Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 164




Quế ma ma thần sắc ngưng trọng tiến vào, nói với Tống Ngọc Tịch: "Đỗ gia tới rồi! Nhưng người đề thân cũng không phải là Nhị tiểu thư, mà là Ngũ tiểu thư.”

Tống Ngọc Tịch nhìn Quế ma ma, mà không biết nên nói cái gì cho phải.

"Đỗ gia. Sao có thể nhắc đến Ngũ tiểu thư? Phu nhân Đỗ gia không phải vừa ý Nhị tỷ tỷ sao?”

Quế ma ma thở dài, nói toạc ra: "Ầy, Đỗ gia phu nhân nào có nhìn trúng Nhị tiểu thư chứ, hiện giờ xem ra, bà ta nhìn trúng chính là Tống gia đấy! Thiệt thòi lão phu nhân còn tưởng rằng Đỗ gia là một nơi tốt.”

"Chuyện này, tạm thời đừng để Nhị tỷ tỷ biết." Bây giờ, Tống Ngọc Tịch lo lắng Tống Ngọc Hàn vừa mới phải chịu một đả kích, nếu như lại biết Đỗ gia phụ nàng ấy, thì tất nhiên là phải chịu đả kích kép, Tống Ngọc Tịch sợ nàng ấy không chịu nổi mà làm ra chuyện ngu ngốc.

Quế ma ma khó xử nói: "Chuyện này không phải chuyện mà chúng ta có thể giấu giếm, cô nương trong phủ đính thân, chờ Đỗ gia đưa sính lễ tới, làm sao còn có thể giấu được đây.”

Tống Ngọc Tịch ngẫm lại, thì xác thực đúng là như vậy, tốc độ cải huyền dịch trương (thay đổi kế hoạch) của Đỗ gia nhanh như vậy, có thể thấy Đỗ phu nhân kia tuyệt đối không phải là dạng chủ mẫu đoan chính như trong tưởng tượng của các nàng, cho dù Đỗ công tử có xuất sắc đến đâu, mẹ chồng như vậy, cũng chỉ đến thế mà thôi.

"Ta đi xem Nhị tỷ tỷ, chuyện này ta sẽ nói với nàng ấy." Tống Ngọc Tịch ở trong đầu nghĩ làm thế nào để có thể nói chuyện này khéo léo một chút.

Quế ma ma cũng thấy bất đắc dĩ: "Chỉ có thể như vậy, nói cho Nhị tiểu thư, so với gạt nàng ấy thì tốt hơn, Thất tiểu thư vất vả khuyên nhủ nhiều chút ít, hiện giờ trong phủ đang phải chịu đại nạn, bộ dạng này của lão phu nhân, thật sự không thể chịu nổi lại xảy ra chuyện gì khác.”

Tống Ngọc Tịch hiểu rõ đạo lý này, sau khi cáo từ với Quế ma ma, thì đi thẳng về phía Yên Vũ Các.

Tỳ nữ bên người Tống Ngọc Hàn đều đứng ở trong sân, thấy Tống Ngọc Tịch đi qua, tựa như nhìn thấy cứu tinh, tỳ nữ Hinh Nhu đi qua nói với Tống Ngọc Tịch: "Thất tiểu thư, người tới là tốt rồi. Tiểu thư chúng ta đã đuổi tất cả chúng ta đi ra ngoài, không cho phép chúng ta đi vào.”

Tống Ngọc Tịch hỏi: "Là vì biết chuyện của Trương gia sao?”

Hinh Nhu lắc đầu: "Không hẳn là vậy, lúc đầu sau khi Nhị tiểu thư biết được chuyện của Trương gia, thì lập tức muốn đi tìm phu nhân lý luận, nhưng khi đi đến chỗ chủ viện, đúng lúc gặp được bà mối của Đỗ gia. Đỗ gia cải huyền dịch trương (thay đổi kế hoạch), tính toán cưới Ngũ tiểu thư, lúc này Nhị tiểu thư mới thấy rối loạn, mất đi phương hướng, sau khi trở về thì trốn vào trong phòng khóc. Thất tiểu thư, bây giờ người làm quản gia, chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy.”

Tống Ngọc Tịch vỗ vỗ nha hoàn muốn khóc, lướt qua nàng nói: "Ta vào xem nàng ấy một chút, các ngươi cứ đi làm việc của mình đi.”

Nói xong lời này, Hinh Nhu liền gật đầu, dẫn các tỳ nữ khác trong viện đi xuống làm việc, Tống Ngọc Tịch đẩy cửa bước vào, chợt nghe thấy Tống Ngọc Hàn nức nở nói:

"Tất cả đi ra ngoài. Để ta ở một mình.”

Tống Ngọc Tịch đóng cửa lại, đi vào, Tống Ngọc Hàn nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tưởng là nha hoàn, quay đầu lại nhìn, thì thấy là Tống Ngọc Tịch, nước mắt vừa mới nhịn xuống đã lại rơi xuống, Tống Ngọc Tịch đi qua, Tống Ngọc Hàn liền ôm lấy Tống Ngọc Tịch khóc lên, trong miệng lại nói:

"Hắn sao có thể như vậy, lần trước Đỗ phu nhân ở trước mặt tổ mẫu nói rất hay rất tốt, ta ở sau bình phong đều nghe thấy, bà ta nói chờ Đỗ công tử sau khi thi hội, sẽ lập tức đến cầu thân với ta, nhưng hôm nay bà ta làm sao có thể nhắc tới Ngũ muội muội, rốt cuộc ta làm sai ở chỗ nào?”

Lời nói của Tống Ngọc Hàn khiến Tống Ngọc Tịch biết, Tống Ngọc Hàn đối với chuyện Đỗ gia thay đổi so với chuyện Trương gia đến cầu hôn thì càng cảm thấy đả kích hơn một chút.

Vỗ vào lưng nàng, nói: "Đừng khóc, khóc cho một gia đình như vậy, là không xứng đáng. Cho dù Đỗ gia công tử có tốt đến đâu, nhưng hắn có một mẫu thân như thế, thì thiết nghĩ Đỗ gia cũng không phải là tốt như trong tưởng tượng của chúng ta. Đỗ công tử đọc sách tốt, học vấn cao, nhưng Đỗ phu nhân làm ra chuyện hoang đường như vậy, bọn họ Đỗ gia cư nhiên cũng không có ai ngăn cản, có thể thấy được người Đỗ gia ngu ngốc, tỷ cũng đừng khổ sở.”

Tống Ngọc Hàn càng ủy khuất khóc lớn lên: "Ta nên làm như thế nào? Lúc trước chính là vì nhìn trúng Đỗ gia là thư hương môn đệ, nghĩ đến nhà hắn đều là người văn nhã, ta cũng không giỏi võ, không thích mãng phu, nếu có tổ mẫu ở đây, đương nhiên bà sẽ không hứa ta cho người Trương gia. Nếu ta phải gả cho người thô bỉ như vậy, thì ta thà đi vào am làm ni cô còn hơn là phải chịu ủy khuất cả đời.”

Tống Ngọc Tịch ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêm túc nói: "Chỉ cần tỷ đừng đ.â.m đầu vào ngõ cụt Đỗ gia, chuyện đã qua thì cứ để nó qua. Dù Đỗ gia có tốt đến đâu, nhưng nhân phẩm không tốt, thì tất cả đều là không tốt. Còn về Trương gia, tỷ cứ yên tâm đi, ta sẽ không để cho tỷ phải gả cho Trương gia.”

Tống Ngọc Hàn nói hết tất cả những lời trong lòng, thì cảm thấy tốt hơn một chút, sau khi lau nước mắt, liền cúi đầu nói:

"Chuyện cưới gà này, muội làm sao có thể quản được chứ! Trước kia có tổ mẫu ở đây, mẫu thân cũng không dám làm bậy, nhưng hôm nay tổ mẫu đã ngã xuống, mẫu thân còn có thể thay chúng ta suy nghĩ hay sao? Bà ta chỉ cần Thiền tỷ nhi của mình tốt, chúng ta ở trong mắt bà ta, đều là thứ nữ đáng chết, bà ta ước gì chúng ta gả không được tốt, tương lai sẽ không chèn ép được vận mệnh của Thiền tỷ nhi.”

Tống Ngọc Tịch thở dài, thì ra tuy rằng ngày thường Tống Ngọc Hàn cái gì cũng không nói, nhưng trong lòng lại giống như gương sáng.

"Tỷ không cần quan tâm ta làm thế nào, dù sao ta nhất định sẽ không đồng ý để cho tỷ gả cho Trương gia. Chỉ cần tỷ đừng nghĩ đến Đỗ gia nữa, thì hết thảy cứ giao cho ta.”

Tống Ngọc Hàn biết Tống Ngọc Tịch có bản lĩnh, mặc kệ nàng có thể thật sự giúp mình hay không, nhưng nàng có thể nói ra những lời như vậy với mình, thì đã có thể thấy nàng là người có tình có nghĩa, không uổng công mình làm bạn nhiều năm với nàng, nhưng loại chuyện cưới gả này, cho tới bây giờ đều chỉ có thể nghe theo phân phó của mẹ cả, cho dù Tống Ngọc Tịch có năng lực đến đâu, cũng không có cách nào ngăn cản chuyện như vậy.

Nhưng Tống Ngọc Hàn cũng không muốn đả kích lòng tốt của Tống Ngọc Tịch, vì vậy cúi đầu thở dài một hơi, nhẹ nhàng gật đầu một cái, trong lòng lại hạ quyết tâm. Mấy ngày nữa Trương gia đến hạ sính. Nàng sẽ ở trước mặt mọi người đập đầu vào sư tử đá trước cửa, nếu c.h.ế.t cũng không sao, nhưng nếu không chết, thì có thể lên núi làm cô, nhất định không để Kỷ Lan và Trương gia được như mong muốn.

Tống Ngọc Tịch an ủi Tống Ngọc Hàn một phen, rồi trở về tiểu lâu ở Vũ Đồng viện, bảo Thu Đồng tìm lão Lưu. Lão Lưu là một lão đầu hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm, vừa gầy vừa đen, tuổi đã lớn, những vẫn cô đơn một người.

Sau khi hành lễ với Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch cũng không hàn huyên với ông, mà nói thẳng: "Lão Lưu, có một số việc ta hy vọng ngươi giúp ta đi thăm dò, mặc dù Thu Đồng Thu Vân cũng có thể làm, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ hài tử, ngươi ở bên ngoài đi lại, so với các nàng thuận tiện hơn một chút. ”

Lão Lưu vốn là do Tiêu Tề Dự phái tới bảo vệ Tống Ngọc Tịch, thay nàng làm việc cũng là chuyện trong phạm vi được phân phó, nên lập tức nói:

"Tiểu thư yên tâm, có chuyện gì cứ việc phân phó cho ta."

Tống Ngọc Tịch liền bảo hắn đi điều tra chuyện của nhà Thiên tổng Tây Sơn Doanh Trương Sùng, nhà xe nơi lão Lưu ở vốn cách không xa với chỗ của người gác cổng, vì vậy cũng biết chuyện Trương gia đến cầu hôn Nhị tiểu thư, cho nên lập tức đã hiểu được ý tứ của Tống Ngọc Tịch, gật đầu nói:

"Vâng. Tiểu nhân đã hiểu.”

Sau khi lão Lưu lui xuống, Tống Ngọc Tịch liền đi chủ viện. Lúc này, người Đỗ gia hẳn là còn chưa đi, có một số việc, tuy rằng nàng không thể quyết định, nhưng cũng không thể hoàn toàn không hỏi đến. Nếu Kỷ Lan làm việc quá đáng, thì ít nhất còn có Tống Dật quản được bà ta.

Sau khi đến chủ viện, liền nghe thấy Kỷ Lan có khách đang ở đây, bên trong tiếng cười nói vui vẻ, sau khi tỳ nữ truyền lời tiến vào, tiếng cười nói vui vẻ liền dừng lại, tỳ nữ đi ra mời Tống Ngọc Tịch vào.

Ngồi bên cạnh Kỷ Lan là một người phụ nữ trung niên búi tóc cao mặc hoa phục, ăn mặc vô cùng phú quý, nhưng lại không đẹp mắt lắm, vị này hẳn là phu nhân của Phiêu Kỵ Tướng quân Đào thị, nghe nói vị phu nhân này trước kia vẫn luôn sống ở nông thôn, cho đến khi phu quân bà ta thăng chức thành Phiêu Kỵ Tướng quân, mới đến kinh thành, nhưng khi còn trẻ bề ngoài không được bảo dưỡng, biến thành bộ dạng thế này, thì cho dù là mặc một thân hoa phục, cũng vẫn sặc mùi quê mùa.

Mà ngồi ở bên kia là một người phụ nữ xinh đẹp mảnh khảnh, ăn mặc tao nhã, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất, không giống Đào thị toàn thân trên dưới đều là phong cách nhà giàu mới nổi, nhìn cách ăn mặc, hẳn cũng là một chủ mẫu, dưới tay bọn họ còn ngồi ba vị phu nhân ở các phủ đệ khác, Tống Ngọc Tịch chưa từng thấy qua.

Tống Ngọc Tịch đi tới trước mặt Kỷ Lan, hành lễ nói:

"Mẫu thân có khách ở đây, đã quấy rầy rồi."