỉ có Tống Dật, bà cũng không có gì phải sợ.

Thấy Tống Ngọc Tịch cầm trống trong tay, thì liếc nhìn nàng một cái, nói:

"Con ấy, lớn thế rồi, mà còn giống như trẻ con, thằng bé vốn sợ cái này, con còn dọa nó." Bà đón An ca nhi từ trong tay v.ú nuôi, đặt ở trên vai vỗ vỗ, vừa dỗ dành vừa trừng mắt nhìn Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch lè lưỡi, đi tới trước mặt An ca nhi, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của nó... Khiến thằng bé càng khóc dữ dội hơn.

Lâm thị nóng nảy đến mức muốn buông An ca nhi xuống, cốc vào đầu nàng một cái [1], Tống Ngọc Tịch mới thu hồi tâm tư chơi đùa, ngoan ngoãn ngồi sang một bên. An ca nhi vừa khóc, vừa dụi dụi mắt, v.ú nuôi đứng bên cạnh nói: "Ca nhi sợ là buồn ngủ.”

[1] Gốc "hạt dẻ nổ": Đây là phương ngữ ở huyện Kim Trại, thành phố Lục An, tỉnh An Huy. Là động tác uốn cong ngón trỏ, ngón giữa rồi cốc lên đầu một cái. Bởi vì cục u trên đỉnh đầu có kích thước tương tự hạt dẻ, nên có cách nói này.

Lâm thị gật đầu, ôm đứa nhỏ vào trong, cởi bỏ xiêm y cho b.ú vài ngụm sữa, quả nhiên thằng bé mau chóng ngủ thiếp đi. Sau khi an trí An ca nhi xong, Lâm thị mới đi ra, Tống Ngọc Tịch đang ăn vụng canh cá Từ ma ma vừa nấu xong mới bưng lên, bị Lâm thị nhìn thấy, thì xấu hổ cười cười.

Lâm thị liếc nhìn nàng một cái, đi qua múc cho nàng thêm một chén nữa, rồi nói: "Thay ta uống hết một chút, mấy ngày nay đều là nước canh, ta uống đến phát ngán rồi.”

Tống Ngọc Tịch cũng không khách khí, vừa nãy mới náo loạn ở trong chủ viện, nên bụng thật sự có chút đói. Uống hết một chén canh vào trong bụng, thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lúc này mới nói chuyện Kỷ Lan muốn đính thân cho Tống Ngọc Hàn và Tống Ngọc Mộng cho Lâm thị nghe. Lúc trước, Lâm thị đã nghe Cam ma ma đến nói hôm nay có hai nhóm người đến cửa cầu thân, hiện tại lại nghe Tống Ngọc Tịch nói, cũng chỉ lắc đầu, nói:

"Kỷ Lan thật sự là chân truyền của Kỷ Trữ thị, trong mắt chỉ có nữ nhi nhà mình, người khác đối với nàng ta mà nói đều có thể lợi dụng hoặc hi sinh. Hàn tỷ nhi thẳng thắn, ngày thường không ít lần đắc tội với Kỷ Lan, cho nên Kỷ Lan liền muốn lợi dụng chuyện này để cho Hàn tỷ nhi phải chịu ủy khuất cả đời. Nhưng nàng ta đối với Mộng tỷ nhi, ta không tài nào có thể nghĩ thông, ca ca con không phải nói Đỗ gia công tử là Hội nguyên lần này sao? Vậy rất có thể chính là Trạng Nguyên Lang kỳ tới, dựa theo tính tình của Kỷ Lan, thì làm sao có thể hứa hôn một công tử tiền đồ vô lượng như vậy cho Mộng tỷ nhi đây?”

Tống Ngọc Tịch không nói ra suy đoán trong lòng mình cho Lâm thị. Rất có thể là bởi vì Tống Ngọc Mộng biết bí mật của Tống Ngọc Thiền, cho nên, mới có thể có được cơ hội gả cho Đỗ gia. Tuy nhiên, hiện tại thời cơ vẫn còn chưa chín muồi, nói với Lâm thị, bà cũng không có biện pháp làm ra cái gì, ngược lại sẽ chỉ làm cho bà tăng thêm ưu phiền. Cho nên, trước khi sự tình được tra rõ, Tống Ngọc Tịch quyết định tạm thời không nói ra.

"Ta thấy Đỗ gia kia cũng chưa chắc đã là lương phối (chỗ tốt để kết duyên). Tống Ngọc Tịch nói ra suy nghĩ thực của mình cho Lâm thị.

Không ngờ rằng Lâm thị cũng rất tán thành, gật đầu nói: "Đúng thế, ta cũng cảm thấy vậy, kỳ thật Đỗ gia có vẻ căn bản không quan tâm cưới là ai, chỉ cần là tiểu thư của phủ Trấn Quốc công là được, đây là người thực dụng thế nào chứ. Nếu như bọn họ không phải Hàn tỷ nhi thì không được, vậy thì bọn họ tạm thời đổi người, đối với Hàn tỷ nhi, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.”

"Đúng vậy, cho nên con cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện của Đỗ gia. Nếu con đường này là do các nàng tự mình lựa chọn, thì tương lai tốt thì không có gì để nói, nhưng nếu không tốt, thì cũng không trách được ai.”